Trên đường trở về khi đi qua phòng Lăng Nhất, Lâm Tư nghĩ dạ này có phác đồ điều trị
virus rồi, bảo Lăng Nhất mang đồ đạc của mình trên tàu thám hiểm mang đi khử trùng.
Lăng Nhất không có nhiều đồ đạc, chỉ có những thứ nhỏ nhặt mà cậu có thể mang đi, Lâm Tư nhìn cậu
lén bỏ đồ vào hộp giấy đen, nhướng mày.
Có một lọ nước hoa rỗng trên bàn, là chai mà Lăng Nhất lấy từ phòng anh hồi tám năm trước.
Lâm Tư nghịch nó trong tay: “Dùng hết rồi à?” Lăng Nhất chớp mắt: “Dùng hết rồi.”
Lâm Tư: “Muốn nữa không?” “Không muốn.”
Lâm Tư đặt nó xuống và nhìn quanh phòng ngủ. Căn phòng tiêu chuẩn không có tính năng
đặc biệt và ít đồ trang trí, nhìn thoáng qua có thể thấy chủ nhân của căn phòng sống giản dị và
bình thường.
Đôi mắt anh nhìn qua những bức tường và trần nhà màu trắng bạc, rồi dừng lại ở một góc khuất.
Ở đó có vài dấu vết đen tối, anh bước tới hơi nghiêng người, là vết ngón tay.
——Đây là vết xước có đầy máu.
“À…em thu xong rồi. Em quên lau sạch.” Lăng Nhất phát hiện anh đang làm gì, mím môi, hơi ngượng.
Lâm Tư nhìn chằm chằm vết xước đó hồi lâu.
“Thực ra không có chuyện gì đâu.” Lăng Nhất cầm bình nhỏ đi tới, phun lên vết máu.
Vết máu bị xoá đi trong vòng vài giây, biến mất không dấu vết, tường sạch như mới.
——Đây chỉ là một vệt bị bỏ sót, những nơi khác có lẽ đã có rất nhiều, đau đớn tột cùng khiến người
ta bối rối, có lẽ lúc đó cậu chỉ muốn đứng dựa vào tường để đứng dậy… Khi tỉnh lại, dùng bình xịt
này lau những vệt máu đi. “Đã qua rồi.” Lăng Nhất cười nhẹ.
Đau đớn và tuyệt vọng đang ở trên người cậu, rõ ràng như vết máu biến mất trong không khí, cho dù
chuyện cậu đã trải qua tàn khốc đẫm máu như thế nào, sau bình minh, mọi thứ về cậu vẫn vô cùng
trong sạch và hoàn mỹ, như thể nó chưa từng có trong bóng tối.
Đây mới chính là nguồn gốc thực sự tạo nên sức hấp dẫn của Lăng Nhất, không phải là vẻ ngoài đẹp đẽ
hay khí chất ngời ngời —— mà là một sức sống như ánh nắng trong hoa lá mùa xuân, không chỉ có sức
sống mạnh mẽ mà còn sinh sôi không ngừng.
“Đi thôi” Lâm Tư nói.
Bữa tối ăn với Trịnh Thư, Đường Ninh, và Adelaide, bữa tiệc đoàn tụ của những người bạn cũ.
“Lần đó chúng tôi gặp nhau ở Berlin.” Adelaide bắt đầu nói.
“Trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm rồi nhỉ.” Trịnh Thư bình tĩnh nói. “Nhưng tình bạn của chúng
ta vẫn như ngày hôm qua” Adelaide nhún vai, “Ngoại trừ Lâm Tư, cậu ấy đã lén lút trốn tránh tám
năm, không còn là đứa bạn đồng lứa của chúng ta nữa.”
Lâm Tư nhướng mày: “Vậy bây giờ tôi có nên gọi cậu là tiền bối không?”
“Dù sao đi nữa, việc ngủ đông rồi tỉnh đã khiến tuổi tác trên tàu vũ trụ bị nhầm lẫn”
Trịnh Thư cười “Một trong những đàn em của tôi trên trái đất đã dậy sớm hơn tôi 40 năm. Vào năm lần
thứ hai tôi tỉnh dậy để tiếp nhận công tác thì tóc người đó đã trắng phơ.”
Adelaide thở dài: “Tôi thực sự cũng muốn ngủ ở tuổi này, sẽ thức dậy khi thế giới mới được thiết
lập đầy đủ.”
“Lúc đó, cậu sẽ giới thiệu: tôi là Adelaide, bác sĩ tâm lý, nhưng không ai trên thế giới này còn
nhớ đến cậu nữa.” Trịnh Thư chậm rãi trêu chọc anh. “Cái gì cũng được” Adelaide không quan tâm,
“Mặc dù hơi cô đơn.”
Lâm Tư mở gói chất dinh dưỡng của Lăng Nhất và nói “Sau đó, tôi hy vọng tôi có thể ngủ trong hàng
nghìn năm và xem công nghệ có thể phát triển đến mức độ nào.”
“Có thể giống loài đã thay đổi.” Đường Ninh phỏng đoán.
“Có khả năng là Lâm Tư đã tăng tốc dự án vô hạn.” Trịnh Thư nói.
“Sau đó, có người hỏi, Lâm Tư nên giới thiệu bản thân như thế nào? Sau đó cậu ta giới thiệu: Tôi là
người tạo ra bạn?”Adelaide nói.
Lâm Tư hờ hững đáp: “Tôi là bố của bạn.”
Adelaide dựa vào Đường Ninh cười gần như không thở nổi.
“Cậu vẫn rất lợi hại, bác sĩ Lâm” anh nói “Tại sao cậu vẫn không thèm nói tiếng người thế?”
Lâm Tư đưa chất dinh dưỡng đã bóc cho Lăng Nhất, nghe xong lời Adelaide nói, khóe môi
anh hơi nhếch lên ý cười.
“Cậu thật là xấu xa” Adelaide cười xong nói với hai người em “Chắc mọi người không biết—— với vẻ bề
ngoài như anh khoá trên hiền lành, những em gái thích cậu ta có thể xếp hàng từ phòng
thí nghiệm cho đến cổng trường, tôi và Trịnh Thư mấy lần bị cậu ta dằn vặt.”
Lâm Tư không cãi lại, chỉ cười.
Nụ cười của anh vô cùng yếu ớt, lông mày khẽ nhướng lên, nhướng mày, đường nét tuấn mỹ nhưng lại có
chút uể oải phù phiếm, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chính là biểu cảm này——” Adelaide vỗ vỗ tay vịn ghế ngồi, làm một cử chỉ cao quý và quyến rũ: “Ôi,
đồ ngu ngốc.”
Lăng Nhất nhìn nụ cười của Lâm Tư, hơi đê mê.
Từ nụ cười cực kỳ nhạt nhòa này, cậu gần như có thể tưởng tượng ra rằng Lâm Tư —— có một tuổi học
trò không khói bụi và gánh nặng, sống với hai người bạn thân nhất của mình, một giáo viên và một
nhóm đàn em, tình
cờ nở một nụ cười có vẻ rực rỡ đến nghẹt thở như vậy, có rất nhiều người thích anh ấy.
Adelaide cho rằng những cô gái thích Lâm Tư có thể xếp hàng dài từ nhà sang phòng thí nghiệm rồi
đến cổng trường, câu này chắc chắn không ngoa. Cậu nheo mắt, cảm thấy có chút tự hào.
Lâm Tư từ tốn đáp lại lời công kích của Adelaide: “Ngu ngốc gì? —— Tôi luôn đối xử bình đẳng với
mọi người.”
“Tất nhiên bình đẳng rồi ——tất cả mọi người đều là sinh vật đơn bào.” “Đừng coi thường bản thân”
Lâm Tư nói một cách thờ ơ “Ít nhất thì cậu cũng là tảo đa bào.”
“Tảo?” Adelaide nghi ngờ: “Tôi thực sự là một thực vật bị khai trừ?”* Lâm Tư liếc mắt nhìn “bạn
thực vật” của mình.
Sau nửa giờ ồn ào, từng người về từng phòng.
“Tô Đinh có đồ muốn đưa cho anh.” Lăng Nhất xoay người, nói một câu lừa Lâm Tư về phòng của mình.