Lăng Nhất nhìn Lâm Tư.
Kể từ khi cậu đi, Lâm Tư đã ngủ đông, thời gian không để lại dấu vết trên người anh. Trông anh vẫn
giống như trong kí ức.
Sau khoảnh khắc vừa mới gặp lại khiến cậu không kiềm chế được cảm xúc, còn bây giờ cậu lại hơi bối
rối, không biết phải nói gì, chỉ biết nắm tay Lâm Tư, dùng ngón tay không ngừng gãi vào lòng bàn
tay anh qua một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Bàn tay của Lâm Tư rất đẹp, những ngón tay anh dài và mảnh cùng những khớp xương rõ ràng, là bàn
tay mà cậu thích khi mình còn nhỏ. Lúc không có chuyện gì để làm cậu thích úp lòng bàn tay hai
người vào nhau, chồng lên năm ngón tay của Lâm Tư lên ngón tay mình, ngón tay của anh lúc nào cũng
dài hơn ngón tay của cậu, nhưng bây giờ thì không giống nữa rồi.
—— Đột nhiên ý thức được mình thực sự không còn là một đứa trẻ nữa, những việc hồi bé thích làm,
lúc mệt mỏi hay dựa vào vòng tay của anh, bây giờ làm đều khó xử không tả nổi.
Khi rời khỏi Lâm Tư, cậu muốn thoát khỏi trạng thái ngột ngạt không thể thoát ra kia, cái cảm giác
giống như đứa con cưng nhỏ của Lâm Tư, nhưng bây giờ cậu đã thực sự đã trưởng thành, cậu không biết
làm thế nào để hòa hợp với Lâm Tư. Cậu hoảng sợ, muốn háo hức chộp lấy thứ gì đó, nhưng không biết
nó ở đây là cái gì.
Lâm Tư thấy cậu đã lâu không nói chuyện, mà cứ nhìn chằm chằm ngón tay của anh, cậu cũng không có
động tác, thật lâu để cho cậu nắm tay.
Tuy nhiên, có một điều không thể bỏ qua. Lâm Tư rút tay về.
Lăng Nhất ngước nhìn anh.
Có một chút màu tím trong con ngươi đen kia, đôi mắt của cậu không phải là niềm vui cũng không phải
là nỗi buồn …mà có hơi sững sờ, nhưng đó không phải là cảm giác ngây ngô và bàng hoàng khi cậu còn
nhỏ, mà giống như có tâm sự hơn.
Ánh mắt này thoáng qua, một lúc sau, đôi mắt đó trở nên rõ ràng, Lăng Nhất khẽ
nghiêng đầu hỏi anh có chuyện gì.
Lâm Tư nói: “Tại sao khi đó em lại rời đi?”
Lăng Nhất chớp mắt, cố gắng tránh vấn đề bằng cách giả vờ vô tội. Mặt Lâm Tư không thay đổi nhìn
lại, ánh mắt khiến người khác sợ. Lăng Nhất cố gắng nói dối qua ải: “Em muốn đi ra ngoài chơi.”
Biểu cảm của Lâm Tư viết rõ ràng mấy chữ: Em nghĩ tôi tin điều đó sao? Lăng Nhất: “Thật.”
Lâm Tư lãnh đạm nói: “Cho nên em xịt quá đà thuốc ngủ cho tôi chỉ để lại một câu chạy trốn nhà chỉ
đi chơi? Em nghĩ tôi dễ lừa vậy à? Hay tôi hỏi bác sĩ tâm lý nhé?”
Cậu sợ rằng cậu không thể giấu nó.
Lăng Nhất khép mắt xuống, xắp xếp ngôn ngữ … Dù sao cậu cũng chưa bao giờ nói dối anh điều gì.
“Khoảng thời gian trước khi rời đi em đã rất khó chịu.” Cậu nói. Lâm Tư ngẩn người.
Lăng Nhất không đợi anh hỏi, nói luôn: “Khi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh không biết được.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Tư: “Lúc đó tuy anh không có dự án gì, nhưng anh vẫn rất bận. Ngày nào
anh về muộn cũng không nói cho em biết có
chuyện gì đang xảy ra. Em thường…hay lo lắng, khi em gửi tin nhắn cho anh thì rất lâu sau đó anh
mới trả lời.”
Lâm Tư có nhớ vào khoảng thời gian đó, trên tàu vũ trụ và cuộc khủng hoảng về vụ rò
rỉ virus Berlin ở phòng chứa, anh đã không nói chuyện với Lăng Nhất nhiều.
“Lúc đó em còn nhỏ, có nhiều chuyện suy nghĩ không sâu sắc.” anh cau mày nói: “Nếu tôi không nói
thì em phải mạnh dạn hỏi chưd.”
“Không phải.” Lăng Nhất lắc đầu “Em không muốn biết anh đang làm gì.” “Sao cơ?”
“Lúc đó, em không thể làm gì trên con tàu này cả. Dù khi đó em biết anh định làm gì thì em cũng
không có cách nào can thiệp được. Vì vậy, em nghĩ, nếu mình trưởng thành hơn một chút,sau đó có một
cấp bậc trên tàu thì anh sẽ không phải vất vả như thế nữa.” cậu cười nói “Hoặc là, một ngày nào đó
em trở thành Nguyên soái, em sẽ đối xử tốt với anh, nếu anh thích tiếp tục dự án vô hạn thì cứ tiếp
tục, anh muốn đánh thức ai đang ngủ đông cũng được, sẽ không bị khu hai cướp tài nguyên nữa…..chỉ
vậy thôi.”
Lần này Lâm Tư thực sự sửng sốt.
Khi Lăng Nhất rời đi, anh đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng anh chưa nghĩ đến không phải là vì cậu
còn nhỏ mà nổi loạn, mà là vì cậu muốn có được thứ gì đó —— cho riêng anh.
“Cám ơn…” Anh nói: “Nhưng chỉ còn cách rời đi như thế sao?”
“Vâng, em nghĩ đó là nhanh nhất.” Lăng Nhất nghiêm túc nói “Em đi theo tàu thám hiểm, có nhiệm
vụ của riêng mình, sẽ có công lao. Về sau có virus, Lucia có chuyện. Nhưng giờ em cũng
coi như có thành tích lớn rồi. Sau khi em trở về khu ba thì chắc sẽ có giải thưởng.
Nguyên soái cũng không ghét em, ừm … Nghe nói bố em là bạn thân cũ của ông ấy, giống như mẹ em
cũng là bạn thân cũ của Trần phu nhân, chỉ cần em có thể trở về khu ba, thì em sẽ không còn là quân
nhân bình thường nữa.”
Cậu dừng lại một lúc, sau đó nói: “Sau đó em sẽ cố gắng đi lên.”
Như Tô Đinh đã nói, Lăng Nhất không phải là người đưa ra quyết định một cách bốc đồng. Cậu là người
biết suy nghĩ, có quyết định của riêng mình.
—— Ừm, có lẽ cậu và những người khác sẽ thấy cậu thật chu đáo, ngoại trừ Lâm Tư.
Quyết định rời khỏi Voyager thực sự sẽ mang lại cho Lăng Nhất một tương lai tươi sáng, với điều
kiện là cậu có thể quay trở lại.
Mặc dù vấn đề hơi khó cứu vãn, nhưng Lăng Nhất đã quay trở lại, không an toàn trở về.
“Đó là lỗi của tôi” Lâm Tư nói với cậu “Lúc đó hai chúng ta ít nói chuyện. Nhưng em có thể cho tôi
biết em muốn làm gì mà? Tôi sẽ ủng hộ em và cho em biết lý do tại sao lúc đó tôi không quan tâm đến
em.”
“Em không muốn đợi nữa. Em không thể lớn lên ở bên cạnh anh.” Lăng Nhất thì thào, “Em cảm thấy rất
tệ. Ngày nào em cũng cảm thấy rất tồi tệ, em không muốn anh đợi nữa. Em hy vọng anh đi
ngủ đi, ngủ một giấc ngắn. Lúc anh mở mắt thì em có thể bảo vệ được anh.
Khoảng thời gian sau đó, Lâm Tư không nói gì cả.
Thật ra anh cũng không biết phải diễn đạt như thế nào, rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói,
nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Nếu em không trở về thì sao?”
Cuộc thám hiểm hành tinh đầy rẫy nguy hiểm, virus có thể giết chết một người, Lucia có thể sụp đổ
hoàn toàn, và tàu thám hiểm có thể bị rơi.
“Nếu em không thể quay lại, nhưng chắc chắc em đã cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân và đoàn thám
hiểm. Nếu có cơ hội thay đổi thì em cũng sẽ làm như vậy, e. sẽ không hối hận, mặc dù …” Cậu nắm
chặt tay Lâm Tư một cách vô thức, giọng anh hơi run “Em xin lỗi…”
“Không sao đâu” Lâm Tư nhìn cậu “Cũng không chỉ mỗi em không thể sống thiếu tôi.”
(Mà tôi cũng không thể sống thiếu em.”
Nếu Lăng Nhất bị chôn vùi giữa biển sao kia, khoảnh khắc trước khi cậu mất ý thức, nỗi đau do sự
chia cắt vĩnh viễn, một ngày nào đó Lâm Tư tỉnh lại và sẽ không bao giờ gặp được Lăng Nhất nữa.
“Em biết” Lăng Nhất đỏ mắt, nghe xong những lời này, cậu lại nở nụ cười “Cho nên Em đã trở lại.”
Cậu biết.
Lý do tại sao cậu có thể hành động vô lương tâm với Lâm Tư là vì cậu biết rằng Lâm Tư luôn yêu cậu.
Cậu luôn biết rằng mình là người quan trọng với anh. Cậu biết rằng khi ngủ cùng cậu, Lâm Tư sẽ ngủ
sâu hơn một chút. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi trêu chọc cậu. Cậu cũng biết rằng Lâm Tư
đẹp trai, nhưng lại hơi thiếu cảm xúc. Dưới vẻ ngoài lãnh đạm kia thực ra lại rất rất dịu dàng – sự
dịu dàng treo trên người anh mỗi ngày, sự dịu dàng khi cho thêm đường vào phần chất dinh dưỡng của
cậu.
Vì vậy, cậu không thể chấp nhận chuyện cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Tư, cậu không thể chấp nhận
rằng Lâm Tư sẽ không bao giờ gặp lại cậu. Suy nghĩ này không bao giờ biến mất, khiến cậu phải vật
lộn từ bờ vực của
sự sống và cái chết nhiều lần, và cuối cùng cậu cũng trở về được quê hương của mình.
Lâm Tư: “Nhưng em đang bị bệnh rất nặng.”
“Anh không phải là phù thủy trong truyền thuyết sao …” Lăng Nhất chớp chớp mắt, “Cho nên mặc dù rất
đau, nhưng em chỉ cần gặp anh là có thể được chữa khỏi rồi. Em đã để lại rất nhiều mẫu, hữu dụng
không ạ?”
“Rất hữu dụng” Lâm Tư đáp.
“Thật tốt” Lăng Nhất nở một nụ cười rạng rỡ, như thể người bị hành hạ đến gần như gục ngã không
phải là cậu.
“Lâm Tư.” cậu gọi. “Tôi đây?”
“Em nghĩ……”
Cậu suy nghĩ một lúc, không tiếp tục nói, ngay cả chính cậu cũng không biết mình muốn biểu đạt cái
gì.
Cuối cùng, cậu nói: “Ngồi đi.”
Lâm Tư không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi xuống.
Trong phòng bệnh tạm thời không có chỗ ngồi, cho nên anh chỉ có thể ngồi ở bên giường quay lưng về
phía Lăng Nhất.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lăng Nhất vươn tay ra từ phía sau, bao lấy anh, sau đó anh cúi sát,
vùi đầu vào vai anh.
Cuối cùng Lăng Nhất cũng tìm được một tư thế thoải mái, híp mắt hài lòng rồi ôm Lâm Tư chặt hơn một
chút.
Khi nhỏ có lợi, lớn lên cũng không phải không có lợi.
Lâm Tư cảm thấy sự hài lòng của Lăng Nhất, anh luôn đọc được rất chính xác ngôn ngữ hành động của
Lăng Nhất.
Anh thả lỏng cơ thể dựa vào người Lăng Nhất, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của
người phía sau, lại cảm thấy tư thế quá thân mật này có gì đó không ổn.
Có thể thấy, khi anh tỉnh lại, một đứa nhỏ bỗng chốc trở thành một người lớn, tính cách tuy không
có thay đổi nhiều nhưng anh vẫn cần một thời gian để thích nghi.
– Lăng Nhất 26 tuổi đó, mình không biết tuổi của Lâm Tư, nhưng anh học xong đại học rồi nghiên
cứu sinh, lên tàu, rồi ngủ đông, chắc cũng hơn Lăng Nhất tầm 10 tuổi?
Mọi người sẽ cảm thấy bọn mình dùng những từ không phù hợp với tuổi của Lăng Nhất, như: Em bé,
nhóc, vật nhỏ nhưng đó là ý của tác giả, trong cái suy nghĩ của Lâm Tư ấy, anh ấy không
thể thoát khỏi cái việc Lăng
Nhất không còn là một đứa nhỏ nữa, đây cũng là điều khiến Lăng Nhất phải suy nghĩ, cậu ấy muốn mình
trưởng thành, muốn rời xa Lâm Tư để trưởng thành, cậu ấy lớn. Mọi người xung quanh không còn gọi
cậu như thế nữa, nhưng Lâm Tư thì không thể, tâm lý của Lâm Tư khác, không phải tác giả miêu tả
Lăng Nhất không hợp tuổi hay gì đâu, mà để miêu tả tâm lý của Lâm Tư đối với Lăng Nhất.