Dòng chảy của thời gian có thể nhanh hoặc chậm.
Nếu nhanh thì dường như hơn mười năm sẽ trôi trong tích tắc, nếu chậm thì giống như một vết nứt nhỏ
vô hại trong đường ống nước, nước rỉ ra dày đặc, cuối cùng tụ lại thành giọt, rồi rơi xuống. Xem
như 1 giây đã trôi qua.
Thời gian của Lăng Nhất chắc chắn là chậm nhất.
Không gian con tối đen như mực, không có bất kỳ vật tham chiếu nào, thoạt nhìn như tất cả mọi thứ
đều giống nhau, gần như là tĩnh. Tất cả đèn trên tàu vũ trụ đều tắt, chỉ khi cậu đi ngang qua thì
chúng mới sáng lên.
——Một nguyên tử trong dây tóc chuyển từ trạng thái năng lượng cao sang trạng thái năng lượng thấp,
giải phóng một photon và sau đó có ánh sáng.
Lăng Nhất nhìn nguồn sáng, cân nhắc tại sao lại nhớ tới loại chuyện này, chuyến đi vẫn chưa kết
thúc.
Đêm hôm sau khi cậu thành thạo phép tính tích phân, cậu nghi ngờ một điều.
Lần sau khi nghi ngờ này nảy sinh, có lẽ sẽ đến lúc cậu đọc xong Dostoevsky.
Nhưng điều này có thể không dễ dàng đạt được, bởi vì thời gian cậu tỉnh táo càng ngày càng ít.
Nhiều lần, cậu soi mình trong gương và thấy con ngươi của mình ánh lên một màu tím kỳ dị dưới ánh
sáng trắng, đôi khi máu được lấy ra cho vào ống tiêm cũng có màu xám và tím sẫm.
Virus chiến nhau với cơ thể cậu đã quang năm suốt tháng, trong cuộc chiến này không có sự nhẹ
nhàng. Cậu luôn sống trong nỗi đau cơ bắp và các cơ quan nội tạng bị ăn mòn, sau đó bị cưỡng ép
khiến bản thân nuốt nỗi đau vào bên trong.
Cậu không biết hệ tiêu hóa của mình có còn hoạt động hay không. Cậu không thể uống
chất dinh dưỡng trong một thời gian dài rồi. Sau vài lần nôn ra máu, cậu đã chuyển sang tiêm chất
lỏng duy trì sự sống.
Mặc dù nghe có vẻ rất chật vật nhưng cậu vẫn sống một cuộc sống bình thường một cách nghiêm túc.
Đi ngủ sớm và dậy sớm, cơ thể yếu ớt, thường xuyên nôn ra máu, không thể rèn luyện được cái gì,
truy cập vào cơ sở dữ liệu tìm thấy những thứ hồi nhỏ ghét nhất, thà xem mấy thứ đó là Peppa Pig và
Công chúa Barbie còn hơn là phải động đậy, dần dần cậu làm những bài toán mà trước kia Lâm Tư ấn
đầu cậu bắt làm, giờ đây nó đã biến thành một thứ vũ khí để cậu vượt qua thời gian —— trừ khi không
quá đau đớn đến nỗi cậu không thể suy nghĩ, cậu cảm thấy rằng mình có thể trở thành nhà toán học.
Vào ban đêm, khi cậu không thể chìm vào giấc ngủ, thì sẽ xịt một ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ hoặc
xịt chai nước hoa mà trước đây cậu lặng lẽ lấy từ phòng của Lâm Tư, để cậu có thể quên
rằng cơ thể cậu đang suy sụp, xịt lớp mộc hương quen thuộc rồi mơ được những giấc mơ có xấu có đẹp.
Trong những giấc mơ này, cậu thực sự bắt gặp rất nhiều mảnh vỡ ký ức của mình lúc trên trái đất.
Lăng Tĩnh không thích nói chuyện, luôn đến và đi một cách vội vàng, rất hiếm khi về nhà. Thỉnh
thoảng vào kỳ nghỉ, khi không hẹn hò với Trịnh Như, cô sẽ dạy võ tổng hợp ở nhà.
Cậu chạy trên một hành lang trắng bạc, dừng lại trước một cánh cửa, rồi lặng lẽ liếc nhìn vào bên
trong, Lăng Tĩnh đang lập trình, gõ bàn phím như thể chị ấy đang chơi piano.
Đàn piano… Cậu cũng có thể chơi nó, như thể cậu cũng đã từng mơ về nó. Vào một buổi chiều nắng đẹp,
có một chiếc xích đu trắng trên bãi cỏ bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp. Diệp Sắt Lâm đang dạy
cậu chơi một bài hát, nhưng cậu không thể nhớ nó là “Autumn Whispers” hay “To Alice”
Đôi mắt của Diệp Sắt Lâm rất tĩnh lặng, giống như nơi đại dương nơi sinh ra sự sống, về đường nét
trên khuôn mặt thì cậu không có ấn tượng gì.
——Chỉ những mảnh vỡ này, không có logic nào có thể kết nối chúng lại. Thường xuyên hơn, cậu lại mơ
thấy Lâm Tư, anh ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng cài cúc đến tận cổ. Đôi môi mỏng màu nhạt, thỉnh
thoảng lộ ra vài
nụ cười có như không, khiến cả tâm hồn cậu hơi rung động, cảm giác này khó mà mô tả được, cho đến
một ngày cậu nhìn thấy một từ đơn, là flip(1), từ đó có vẻ hơi thích hợp.
Cơn đau thường lớn dần, rồi đến mức cậu không còn chịu đựng được nữa, cậu không thể làm gì được, cứ
như từng tế bào trong người cậu bị xé toạc, rồi bất tỉnh. Khi tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu,
cậu dường như đã mất kiểm soát thân thể, cử động một chút sẽ càng đau hơn.
Đồng thời, tình hình của Lucia không mấy lạc quan….. hoặc rất rắc rối.
Sau lỗi đầu tiên, cửa sổ đang chạy của cô ấy thường hiển thị hàng trăm dòng bị cắt
xén, sau đó ngừng hoạt động. Lăng Nhất sẽ khởi động lại cô ấy ngay sau khi phát hiện ra, sau vài
ngày hoặc vài phút, hoạt động sẽ tiếp tục báo lỗi, rất may là chương trình dẫn đường đã được thiết
lập sẵn, nếu không toàn bộ tàu có thể bị lạc trong không gian con và không bao giờ quay trở lại.
Lăng Nhất không biết cô ấy đang tính toán cái gì hay đã xảy ra lỗi gì. Cậu cố gắng bắt Lucia dừng
mọi tính toán để tránh sai sót, nhưng trong toàn bộ hệ thống, cậu không phải là quản trị viên và
không thể kiểm soát các mô- đun đang chạy, vì vậy Lucia chỉ có thể lặp lại hai cái: một là khởi
động lại, hai là lỗi vô thời hạn.
Các hình chiếu ba chiều của cô ấy đôi khi bị thiếu. Đôi khi, khi Lăng Nhất tỉnh dậy sau cơn mê, cậu
nhìn thấy cô ấy đang canh giữ bên mình, có lúc hình chiếu của cô ấy không đủ.
“Lucia?” Giọng cậu hơi khàn khàn “Chị bị bệnh ở đâu?”
Đôi mắt xanh của Lucia lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào, Lăng Nhất nhìn thấy sự trống
rỗng trên gương mặt vô cảm của cô ấy.
May mắn là, mặc dù thời gian khó khăn nhưng cuối cùng cũng chỉ là một phút một giây, mặc dù virus
rất dữ dội, nhưng cuối cùng cậu vẫn sống sót qua ngày.
Hơn năm mươi người đã chết trong khoang đông lạnh, không còn nhìn thấy đủ hình dạng con người.
Trong những ngày cuối cùng, mỗi ngày Lăng Nhất chỉ tỉnh táo vài tiếng đồng hồ ngắt
ngứ, nếu không phải chuyến du hành vũ trụ kết thúc, cậu nghĩ mình sẽ phát điên mất.
“Bật tiến độ cong mười hai lần.” “Đang rời khỏi không gian con.”
Biển sao vẫn bao la, muôn ngàn vì sao chập chờn, dường như vĩnh viễn không đổi thay.
Lăng Nhất cảm thấy rằng mình đã sống lại.
“Chào mừng em đã trở lại vũ trụ thực, tàu thám hiểm đang hạ cánh, hành tinh mục tiêu: TKM-IV, tốc
độ gió trung bình của hành tinh mục tiêu: 6,3 mili giây …”
“Tọa độ của Voyager đã được xác nhận, yêu cầu cập cảng đang được gửi.” Lăng Nhất đột nhiên cảm thấy
tỉnh táo.
“Lucia!” Cậu quát, “Dừng lại!”
Giọng Lucia vẫn máy móc và mượt mà: “Yêu cầu cập cảng đang được gửi đi.”
“Bên kia đã nhận được và đang chuẩn bị kết nối. Vui lòng đợi.”
Lăng Nhất nhanh chóng đến trước bảng điều khiển chính và nhanh chóng chạm vào màn hình ảo.
Đồng thời, Voyager.
Tin tức tàu thám hiểm trở về đến gần như cùng lúc với tất cả mọi người, niềm vui hiện rõ trên khuôn
mặt của mọi người, mệnh lệnh phát ra từ phòng điều khiển chính, con tàu khổng lồ này từ từ sải cánh
và mở kênh cập cảng. Trong khoảnh khắc tiếp theo, phòng điều khiển chính nhận được một
tin nhắn khác sau đó, ngắn và kỳ lạ.
“Không cập bến.”
Người phụ trách phòng điều khiển chính cau mày, nhưng ngay sau đó hắn nhận được yêu cầu liên lạc từ
tàu thám hiểm.
Hắn nhận kết nối.
Một khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt mà mọi người sẽ không bao giờ quên ngay từ cái
nhìn đầu tiên.
Nếu không tận mắt chứng kiến, khó có thể tưởng tượng trên thực tế lại có một người như vậy, vẻ
đẹp khó tin, như một người tình của ác ma, giấu trong những câu chuyện cổ tích đen tối.
“Xin hãy dừng việc cập cảng ngay lập tức” người trên màn hình nói, thở nhẹ, thở hổn hển một lúc rồi
nói tiếp: “Đoàn thám hiểm mang theo một loại vi rút độc hại. Mức độ nguy hiểm vượt qua virus
Berlin, hệ thống định vị không thể kiểm soát được. Xin hãy giữ khoảng cách.”
Người phụ trách ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, báo cáo tình hình cho Nguyên
soái và Trần phu nhân cùng lúc. Sau đó, hệ thống cầu tàu được tắt, động cơ nổ máy và người
du hành từ từ rời khỏi đoàn thám hiểm.
Trong lúc đó, liên lạc giữa hai người vẫn chưa bị cắt đứt, cho nên người phụ trách nghe rõ ràng
giọng nữ máy móc vang lên trong phòng điều khiển
chính của tàu thám hiểm.
“Tọa độ của tàu Voyager đã thay đổi, đang được định vị lại.”
“Định vị thành công, yêu cầu cập cảng đang được gửi, vui lòng đợi.” Người du hành lại di chuyển.
“Tọa độ của tàu Voyager đã thay đổi, đang được định vị lại.”
“Định vị thành công, yêu cầu cập cảng đang được gửi, vui lòng đợi …”
Mặt Lăng Nhất tái mét, chịu đựng cơn đau trong người và khởi động lại Lucia.
Nó không có ích gì, thủ tục đi thuyền đã được thiết lập.
Cậu thở ra một cách khó khăn, nói: “Giúp tôi kết nối với Đường Ninh ở khu 5 và giải thích tình hình
rõ ràng cho anh ấy.”
Hiệu quả công việc của Voyager rất cao, ba phút sau, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Đường
Ninh.
“Lucia không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy, hẳn là có vấn đề.” Đường Ninh hoàn toàn không quan
tâm đến trạng thái của Lăng Nhất, nói nhanh: “Mở cửa sổ Arisic ra làm theo lời tôi.”
Đồng thời, Lucia nói lại: “Việc cập cảng thất bại, kế hoạch thứ hai được thực hiện, tàu đang chuẩn
bị hạ cánh TKM-IV, hãy chờ đợi.”
Tay Lăng Nhất hơi run, không chỉ bởi vì thân thể cực kỳ yếu ớt, mà còn bởi vì căng thẳng.
Đoàn thám hiểm không được phép mang virus đến hành tinh này!
Nếu cậu cũng ngủ đông- thì tàu Voyager sẽ không ngần ngại cập bến với tàu thám hiểm, và sau đó địa
ngục sẽ xuất hiện trở lại.
“Nhập lệnh này, mật khẩu là Hello World, thực hiện các thủ tục khẩn cấp … Buộc phải cắt dòng năng
lượng thứ ba” Đường Ninh nói, “Em có nhớ hộp đen đã được lắp ở đâu không? Lấy nó ra.”
Theo chỉ dẫn của Đường Ninh, cuối cùng Lăng Nhất dỡ được phần cứng cốt lõi của Lucia, và tàu thám
hiểm cuối cùng cũng dừng mọi chuyển động, bay lơ lửng bên ngoài bầu khí quyển.
An toàn.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Tiếp theo phải làm sao? Em sao rồi?” “Rất tệ …” Lăng Nhất hơi
thở gấp, giọng nói có chút khàn khàn: “Em muốn Lâm Tư tới đón em.”
“Bà Trần đã nhận được tin tức, trông em thật tệ, cố lên …” Đường Ninh nói, đôi mắt hắn đột nhiên mở
to: “Lăng Nhất!”
Lăng Nhất thấy xung quanh tối tăm, cậu thẳng tắp ngã xuống, trong lúc bàng hoàng như
thể cậu nghe thấy Lâm Tư đang nói chuyện.
“Ngoan, đến với tôi.”
—— Một phòng chứa đồ giống như một nghĩa trang. Những bức tường đầy mẫu vật, mặt đất đầy những
cabin không hoạt động. Lâm Tư đứng dưới ngọn đèn lạnh lẽo và đưa một tay về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Tư.
Nhưng không phải … không phải lần đầu tiên, chắc hẳn cậu đã từng nghe qua tên anh rồi.
Trong một buổi sáng yên tĩnh, cậu đang đung đưa trên xích đu, Diệp Sắt Lâm ở bên cậu, nhưng bà đang
nghe điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ và nhanh nhẹn, cô có thể mơ hồ phân biệt được vài câu.
“Lần này em ở Berlin chắc cũng khá lâu nhỉ…Em nên quay lại xem…tôi ở đây cũng có những dự án
thú vị … Lăng Lăng muốn gặp em từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội ….. Lần này em về
rồi, nó nóng lòng muốn đến chỗ em… ”
Lăng Nhất giật mình, đột nhiên bật khóc. Lần này, em không thể đến chỗ anh.
Em đau lắm, không đi lại được …anh phải đến đón em.
Cậu nhắm mắt lại, ý thức của cậu chìm hẳn vào bóng tối vô biên.
Tác giả có lời muốn nói: (1)flip, nó một nghĩa khá lãng mạn: Tim đập thình thịch.