Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 53: Ngày Hôm Qua Tái Hiện



Sau khi trở lại tàu thám hiểm, bọn họ im lặng một lúc. Bây giờ đây, cái điều họ cần nhất là một nhà

sinh vật học, để ít nhất họ cũng có thể suy đoán về

cấu tạo của sinh vật này.

Các báo cáo của mỗi đội cho thấy bề mặt của hành tinh này bền như một mảnh sắt. Nếu không phải phân

tích quang phổ cho thấy hành tinh này có thành phần nguyên tố và cấu trúc địa chất phức tạp, thì họ

sẽ nghĩ rằng toàn bộ hành tinh này đều được làm bằng màu tím khó chịu này —— Thượng tá nói rằng bây

giờ anh ta nhìn thấy màu tím thì cảm thấy rất khó chịu.

Không có ai hỗ trợ, Lucia chịu trách nhiệm toàn bộ công việc nghiên cứu khoa học, cô đưa ra kết quả

phân tích thành phần không khí —— bây giờ chỉ có kết quả báo thích hợp cho sự sinh tồn của con

người thì mới thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ít nhất chúng ta phải lấy được mẫu, để chúng ta có thể mang mẫu trở lại tàu du hành, nhất định

chúng ta phải tìm ra cách để phân tích nó.”

Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất khi lấy mẫu phải sử dụng các biện pháp bạo lực, một khi sử dụng

các biện pháp bạo lực để phá hủy cây trồng, chúng sẽ tan chảy thành một chất lỏng có tính ăn mòn

mạnh mà bất kỳ vật liệu nào đã biết không thể chống lại được.

Nhất định phải được lấy mẫu. Động vật, thực vật và thậm chí toàn bộ bề mặt của hành tinh đều bị bao

phủ bởi loại thứ này. Nếu bọn họ muốn sống trong môi trường tuyệt vời này thì đây là một mối nguy

hiểm mà họ cần phải vượt qua.

Lucia đang vận hành phân tích các biện pháp đối phó, nhưng những gì xuất hiện trên màn hình thật kỳ

lạ, giống như một mớ bòng bong phi logic.

Thượng tá rất bất bình về điều này: “Thế này thì trí tuệ nhân tạo còn thua người thật à.”

Sau một hồi thảo luận, họ quyết định ngày mai sẽ hạ cánh trở lại đó rồi dùng vũ khí

tầm nhiệt bắn phá bề mặt, sau đó xuống sông bắt một vài con vật và mang về cho người du hành.

Dù thế nào đi nữa, tuy tình hình không mấy lạc quan, nhưng tìm được một hành tinh rất thích hợp cho

sự sinh tồn của loài người thì đã một điều tuyệt vời rồi. Ngay cả khi ngày mai họ không còn gì để

lấy, họ vẫn có thể trở lại Voyagers, đưa sứ mệnh thám hiểm cho một nhóm các nhà khoa học chuyên

nghiệp.

Bầu không khí trở nên sôi động trở lại. Họ nói chuyện ồn ào và sôi nổi, đề cập đến hàng loạt hình

ảnh đẹp đẽ trên trái đất như rừng cây, công viên bầu trời và hoa hồng, đồng thời cảm thấy rằng

những thứ này sẽ được tái tạo trên môi trường hành tinh này lại được, bằng cơ chế thiết kế riêng

cho sự sống dựa trên carbon.

Chu kỳ quay của hành tinh là khoảng ba mươi giờ. Khi màn đêm buông xuống, những đám

mây hoàng hôn màu đỏ cam đan xen vào nhau nhuộm đẫm bầu trời màu tím đậm. Cuối cùng khi màn đêm

buông xuống, bầu trời chuyển sang màu đen như mực và có các ngôi sao nhấp nháy, nhìn rất đẹp. Lăng

Nhất đang viết nhật ký, nhiều năm qua cậu vẫn duy trì thói quen này, kể cả những ngày chèo thuyền

nhàm chán, cậu vẫn bỏ thời gian ngồi viết ra, buổi huấn luyện hôm nay diễn ra như thế nào hoặc chép

lại một bài thơ hay, nhưng vô tình quyển nhật ký này dày gần như nhật ký của con tàu.

Khi đóng cuốn nhật ký lại, cậu nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài ô cửa sổ.

—— Cậu có thể sớm quay lại gặp Lâm Tư.

Lâm Tư có giận cậu không khi cậu quyết định đi đột ngột như vậy? Nhưng mà, cậu đã làm được rất

nhiều điều trong những năm qua, cậu trở thành một người rất tốt, cho dù Lâm Tư có tức giận thì cuối

cùng anh ấy cũng sẽ tha thứ cho cậu, phải không nhỉ?

Cậu mở một chiếc hộp màu trắng bạc trên máy tính để bàn. Có rất nhiều thứ trong hộp này —— hầu hết

là những mẩu quặng nhỏ.

Nhiều nhất là kim cương lớn nhỏ với ánh sáng rực rỡ, cậu thu thập được khi đi ngang qua hành tinh

kim cương, Thượng tá bảo mặc dù ở có thể nhìn thấy thứ này ở khắp mọi nơi trong vũ trụ, nhưng ở

trên trái đất thì nó lại vô cùng quý giá.

Anh ta nói: “Nếu em lớn lên trên trái đất, khi cầu hôn một cô gái, em phải thể hiện sự chân thành

của mình bằng cầu hôn cô ấy một chiếc nhẫn kim cương. Viên kim cương càng lớn thì càng tốt, nếu

không cô gái đó sẽ cầm bó hồng đập vào mặt em.”

Ồ, hoá ra thứ này tượng trưng cho sự chân thành, có lẽ vì nó rất cứng, và sau đó Lăng Nhất đã lấy

nhiều hơn nữa.

Trong số những viên còn lại, cậu thích nhất là một viên opal xanh trong mờ, phản chiếu một vầng hào

quang đầy màu sắc dưới khi để dưới ánh sáng.

Ngoài ra, có rất nhiều viên đá đẹp đủ loại —— cậu sẽ tặng chúng cho Lâm Tư khi cậu trở lại Voyager.



Trong vũ trụ này, không có thứ gì tốt cả, chỉ có những viên đá nhỏ xinh xắn này. Cậu lắc chiếc hộp,

ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong tích tắc, giống như chiếc hộp kho báu trong con tàu chìm dưới đáy biển

sâu trong những câu chuyện cổ tích trên trái đất.

Lăng Nhất hài lòng đóng nó lại, cậu không biết mình đã bắt đầu mỉm cười từ khi nào. Cậu vỗ nhẹ lên

mặt mình và thì thấy hơi nóng —— không chỉ vậy, khi nghĩ đến Lâm Tư, nhịp tim của cậu cũng sẽ tăng

nhanh, dường như đã trở thành bản năng của cơ thể.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu chui vào chăn bông, nhắm mắt lại và cảm thấy mình sẽ có một số giấc mơ

tốt đẹp, chẳng hạn như mơ thấy tàu Voyager và Lâm Tư.

Nhưng sự thật không tốt như tưởng tượng, giấc mơ này tối tăm, ẩm thấp và lạnh lẽo.

Không có sự vật cụ thể, dường như cậu đang đi trong bóng tối, dưới chân có dính keo, giống như hành

tinh màu tím kia. Bên tai vang lên vô số tiếng khóc, cậu chạy đi, nhưng tiếng khóc liên tiếp nghe

như hình với bóng, như thể nó phát ra từ trong cơ thể của chính cậu.

Vào một khoảnh khắc nào đó, trong lòng cậu đột nhiên nổ tung, cảm giác như mình đang bị theo dõi.

Tim Lăng Nhất đập loạn xạ vì lo lắng, rồi đột nhiên mở mắt ra.

—— Cậu thấy Lucia đang đứng bên giường anh, quan sát cậu.

Không chỉ là nhìn, cô ấy còn đang khóc. Trên khuôn mặt vô cảm ấy có những giọt nước

mắt cứ thế lăn dài từ đôi mắt xanh, khiến cô ấy trông rất rất buồn.

“Lucia?” Lăng Nhất ngồi dậy từ trên giường, hỏi cô: “Chị có sao không? Lucia vẫn nhìn cậu, rồi chậm

rãi lắc đầu.

“Chương trình của chị bị làm sao ư?” Lucia nhìn cậu mà không nói lời nào.

“Không sao, đừng khóc …” Lăng Nhất cẩn thận sờ lên gò má đẫm lệ của cô: “Có cần em khởi động lại

chị không?”

Lucia lùi lại và đột nhiên nói “Tôi xin lỗi.”

Âm sắc vẫn đều đều không dao động, sau đó hình chiếu của nàng vặn vẹo dao động vài cái rồi biến mất

trong không trung.

“Lucia?” Lăng Nhất ra khỏi giường, mặc một chiếc áo khoác ngoài rồi chạy đến phòng điều khiển chính

của con tàu.

Có một loạt các ký tự bị cắt xén không có tổ chức đang cuộn trên cửa sổ đang chạy, xen lẫn với các

báo cáo lỗi màu đỏ gây sốc.

Cậu hít thở sâu và nhập lệnh khởi động lại. không phản hồi.

Lucia bị chết máy.

Cậu suy nghĩ một chút, đang định cắt điện thì đột nhiên nghe thấy phía sâu trong hành lang có rất

nhiều chuyển động, một người đàn ông mở cửa, sau đó ngã xuống, hiện tại đang nôn mửa.

Cậu đi theo hướng đó và muốn hỏi xem người bạn đồng hành đó có cần giúp đỡ không.

“Đừng tới đây!” Đi được nửa đường, gã kia nhìn thấy cậu, lớn tiếng nói. Giọng gã ngọng nghịu và

khàn đặc.

“Đừng lại gần tôi, trở về phòng đóng cửa lại.” Gã đàn ông nói xong lại kèm theo một tiếng ho

xuyên thấu tim, xung quanh gã có một vũng máu lớn, khiến cậu sửng sốt.

Với một chuyển động lớn như vậy trong hành lang, tất cả những người vẫn còn đang ngủ đều thức giấc,

ai đó đã hỏi qua cánh cửa “Chuyện gì xảy ra thế?”

Đồng tử của Lăng Nhất đột nhiên mở rộng.

“Không được mở cửa” cậu nói. Sau đó cậu rút dây liên lạc ở tay ra và chạy trở lại phòng điều khiển

chính, vừa chạy vừa quay số liên lạc với Thượng tá.

Thượng tá không ngủ ở hành lang này nên ngủ rất ngon, giọng nói uể oải sau khi bị đánh thức: “Làm

sao vậy?”

“Lucia bị chết máy, em đang khởi động lại” Lăng Nhất nói nhanh “Dempsey nôn ra máu.

Tình trạng rất nghiêm trọng, giống như bị nhiễm virus vậy.”

—— Dempsey là gã đàn ông có tay áo bảo hộ bị một sinh vật lạ làm tan chảy. Sau khi bộ đồ bảo hộ

không còn hoàn chỉnh, gã lập tức quay trở lại tàu nhỏ và được khử trùng cơ thể nghiêm ngặt.

Thượng tá giật mình, giọng nói của anh đột nhiên trở nên rõ ràng: “Em ở trong phòng điều khiển

chính, đừng tới gần Dempsey.”

Liên lạc bị cắt đứt, Thượng tá bật phát toàn bộ khoang tàu: “Các thành viên chú ý, bật cảnh báo màu

cam, cấm mọi thành viên ra ngoài, một khi ai thấy thể trạng không bình thường thì báo ngay cho

tôi.”

Phát thanh tổng cộng được phát ba lần và mọi người đều nghe thấy.



Lăng Nhất ngắt nguồn của Lucia, sau đó kết nối lại. Mọi thứ vẫn bình thường. Hệ thống

của Lucia bắt đầu đọc lệnh. Giao diện vẫn là hình ảnh một nữ hiệp sĩ mặc áo giáp trắng tóc vàng,

một tay cầm đuốc và thanh kiếm dài.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một căn bệnh quái ác như vậy, Dempsey chắc chắn đã bị lây nhiễm thứ gì

đó trên hành tinh này, vừa nẫy cậu nhìn gã, sắc mặt gã tái nhợt ngoài sức tưởng tượng, vũng

máu không phải là màu đỏ tươi, mà là một màu rất đen.

Sau khi khử trùng cơ thể nghiêm ngặt, Dempsey, cậu, Thượng tá và toàn bộ đội đã ở cùng nhau trên

tàu vũ trụ nhỏ. Chỉ cần cánh tay tiếp xúc với không khí thì có thể bị nhiễm bệnh. Cậu cũng không an

toàn nữa rồi.

Lùi lại mười nghìn bước, bên trong con tàu đúng là đã được bao bọc hoàn toàn, nhưng khi họ hạ cánh

và mở cửa khoang, một phần không khí trên hành tinh này chắc chắn sẽ tràn vào trong đó, nếu vi rút

ở trong không khí thì không ai bị có khả năng trốn thoát.

Việc đến nước này thì không có gì phải hoảng sợ, cậu chỉ có thể hy vọng rằng virus không lây lan

hoặc nó không độc hại như vậy.

Một lúc sau, Thượng tá gửi cho cậu một tin nhắn.

“Em có khỏe không? Tình hình không mấy lạc quan. Có tám người bị sốt nhẹ và ba người bị đau đầu.”

“Em không sao.” Lăng Nhất đáp.

“Tôi cũng cảm thấy mình hơi khó chịu, không biết có phải ảnh hưởng tâm lý không, mẹ kiếp.” Thượng

tá nói.

Trước khi cậu trả lời, Thượng tá gửi một tin khác: “Dempsey nói với tôi rằng gã đang cảm thấy các

cơ quan nội tạng của mình đang tan chảy, có lẽ sẽ chết sớm.”

Nội tạng tan chảy, máu đen ngòm, giống hệt con vật sau khi bị giết.

Lăng Nhất trả lời: “Lâm Tư nói rằng vi rút mạnh nhất sẽ hủy hoại như thế này, nó có thể trực tiếp

phân hủy cơ thể con người.”

Thượng tá nói: “Nó giống như địa ngục trần gian khi đó. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không sao.”

Trong khi nói chuyện, Lucia đã khởi động lại thành công, cô ấy dường như không sao cả.

“Xin chào, Lucia.”

“Xin chào, Lăng Nhất.” Cô ấy trả lời.

“Chị có thể đánh giá tình huống hiện tại không?” “Xin hãy đợi.”

Lucia bắt đầu hoạt động bình thường, điều khiển màn hình giám sát và đánh giá tình hình hiện tại.

“Quá trình đánh giá kết thúc, tôi xác nhận rằng có sự bất thường ở cấp độ S, rô bốt y tế đang được

vận hành để lấy mẫu và phân tích Dempsey, sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể của tất cả

các nhân viên. Xin vui lòng chờ đợi.”

Thanh tiến trình di chuyển chậm, sau hơn một giờ, cuối cùng kết quả cũng xuất hiện: “Phân tích

xong, xuất hiện một loại virus không xác định, mức độ nguy hiểm: cực kỳ nguy hiểm. Phương án điều

trị: Không có. Đám đông an toàn: Không chắc chắn. Gợi ý duy nhất: Đóng băng tất cả mọi người, tôi

sẽ dẫn đầu tàu thám hiểm đi xuyên qua không gian con và trở về hành tinh ban đầu, chờ đợi sự trợ

giúp của người du hành.”

Lăng Nhất hỏi: “Liệu đóng băng có thể đảm bảo virus ngủ yên không?” Lucia: “Không xác định.”

“Cảm ơn.” Lăng Nhất gửi tất cả kết quả cho Thượng tá.

Lucia nói, có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể bị nhiễm, loại virus này có mức độ nguy hiểm rất

cao, ngủ đông là cách duy nhất nhưng không chắc có thể ngăn chặn được cái chết. Nếu nhiệt độ đóng

băng của cơ thể người không làm cho virus ngủ yên, thì tình hình vẫn vô cùng bi quan.

Virus Berlin cũng không thể sử dụng phương pháp đóng băng để trì hoãn cái chết của bệnh nhân, loại

virus chưa được biết đến này trông không thua kém gì virus Berlin.

Lăng Nhất nhìn vào màn hình giám sát của Lucia.

Cậu thấy Demps nôn ra máu ngày càng nhiều, toàn thân rơi trong vũng máu, bẹp dí, hô

hấp khó khăn và yếu ớt, cũng bắt đầu có người khác bắt đầu ho ra máu với biểu hiện đau đớn.

Trong phòng của Thượng tá, anh ta nhìn vào dữ liệu nhiệt độ cao của mình với một vẻ mặt nghiêm túc.

Địa ngục sắp lặp lại, thoát khỏi virus Berlin lại không thể thoát khỏi virus của ngôi sao xa xôi.

“Lucia …” Giọng nói của Lăng Nhất hơi run rẩy “Ở đây có thiết bị gì không? Em muốn

đo nhiệt độ của mình.”

Leah Smith: Má ơi, căng thẳng quá, tôi đọc cmt ở trên Tấn Giang toàn đoán đây là trái đất chứ,

hoang mang thật sự, rồi tại sao Lucia lại khóc? Một hệ thống chưa được Đường Ninh cài mô đun cảm

xúc mà lại khóc?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv