Sáng nay, Lăng Nhất tỉnh dậy trước.
Điều này rất hiếm, vì Lâm Tư luôn thức dậy trước.
Ánh nắng bình minh đậu trên mép cửa sổ, Lăng Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Tư một lúc,
vươn tay che đôi mắt anh, không muốn ánh nắng chiếu vào mắt anh —— khiến anh thức dậy.
Lòng bàn tay dường như chạm vào lông mi của Lâm Tư, khiến cậu hơi ngứa.
Nhịp tim của cậu hơi lộn xộn, Lăng Nhất không biết tại sao cậu lại cảm thấy rất vui.
Cậu vừa mơ một giấc mơ dài và kỳ lạ, cậu đi trên đống đổ nát của những tòa nhà, cố gắng đến gần Lâm
Tư đang ở phía xa xôi.
Lăng Nhất biết, những giấc mơ đôi khi là phản ánh những suy nghĩ trong tiềm thức của cậu. Cậu muốn
gần gũi hơn với Lâm Tư thêm một chút.
Nhưng mà, hai người họ đã ở rất gần rồi mà tại sao cậu vẫn nghĩ như vậy? Phải thân thiết hơn bây
giờ ư?
Lăng Nhất nghiêng đầu bối rối.
Nhưng cảm giác chưa thoả mãn không đọng lại trong lòng cậu quá lâu, cậu nhìn Lâm Tư và cảm thấy bây
giờ cũng thật tốt.
Lâm Tư ngủ không được bao lâu, mở mắt ra thấy Lăng Nhất đang nhìn mình, quay lưng về
phía cửa sổ, chắn một ít ánh nắng chói mắt.
“Cảm ơn” Anh nói.
Lăng Nhất cong mắt cười với anh.
Trưởng thành theo tuổi tác, hình dạng của đôi mắt cũng thay đổi, lúc còn nhỏ đôi mắt cậu tròn như
quả hạnh, bây giờ mắt dài hơn một chút, đuôi mắt hơi nhếch lên thể hiện vẻ đẹp dịu dàng và vui
tươi.
Sau khi tỉnh dậy tắm rửa xong, Lâm Tư ôm đống tin tức chồng chất cả đêm qua lên giải quyết, Lăng
Nhất ôm gối xem kế hoạch huấn luyện hôm nay.
Phải mất một lúc lâu cậu mới ra tìm vòng liên lạc của mình, nhưng không ngờ lại có hơn chục tin
nhắn hiện lên trên màn hình.
Lăng Nhất cau mày —— trước giờ chưa từng có nhiều tin nhắn như thế. Cậu bắt đầu ấn từng cái
một, tin nhắn gần đây nhất là Svena gửi hình thượng tá đang cố gắng điều khiển cơ giáp,
anh ta bị mắc kẹt trong khung cửa phòng tắm vào lúc buổi sáng.
Cậu gửi lại một đống (hahaha) và tiếp tục đọc những tin nhắn sau đó. Svena: “Chúc mừng sinh nhật,
bé yêu!”
Tin khác cũng tương tự, Lăng Nhất cũng nhớ trong thông tin danh tính viết hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu nghiêm túc trả lời từng tin nhắn và chuyển sang đầu trang, đó không phải một tin chúc mừng sinh
nhật.
Hơi bất ngờ, Đường Ninh gửi một tin vào lúc ba giờ sáng: “Gần đây mọi người thế nào?”
Lăng Nhất suy nghĩ một chút, Đường Ninh cũng không phải là người sẽ để ý tới tình hình của bạn bè,
vì vậy cậu đáp: “Gần đây em không bận, Trịnh Như cũng không mệt.”
Đường Ninh trả lời gần như ngay lập tức, “ừm.”
Ba giờ sáng hắn vẫn thức để nhắn tin, sáng nay nhắn vẫn trả lời, thì hẳn hắn thức cả tối qua rồi,
dự án bên đó chắc bận lắm.
Mặc dù Đường Ninh là một con cú đêm nổi tiếng, nhưng cứ thức suốt đêm như vậy chẳng tốt tí nào.
Vì thế mà Lăng Nhất trả lời “Anh có ổn không?” Đường Ninh: “Tôi không sao.”
Lăng Nhất có nghĩ, nếu như mỗi ngày đều phải thức khuya như Đường Ninh, nhất định Lâm
Tư sẽ không cho phép, vì vậy cậu trả lời: “Trịnh Như sẽ lo lắng đấy.”
Đường Ninh gửi một vài từ đơn giản: “Anh ấy sẽ không.” Lăng Nhất ôm gối không hiểu.
Cậu nhớ lại, hình như Trịnh Như đối xử với Đường Ninh không tốt thật. Cũng không phải tệ lắm, chỉ
là hơi lạnh nhạt.
Hơn nữa, chắc hẳn Đường Ninh muốn biết tình hình hiện tại của Trịnh Như, thay vì hỏi trực tiếp, hắn
lại gửi một tin nhắn cho cậu.
Hắn không biết làm thế nào để trở về.
Một lúc sau, Đường Ninh gửi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nếu những người có quan hệ tốt với cậu biết ngày sinh nhật thì không có gì ngạc nhiên cả, nhưng
thật kỳ lạ là Đường Ninh —— kẻ không quan tâm, không thèm giao thiệp với thế giới bên ngoài, cũng
biết!
Lăng Nhất đáp “Làm sao anh biết được?” Đường Ninh: “Tôi đã xem thông tin của em.” Lăng Nhất: “…”
Cậu chợt nhớ Đường Ninh có một skill, chỉ cần hắn liếc thứ gì đó là thứ ấy khắc sâu trong tâm
trí hắn, sẽ nhớ lại khi cần thiết, điều này thật kinh khủng.
Dường như Lâm Tư cũng làm được như vậy.
Lăng Nhất khẽ liếc Lâm Tư, thấy anh ấy vẫn đang trả lời tin tức.
——Có lẽ anh lại bận.
Đúng là bận, Lâm Tư gõ xong tin kia rồi nói với cậu: “Khu thứ nhất cần tôi đến xem vài thứ, chắc
tối tôi mới về.”
Lăng Nhất hơi mất hứng: “Vâng”
Lâm Tư xoa xoa tóc cậu: “Tối nay cho em cái này.” Mắt Lăng Nhất sáng lên.
Vậy là Lâm Tư không chỉ nhớ ngày sinh nhật của cậu mà còn chuẩn bị quà? Cậu quyết định tha thứ cho
Lâm Tư vì chuyện hôm nay anh ấy không có mặt ở đây.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lâm Tư đã sớm đi đến khu đầu tiên
—— dự án đó không chỉ mượn Đường Ninh, mà còn cả Lâm Tư, chắc dự án rất khủng.
Lúc Lăng Nhất đến sân tập, Svena đã nắm vai cậu trước: “Bé yêu! Sau hôm nay em sẽ chính thức trưởng
thành!”
Những người khác cũng tụ tập xung quanh, chơi một lúc trước khi bắt đầu bài huấn luyện bình thường
của họ.
Lúc cậu nghỉ ngơi vì không có Lâm Tư bên cạnh nên hơi buồn chán, bắt đầu đọc một cuốn sách vật
lý — đây cũng là một trong những khóa học Lâm Tư lên kế hoạch cho cậu.
Phần này nói về năng lượng, một số định luật và công thức rất đơn giản của nhiệt động lực học,
cuối cùng một số ví dụ được đưa ra để chứng minh
——chẳng hạn như tại sao cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không thành công.
Tuy nhiên, đây là vấn đề mà mọi người trên trái đất đã cân nhắc từ nhiều năm trước, giờ đây với
công nghệ tổng hợp hạt nhân thế hệ thứ ba, chỉ cần có nguyên tử hydro là nó có thể tạo ra nguồn
điện vô hạn, không cần lo lắng về vấn đề năng lượng chút nào thì “chuyển động vĩnh viễn” này đã mất
đi ý nghĩa thực tế của nó —— vì vậy Lăng Nhất chỉ nhìn nó một cách đại khái rồi lật sang chương
tiếp theo.
Sau khi đọc xong thì vẫn không có chuyện gì để làm.
Lăng Nhất cáu kỉnh vài lần, đầu toàn nghĩ về Lâm Tư nên cuối cùng đứng dậy xin thượng tá đánh nhau
cùng mình.
Càng lớn lên, cậu trở nên quen thuộc hơn với việc kiểm lực của mình, có thể kiểm soát lực của mình
một cách chủ quan —— nghĩa là, cậu có thể kiểm soát sức mạnh của mình ở mức người thường, sau đó có
thể luyện một số kỹ năng với thượng tá.
Không có Lâm Tư ở đây hướng dẫn anh ta. Thượng tá thua nhiều lần khiến anh ta rất nản. Anh ta với
Lăng Nhất hợp tác đánh bại từng người một.
Huấn luyện viên ở đây đều là xuất thân quân nhân, có chút hung hãn, sau khi Lăng Nhất với so chiêu
một chút, trong chốc lát, sân huấn luyện vô hồn này biến thành một màn đánh nhau quy mô lớn.
Trịnh Thư mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, giơ tay đỡ trán.
Lăng Nhất thò đầu ra từ phía sau thượng tá, mỉm cười chào hỏi: “Anh Trịnh, chào buổi
sáng.”
Âm thanh rất ngọt ngào, ngoại hình cũng rất đẹp, vô cùng lợi hại.
——Nếu như không phải tay kia đang kẹp cổ thượng tá. “Chào buổi chiều, Lăng Nhất” Trịnh Thư gật đầu
chào.
“Trịnh Thư” Thượng tá nói với anh “Cậu có muốn thử không?”
“Lâu rồi tôi không luyện tập.” Trịnh Như cười lắc đầu: “Sao nhìn ra được thế?”
Thượng tá nói: “Người có luyện với người không luyện khác nhau, nhìn một phát là biết.”
“Anh rất lợi hại” Trịnh Như nói.
“Tôi đã làm việc với lực lượng đặc biệt hơn mười năm.” Thượng tá nói. “Lực lượng ở đâu?”
“Ở Los Angeles” thượng tá nói.
“Los Angeles?” Trịnh Như đột nhiên nở nụ cười. Thượng tá hơi bối rối: “Hả?”
“Vị hôn thê của tôi ở đó.”
“Ồ …” Thượng tá nói “Nhưng căn cứ ở bên ngoài thành phố, tôi không đến từ đó.”
“Cô ấy cũng vậy.” Trịnh Như nói xong lời này, anh cởi cúc áo khoác, cởi ra đặt lên lưng ghế, sau đó
tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay sẽ ảnh hưởng đến động tác của anh, rồi nói với Thượng tá: “Đến đi.”
Dáng người của Trịnh Như rất tốt, không quá vạm vỡ cường tráng như đại tá, cùng với vẻ đẹp trai,
khí chất ôn hòa đó lại là một người rất quyến rũ, nhưng Lăng Nhất thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng
Trịnh Như lại từng luyện chuyên nghiệp.
Thấy những chiêu mở màn của cậu ta rất chuyên nghiệp và chuẩn mực, thượng tá cười
tươi: “Thực ra thì tôi cũng thấy lâu rồi, nhưng chưa tìm được cơ hội”
Trịnh Như nói: “Thời tôi còn trẻ, tôi cũng học hỏi từ những người khác.” Thượng tá gật đầu, mở tư
thế và đập mạnh tay vào cửa phòng Trịnh Như giống như lần đầu tiên chiến đấu với Lăng Nhất.
Trịnh Như loạng choạng, đánh cùi chỏ trúng nắm đấm trái của thượng tá, đồng thời vung chân tấn công
vào đầu gối phải của anh ta.
Thượng tá nói “Ồ” rồi thu chân phải lại, lùi một bước và chuyển sang tư thế phòng thủ.
Nhịp độ trận đấu này không nhanh, bởi vì thượng tá rất chuyên nghiệp, còn Trịnh Như chỉ là người
bình thường, sau khi đánh mấy chục động tác thì hai người hiểu ý, tách nhau ra.
“Vẫn rất thú vị” Trịnh Như kéo thẳng cổ áo, nhẹ nhàng cười “Tôi đang cân nhắc liệu có nên làm ván
nữa không.”
“Giáo viên dạy cậu hẳn rất giỏi, có chút phong cách quân nhân” Thượng tá nói.
“Vị hôn thê tôi dạy.” Trịnh Như nói.
“Phụ nữ à?” Thượng tá đột nhiên nhận ra điều gì đó “Tôi thấy cứ có gì đó không phải.”
Khi nói lời này, anh ta cau mày, đột nhiên nhìn Lăng Nhất: “Tôi nhớ rồi!” Lăng Nhất: “Hả?”
“Không chỉ có chút khó xử, mà còn có chút quen thuộc, chính là em!” Thượng tá nói:
“Động tác hai người quá giống, như cùng một giáo viên dạy.”
Thượng tá nhìn Trịnh Như đầy nghi ngờ, rồi nhìn Lăng Nhất.
Mặc dù trí não của anh ta không được tốt lắm, nhưng anh ta rất giỏi những thứ này, đặc biệt là
những người như Lăng Nhất và Trịnh Như —— những người chỉ mới luyện tập và chưa rèn luyện phong
cách của bản thân trong thực chiến. Dù anh ta luyện tập như thế nào thì anh ta luôn quan sát rõ
ràng. Và hai người này hơi giống nhau.
Lăng Nhất cau đôi lông mày xinh xắn, cố gắng nhớ lại.
Vị hôn thê của Trịnh Như, trước đây cậu cũng đã từng nghe người ta nhắc tới, chuyện này đã lâu lắm
rồi, hình như là chính Trịnh Như nhắc tới?
Lúc đó cậu vừa lên tàu, trong bữa tiệc ăn mừng đó, Trịnh Như đã giới thiệu mối quan hệ của mình với
Lâm Tư, nói rằng vị hôn thê của anh ta chính là… con gái của giáo sư Lâm Tư?
Chỉ là lúc đó cậu không biết gì cả, không nhớ nó, rồi từ từ quên đi.
——Bây giờ khi nghĩ lại, đó không phải là chị gái cậu sao?