Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến quán cafe đã hẹn với cô. Sắc mặt ả có chút tiều tụy, dù đã được son phấn che đi nhưng vẫn không thể che giấu nổi sự bần thần trong đôi mắt. Nếu ngày trước ả kiêu kỳ, đắc ý bao nhiêu thì bây giờ ả thảm hại, đáng thương bấy nhiêu.
Mẹ ả đột ngột qua đời, không lâu nữa sẽ làm đám tang. Nhà chồng vẫn còn đang mải lo cho danh tiếng, lợi ích của gia đình mà chỉ chăm chăm vào Mạc Du Cẩn, hoàn toàn không hề nhớ đến cảm nhận của ả. Ngồi trong quán cafe, nghe những tiếng xì xào ở bên tai, ả nở nụ cười tự giễu.
Lời nói của bọn họ đã được thêu dệt rất nhiều, hơn nữa có người đang bàn tán những thứ đang nổi ở trên mạng. Cảm nhận của họ thế nào, thái độ ra sao, ả đều nhìn thấy được hết. Còn có người nhận ra ả chính là người phụ nữ đáng thương kia mà nhìn ả bằng ánh mắt thương hại.
Thẩm Họa Minh bước vào quán cafe, cô đảo mắt khắp nơi mới nhìn thấy Thẩm Liên Đình đang ngồi ở góc trong cùng. Quần áo giản đơn, không phô trương khiến cho cô nhất thời không nhận ra đó là ả. Cô gọi một cốc cafe và một cái bánh ngọt rồi bước tới chỗ ả.
Vừa ngồi xuống, ả đã lên tiếng trước: “Hôm nay tôi gọi cô đến đây, chắc cô cũng biết là có mục đích gì.”
“Dĩ nhiên tôi biết. Em gái yêu dấu lại đang định nhờ tôi xử lý bê bối chứ gì?” Cô ngồi tựa vào ghế, vắt chéo chân, nhàn nhã nhìn bộ dạng của Thẩm Liên Đình hiện tại.
“Hừ.” Ả nghiến răng, không nói lời nào. Người phụ nữ trước mặt như thể đang đi guốc trong bụng ả, có thể đoán ra được ả muốn nói cái gì.
“Không cần phải tỏ ra không phục như vậy đâu. Thực chất, cô sẽ chỉ tìm tôi khi bị uất ức, tìm tôi khi có bê bối rồi đổ mọi thứ lên đầu người chị này, để nó tự giải quyết.” Cô bật cười, mỉa mai ả, cũng mỉa mai sự nhu nhược của bản thân.
Hết lần này đến lần khác, chỉ cần được đối tốt một chút là cô lại mềm lòng. Nhưng lần này, cô sẽ không phá hỏng kế hoạch của mình. Chỉ có một điều đáng tiếc, chính là bà mẹ kế Liễu Lạc kia đã bị giết trước khi cô tự mình ra tay báo thù.
“Nếu cô đã biết chuyện rồi thì tôi không dài dòng nữa. Như hôm qua đã nói qua điện thoại, tôi muốn cô gỡ hết những thông tin sai lệch ở trên mạng.”
“Em gái, tôi không phải là thánh, không phải là người có tiền. Trên mạng nhiều tin sai lệch, sao tôi có thể dẹp hết? Nếu như có dẹp hết, thì chắc thông tin về gia đình cô vẫn được giữ lại đấy.”
“Cô…” Ả kích động, bật dậy, cầm cốc nước lọc hất vào mặt cô.
Hành động ấy đã khiến cho những người có mặt tại quán cafe chú ý, những người qua đường thấy có biến thì đứng lại để hóng hớt. Càng nhìn, họ càng cảm thấy người phụ nữ đang đứng trong góc ấy quen quen.
“Hình như là chị em nhà họ Thẩm đấy.”
“Người đang đứng chắc là Thẩm Liên Đình rồi.”
“Chồng đi cặp bồ thì không lo, ở đây mà ăn hiếp chị. Chắc ở nhà cũng không phải là dạng tốt lành gì.”
Từng lời xì xầm mang ý cay nghiệt cứ thể lọt vào tai của ả. Bàn tay của ả nắm chặt lại, đôi mắt đỏ lừ như thể sắp khóc. Trước mặt mọi người, ả bỗng trở nên nhục nhã, phải đối mặt với mọi lời xỉ vả. Còn Thẩm Họa Minh không phản ứng gì vẫn có được sự bênh vực của mọi người.
Trong thoáng chốc, đôi mắt của Thẩm Liên Đình đã ngập nước, cả thế giới dường như đang quay lưng về phía ả.
Cô đứng dậy, lấy giấy lau mặt mình, sau đó mới lên tiếng: “Giữ hình tượng một chút may ra mới có thể lấy được sự thương cảm của mọi người. Nóng tính như vậy liệu có phải là cách cô dùng để giải quyết?”
Ả rơi nước mắt, nhìn cô bằng toàn bộ sự hận thù. Nhưng những lời mà cô nói hoàn toàn đúng, khiến cho ả không thể nào phản bác lại được. Cuối cùng, ả chỉ đành hạ mình, ngồi xuống rồi lên tiếng: “Xin chị giúp em.”
Nghe vậy, cô mỉm cười, ăn nốt miếng bánh ngọt rồi cầm túi xách, đứng dậy rồi đáp lời: “Đây là món quà sinh nhật tặng sớm của chị. Những thứ đặc sắc vẫn còn đang ở đằng sau.”
Nói xong, cô lạnh lùng rời đi trước mắt của ả.
Một thời gian sau, do chịu quá nhiều áp lực từ công việc và gia đình, tâm lý của Thẩm Liên Đình bất ổn, thường xuyên phát điên nên được đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Nhưng không biết vì lý do gì mà bệnh tình ngày một nặng hơn.
Nhà họ Mạc cũng vì vậy mà muốn Mạc Du Cẩn ly hôn với ả. Nhưng bây giờ đương sự không được bình thường nên chuyện này tạm gác lại, cố gắng che giấu bệnh tình của Thẩm Liên Đình bằng được.
Đám tang của Liễu Lạc vừa kết thúc, vụ án của bà ta cũng đã được đem ra xét xử. Nhưng sau khi tuyên án Mạc Đĩnh Quân, công ty của nhà họ Thẩm bỗng nhiên gặp nhiều biến cố. Đến cuối cùng bị chèn ép đến mức phá sản. Mà người đứng sau, không ai khác chính là Hoắc Viễn Thành.
Hoắc Tiểu Hân liên quan đến quá nhiều chuyện xấu, có người đâm đơn kiện, giờ chỉ chờ ngày hầu tòa. Mẹ của ả thì chạy tiền để giúp con, thế nhưng lại không có ai chịu đứng ra để hỗ trợ. Cả Hoắc Viễn Thành lẫn Hoắc Tịch Sâm đều nói không có cách nào cứu được, cho dù bà ta có quỳ xuống van xin, có giả bệnh thì trong mắt của hai anh em cũng chỉ như một trò hề.
Một bà mẹ kế đầy tham vọng, một đứa em đầy mưu mô sống trong nhà, họ không những không muốn giúp, mà còn tiếp tay cho những người muốn Hoắc Tiểu Hân phải nhận quả báo.
Thẩm Kim Vũ ở nhà của anh, lâu dần có tình cảm thân thiết. Cô bé giúp anh theo đuổi mẹ mình, cho anh biết những gì mình biết về mẹ.
Rồi thời gian lại thay đổi con người, về mặt tư tưởng tình cảm. Cô do bị tác động bởi nhiều yếu tố, được anh quan tâm quá nhiều. Hai người cũng dần lấy lại được thiện cảm với đối phương, thậm chí là đã nhìn nhau bằng đôi mắt khác, thậm chí còn chưa một cảm xúc khó có thể diễn tả.
_______Hoàn chính văn_________