Trong đầu bất giác lại nhớ tới Thẩm Họa Minh vào sáng nay. Cô trông vô cùng lạnh lùng, lịch sự và chuyên nghiệp khi đang làm việc. Gương mặt ấy đúng là anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Anh giật mình khi nhận ra là đang nhớ đến cô. Anh khẽ thở dài, chiếc giường này hằng đêm đều có cô nằm, vậy mà từ bây giờ anh phải ngủ một mình. Đêm hôm qua không ngủ được không phải vì hồi hộp do buổi họp báo ngày hôm sau, mà là vì cô không còn ở bên cạnh nữa.
Từ khi nào mà người phụ nữ đó tác động đến anh lớn như vậy? Từ khi nào cô có sức ảnh hưởng đến tinh thần anh lớn như thế?
Nhiều đêm trôi qua, anh vẫn không thể ngừng nhớ tới người con gái ấy, đến cả Hoắc Tiểu Hân vốn được cưng chiều, bây giờ trong mắt anh chỉ có chán ghét. Mỗi lần cô ta đến gần, anh đều gạt ra phũ phàng.
Đến ngày chủ nhật, cô cùng với Thẩm Kim Vũ đang đi chơi thì vô tình gặp Hoắc Tịch Sâm. Cho dù muốn tránh né, nhưng cô vẫn phải lịch sự vì đây là một trong những người bạn của cô, nếu như hắn không phải là anh trai của người đàn ông kia thì có lẽ mối quan hệ của họ sẽ thân hơn bây giờ.
“Chào anh.”
“Chào em, đây là…” Đôi mắt của hắn hướng đến Thẩm Kim Vũ đang đứng nấp sau mẹ.
Thẩm Họa Minh thành thật trả lời: “Là con gái em.”
Hắn nghe vậy thì giật mình. Trước đây hắn có biết chuyện cô có một đứa con gái, sau đó vì muốn để cô yên ổn ở trong nhà nên không tiết lộ với bất cứ ai, nhưng không ngờ con gái của cô đã lớn như thế này rồi. Hơn nữa gương mặt của con bé có chút quen mắt.
“Không ngờ con bé đã lớn thế này rồi. Em có nhớ không? Trước đây em từng hứa nếu em có con, sẽ để anh làm cha nuôi của đứa bé.”
Nghe hắn nói vậy, cô có chút giật mình nhưng cũng nhớ lại ngày xưa. Hình như vào năm cấp ba cô đã từng buột miệng nói thế sau khi đã chơi thân với hắn.
Cô mỉm cười gật đầu, bế con gái lên rồi nói: “Đây là cha nuôi của con đấy, gọi một tiếng đi nào.”
Thẩm Kim Vũ đột ngột tiếp xúc với người lạ, cô bé bối rối và có chút sợ sệt. Nhưng khi nghe mẹ nói thì đã đỡ run, ngập ngừng hai từ “Cha nuôi” khiến cho người đàn ông đằng trước mỉm cười. Nhưng nụ cười của hắn là đan xen cả vui vẻ lẫn đau thương, mang cả thất vọng và nỗi buồn không tên vẫn đang ẩn giấu.
Một màn trước mắt lọt vào mắt của Lạc Du Cẩn.
Trước đó, hắn có nghe Thẩm Liên Đình nói Thẩm Họa Minh có một đứa con, nay mới mở rộng tầm mắt. Bài báo hôm trước, hắn khẳng định là cô viết, chính vì vậy nên đây là lúc trả đũa.
Tự tin bước tới, hắn cất tiếng: “Tiểu Minh.”
Nghe thấy hai từ này, cô rùng mình. Giọng nói đáng ghét ấy, không thể lệch đi đâu được. Đó chính là của Mạc Du Cẩn.
Trước đây hai người quen nhau, hắn cũng gọi cô như thế. Khi ấy ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ cô cảm thấy ghê tởm bấy nhiêu.
Hoắc Tịch Sâm nhìn thấy cô có vẻ không vui thì cất tiếng hỏi: “Người quen của em à?”
“Bạn trai cũ của em đấy, có gì anh cứ giả điếc là được.” Cô bày ra bộ mặt chán ghét, khiến hắn biết rằng cô đối với Mạc Du Cẩn không hề có chút tình cảm.
Nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, không biết rằng liệu đứa bé này có phải con của hắn không?
Mạc Du Cẩn bước tới, ôm lấy eo cô rồi cất tiếng chào Hoắc Tịch Sâm: “Xin chào, không ngờ hai người cũng ở đây đấy. Em bế con đi như vậy, có biết anh đã lo lắng thế nào không?”
Cô nghe vậy thì cười thầm, hắn là đang ngụ ý Thẩm Kim Vũ chính là con gái của hắn. Thật là ngây thơ. Cô lên tiếng đáp trả: “Đây là cách anh đối xử với chị vợ sao?”
Hắn nghe vậy thì cứng họng, Hoắc Tịch Sâm mỉm cười, miệng lưỡi của cô vẫn giảo hoạt và sắc bén như ngày nào. Nghe cô nói vậy, chắc hẳn Mạc Du Cẩn không phải là người cô đang tìm. Hắn càng có hứng thú với phản ứng tiếp theo của Mạc Du Cẩn.
“Chị vợ gì chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ về với nhau thôi.” Mạc Du Cẩn ôm cô ngay trước mắt Hoắc Tịch Sâm.
Cô thấy vậy thì giật mình, nhưng tay đang ôm Thẩm Kim Vũ nên không thể dùng sức đạp hắn ra được.
Nhưng cô nhường nhịn không có nghĩa con gái bé bỏng của cô sẽ nhịn. Thấy có người đàn ông đang tăm tia mẹ, cô bé lập tức dùng móng nhỏ cào vào tay hắn, giọng nói non nớt nhưng hùng hổ cất lên: “Buông mẹ tôi ra!”
Mạc Du Cẩn bị cô bé cào đau, lập tức thả cô ra, gằn giọng quát con bé: “Ai dạy mày làm thế hả? Có muốn ăn đòn không?”
“Cha nuôi, hắn muốn đánh con kìa.” Thẩm Kim Vũ quay sang Hoắc Tịch Sâm cầu cứu. Tuy rằng không quen người đàn ông này, nhưng nếu mẹ đã nói đây là cha nuôi thì chắc chắn sẽ đứng về phía cô bé.
Nghe thấy hai từ “cha nuôi” ngọt xớt từ miệng của Thẩm Kim Vũ, Hoắc Tịch Sâm cảm thấy hài lòng, tiến tới đẩy Mạc Du Cẩn ra.