Hôn lễ của Thẩm Liên Đình vẫn cứ thế mà tiếp tục, nhưng mọi người đã nhìn cặp đôi chính với một ánh mắt hoàn toàn khác. Sau khi cử hành hôn lễ, tiếp theo chính là tiệc cưới tại nhà hàng. Cô dâu và chú rể đi chung xe đến đó, cha mẹ cũng đi cùng.
Thẩm Họa Minh cùng Hoắc Viễn Thành cùng nhau đến đó, trong lòng cô vô cùng hả hê với lễ cưới ngày hôm nay, nhưng chợt nhận ra điều gì đó không bình thường. Cô quay sang, nhìn anh.
“Chuyện ngày hôm nay là anh làm?”
“Sao hả? Bất ngờ đúng không? Thấy em gái cô chướng mắt, tôi chỉ chỉnh cô ta chút thôi.”
Cô nghe vậy thì nghi hoặc, người đàn ông lạnh lùng này trở nên nhỏ mọn từ khi nào, mà thấy không thuận mắt lập tức kiếm chuyện?
“Anh nói lý chút đi, cô ta dù gì cũng là em gái tôi.”
“Sao? Cô xót?” - Anh nhướn mày nghi hoặc. Rõ ràng là Thẩm Liên Đình hỗn láo với cô, anh là thay cô xả giận vậy mà người phụ nữ này ở đây chất vấn anh?
“Cũng không phải. Bất ngờ hôm nay quả là rất lớn, tôi thay mặt em gái cảm ơn anh.” - Cô mỉm cười, đôi mắt đắc ý nhìn anh.
Mấy năm nay, rất hiếm khi cô cho người khác thấy được bộ mặt thật của mình. Nhưng trong lễ cưới lại phải dùng đến, hy vọng là không ai để ý đến.
“Trong tiệc cưới đừng bày ra bộ mặt đó, sẽ dọa đến khách khứa.” - Hoắc Viễn Thành cất tiếng khiến cho cô giật mình.
Anh nói vậy, chứng tỏ khi nãy anh đã phát hiện ra bộ mặt của cô khi đối phó với Mộc Tử Liên. Nhưng như vậy cũng chẳng có sức uy hiếp gì với cô, chỉ cần không cản đường, hắn sẽ không gặp bất lợi.
“Lại đang mưu tính chuyện gì?”
“Tôi không biết là có nên đi tìm cô dâu trấn an một chút hay không đây? Dù gì cũng bị dọa đến mức mặt tái mét mà.” - Cô trả lời, nhưng trong mắt không có lấy một tia tình cảm.
“Cô là đến tìm cô ta an ủi, hay đến tìm chú rể để hút hồn?”
“Anh nghĩ tôi có khả năng hút hồn cánh đàn ông?” - Cô nhướn mày, nhìn người đàn ông đang vào trong xe.
Ngồi ở ghế lái, anh tự trách bản thân. Không ngờ lại vô ý thốt ra những lời như vậy, để rồi bị cô dồn vào đường cùng.
“Đó là tùy thuộc vào năng lực của cô thôi.” - Hắn hừ một tiếng rồi khởi động xe, tiến đến nhà hàng.
Ở bãi đậu xe, Liễu Lạc đang chờ sẵn, hẳn là muốn chất vấn cô. Hoắc Viễn Thành cũng nhận ra sự hiện diện của mẹ vợ, hắn nhanh chóng tìm chỗ đỗ xe rồi lên tiếng.
“Mẹ tìm chúng ta kìa.”
“Không, là tìm tôi mới đúng.”
“Hửm?” - Anh hứng thú, mỉm cười nhìn cô.
“Hôn lễ của Thẩm Liên Đình bị quậy tung lên như vậy, chắc hẳn là cha mẹ sẽ nghi ngờ tôi đầu tiên, nếu như anh ra mặt thì…”
“Cô lo tôi gặp rắc rối?”
“Chờ tôi một lát, sẽ quay lại ngay.” - Cô mở cửa xe, bước ra ngoài. Nhưng trước khi cô rời đi, hắn cất tiếng.
“Đừng để tôi chờ lâu.”
Cô nghe vậy thì cười nhẹ, rồi tiến về phía người mẹ yêu dấu đã chăm sóc mình bao nhiêu năm nay. Bóng hình dần dần hiện ra trước mắt mẹ, chắc hẳn bà cũng đỡ sốt ruột hơn.
“Mẹ yêu, lâu rồi không gặp. Mẹ đang chờ con sao?”
“Hôn lễ hôm nay bị quậy thành như vậy là do cô làm?” - Lời nói đầy nghi vấn, không có lấy một tia tình cảm không khiến cho Thẩm Họa Minh hoảng loạn.
“Mẹ đang nói gì vậy? Con không hiểu. Ai cũng thấy con đã đứng ra giải vây cho em gái, nhưng mà do người phụ nữ kia đã đi trước một bước. Con cũng đâu ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy?” - Cô nhún vai, bộ dáng bất cần và không quan tâm khiến cho Liễu Lạc càng tức giận. Bà ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái, nhưng lại không điều tra cho rõ mà luôn đổ mọi tội lỗi lên cho cô.
Thẩm Họa Minh biết rất rõ người phụ nữ này là đang muốn kết tội cô đã phá hỏng hôn lễ của em gái, nhưng không ngờ rằng kẻ thực sự đứng đằng sau mọi chuyện lại là người con rể mà bà ta khinh thường bao nhiêu lâu nay.
“Nếu không phải mày thì còn ai? Đừng tưởng tao không biết, từ khi còn nhỏ mày đã ngứa mắt với Liên Đình, luôn tìm cách bắt nạt con bé nhưng lúc nào cũng bị tao bắt được. Nay mày ôm hận, phá hỏng ngày vui cùng với danh dự của nó.”
“Vậy bằng chứng đâu?” - Cô nhướn mày, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Liễu Lạc.
Từ nhỏ cho tới lớn, không khi nào bà ta không nghĩ cô bắt nạt con gái bà ta. Mà thực tế, những lần Thẩm Liên Đình đến khóc lóc với mẹ đều là do cô ta tự biên tự diễn, người làm không tung hứng thì mẹ kế sẽ làm thay, diễn một tuồng mẹ con tình thâm mà Thẩm Họa Minh trong vai phản diện.
Nghe cô chất vấn, bà ta nghẹn họng. Quả thực là không có bất cứ bằng chứng gì chứng minh cô đã câu kết với người con gái đó làm loạn, nhưng trong lòng bà ta vẫn một mực khẳng định điều đó nên đã tìm cô để nói cho ra lẽ.
“Mẹ kế, càng ngày mẹ càng bồng bột rồi. Không có bằng chứng thì đừng buộc tội con, kẻo lại bị định tội phỉ báng đấy. Thế lực đứng sau lưng con chắc cũng đủ để mẹ không thể nói nên lời?”
“Mày…” - Bà ta tức đến nghẹn họng, chỉ thẳng vào mặt cô, định mắng chửi nhưng không thốt nên lời. - “Hừ, mày nghĩ tao ở nhà không biết gì sao? Hoắc gia đối xử với mày như con chó con mèo, sao có thể bênh vực mày mà chống đối tao?”
Cô nghe vậy thì mỉm cười. Người đàn bà này quả là miệng lưỡi sắc bén, không ai bì kịp. Nhưng chỉ có điều, người của Hoắc gia đang ở đây, bà ta nói vậy mà hắn vẫn có thể chấp nhận sao?
Quả thực, Hoắc Viễn Thành đã nghe thấy, hắn tiến lại gần chỗ hai người phụ nữ đang đứng nói chuyện. Khí tức trên người hắn hoàn toàn áp đảo Liễu Lạc, khiến những câu nói bà ta định thốt ra liền bị nghẹn lại. Không ai là không biết người của Hoắc gia coi trọng thể diện, nếu như tiếng xấu bị đồn ra ngoài nhất định sẽ cho người đi xử lý. Ấy vậy mà bà ta lại cả gan lớn tiếng trước kẻ đáng sợ nhất của Hoắc gia, Hoắc Viễn Thành.
“Con… Con rể, sao con lại ở đây?”
“Con gái của mẹ đến tận nơi đưa thiệp mời, sao vợ chồng chúng tôi có thể không đi?” - Hắn ôm eo của cô, dí sát người mình.
Thẩm Họa Minh có thể cảm nhận được khí lạnh từ trên đỉnh đầu mình. Hẳn là hắn đến đây để giải vây cho cô, nhưng bộ dạng lúc này quả thực là quá cường đại rồi. Có nhất thiết phải dọa người như vậy không.
“Chuyện ngày hôm nay là do con gái bà tự chuốc lấy, không ai hại cô ta.” - Nói xong, anh cùng cô rời khỏi bãi đậu xe.
Sắc mặt của Liễu Lạc vô cùng khó coi, đôi mắt bà nhìn cô như có thể bắn ra lửa. Không ngờ rằng nhị thiếu của Hoắc gia lại cưng chiều con gái bà đến thế. Sau này quả thực là phải chú ý hơn. Nhị thiếu của Hoắc gia, chính là người mà Thẩm Liên Đình đã đắc tội khi đó, bà ta không thể làm càn.
Tiệc cưới được diễn ra vô cùng vui vẻ, nhưng mọi người đều biết đó chỉ là một cái vỏ bọc. Sau khi xảy ra chuyện ở lễ đường, không khí giữa mọi người cũng khác, dường như đã hòa hợp hơn và bàn tán đủ điều. Thẩm Liên Đình dù tức giận nhưng vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể chờ đến khi tiệc tàn.
Thẩm Họa Minh cả buổi không tiếp xúc với đôi uyên ương, nhưng cô cũng biết sau bữa tiệc này, chính là sóng gió của Thẩm gia và Mạc gia.