Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 53



Ba tiếng sau, tinh hạm của cuộc thi lững thững đến muộn.

Khoảng thời gian chờ đợi trong lo sợ trên đảo đủ khiến một màn điều khiển nước biển của Giản Dụ lan truyền khắp mạng xã hội.

Mấy người Bộ Ngoại giao và Kaka trong hoàng cung có muốn khống chế cũng không thể làm mạnh tay, chỉ có thể xóa mấy bài đăng hoặc bình luận có thể gây nhiễu loạn.

Dù sao đây cũng là livestream toàn vũ trụ, không thể làm giả, sau khi lấy lại tinh thần từ vụ sương mù của hung thú hắc ám, cư dân mạng ai nấy cũng khó tin nhìn video.

Có năng lực này, chẳng lẽ người thứ hai thuộc loài giả tưởng của Đế quốc Teas xuất hiện?

Như vậy cũng có thể giải thích vì sao Giản Dụ không để lộ hình thú của mình trước máy quay.

Dù sao cũng là loài giả tưởng, hình thú khác hoàn toàn hình thú phổ thông, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra ngay.

Nghĩ vậy, cư dân mạng dễ tiếp thu hơn, cho đến khi một bài đăng ẩn danh xuất hiện.

Giản Dụ thật sự là người thức tỉnh sao?

Bài đăng này trình bày tất cả các tài năng khác lạ của Giản Dụ trong cuộc thi, tập trung nhấn mạnh vào chuyện cậu có thể điều khiển nước biển, có khi nào cậu còn giấu giếm năng lực gì đó kinh khủng hơn nữa không.

Cuối cùng, bài đăng đó kết luận, Giản Dụ không phải người thức tỉnh, thậm chí không phải cư dân Tinh Tế.

Sau khi bài đăng này xuất hiện, bên dưới xuất hiện rất nhiều bình luận hoang mang sợ hãi, yêu cầu Giản Dụ công khai hình thú để mọi người yên tâm, nhưng ai có kinh nghiệm nhìn lướt qua là biết thủy quân có nhúng tay vào.

Cơ mà thủy quân không chống lại được fans của Giản Dụ.

[Trời đất ơi, năm bao nhiêu rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp được người ngoài hành tinh ư!]

[Giản Dụ như vậy! Tôi có thể!]

[Chính phủ đâu? Là thật hả?]

Chủ đề bàn luận đổi hướng ngay tức khắc, tuy cư dân mạng thảo luận rất nhiệt tình nhưng bọn họ không khủng hoảng như người đứng sau tài khoản kia mong muốn, ngược lại còn hưng phấn dị thường.

Người đứng sau:?

Mấy người không sợ hãi gì hết hả???

Thời đại Tinh Tế, con người càng thám hiểm vũ trụ càng phát hiện ra nhiều hành tinh mới, chứng kiến nhiều loại thực vật khác lạ.

Mặc dù sinh vật có trí khôn và có thể giao tiếp vẫn chỉ có bọn họ, nhưng người dân Tinh Tế đã có chính sách chào đón cũng như luật pháp về chủng tộc mới.

Không nói đâu xa xôi, khi bọn họ phát hiện những thực vật có thể nhúc nhích trong ải “Rừng mưa trên sa mạc”, người dân Tinh Tế hưng phấn vô cùng, còn tưởng người thức tỉnh hệ thực vật ra đời, hoặc là một chủng người thực vật mới.

Đáng tiếc, sau khi kiểm tra và đánh giá, tuy những thực vật kia có trí thông minh nhất định, nhưng tụi nó không thể biến thành người.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người ngoài hành tinh, làm sao có thể không gây chú ý?

Tài khoản ẩn danh: Mọi người không sợ bị người ngoài hành tinh xâm lăng à?

Thấy những lời này, cư dân mạng càng vui mừng hơn.

Bọn họ sở hữu hình thú mạnh mẽ, không sợ hãi chiến đấu, nếu thật sự bị xâm lăng, bọn họ sẽ đứng lên phản kích không chút do dự ngay lập tức.

Nhưng Giản Dụ đã mạo hiểm bại lộ năng lực của mình trước hàng trăm hàng triệu người chỉ để cứu những tuyển thủ kia.

Cho dù mục đích của đối phương là gì thì việc Giản Dụ cứu ba mươi mấy mạng người là chuyện rõ như ban ngày.

Trước khi Giản Dụ chưa làm ra chuyện gì khác, bọn họ phải trả ơn cho người đã cứu lấy con dân đất nước bọn họ.

Tài khoản ẩn danh còn định nói thêm gì đó, đến khi một tài khoản có dấu tích vàng bình luận, đặt dấu chấm hết cho bài đăng này.

[Olderhain V: Nói nhiều quá.]

Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng cho thấy rõ Olderhain khinh bỉ thế nào.

Thấy tên tài khoản, cư dân mạng đang thảo luận kịch liệt đột nhiên cùng im lặng, sau đó càng nhiệt tình hơn, nhiệt tình đến mức xém nữa đã làm mạng xã hội bị lỗi.

Chủ đề liên quan đến Olderhain trên Mạng Ngân Hà chưa bao giờ hết nóng, mọi người sợ hắn nhưng lại không phủ nhận được sức mạnh của hắn, bọn họ theo chân kẻ mạnh, mặc dù đối phương trông có vẻ rất hung dữ, nhưng cách một cái màn hình, cư dân mạng không sợ!

Olderhain có tài khoản Mạng Ngân Hà, chẳng qua tài khoản trống rỗng, cỏ dại mọc quanh năm, nếu không phải tài khoản này có tích vàng thì chắc mọi người đã nghĩ đây là tài khoản cương thi rồi.

Mà bây giờ, tài khoản cương thi mốc meo của Olderhain lại lên tiếng vì Giản Dụ, chứng minh điều gì?

[Cho nên Giản Dụ thật sự là khách ngoài hành tinh?]

[Chẳng lẽ bệ hạ vẫn lén lút xem Cúp Đốm Lửa?]

[Bệ hạ quen Giản Dụ hả?]

Bên dưới bình luận xuất hiện một đống vấn đề, Olderhain đã khôi phục hình người chỉ trả lời cái cuối cùng.

—Em ấy là người của ta.

Olderhain cho rằng mình nói thế sẽ làm mấy tên trên mạng kia dừng mơ ước Giản Dụ lại, ai ngờ cư dân mạng hiểu sai hoàn toàn.

Hiện tại Giản Dụ đang sống ở Đế quốc Teas, là người của Đế quốc Teas, Olderhain nói thế cũng không sai.

Còn có phải “người” kiểu khác không thì xin lỗi, bọn họ nghĩ bệ hạ của mình độc thân theo bản năng, bộ não đã tự động xóa thông tin đã kết hôn của hắn đi.

Olderhain cười nhạt, bắt đầu nghĩ xem có nên đăng giấy đăng ký kết hôn lên hay không.

Bây giờ bọn họ đã quay lại hoàng cung ở thủ đô, mấy chuyện ầm ĩ trên mạng không ảnh hưởng gì đến Giản Dụ, thậm chí cậu còn không chú ý đến nó.

Tìm được ba phần tư ngọc đồng sinh, nó bắt đầu chữa trị nội thương và vết thương cũ của cậu, cuối cùng vết thương trên đuôi của Giản Dụ cũng được mọc vảy rồi.

Siren sẽ khá yếu trong khoảng thời gian thay vảy, lúc này ở yên trong lãnh thổ của mình dưới đại dương là tốt nhất.

Trong hoàng cung không có sào huyệt nào đủ an toàn, đây là lúc Giản Dụ cần ngâm mình trong nước biển. Để phòng ngừa mình ngủ say không tỉnh lại, Giản Dụ quyết định nói trước cho Olderhain một tiếng.

“Ol?”

Trong phòng làm việc, Olderhain đang lấy giấy đăng ký kết hôn được cất đằng sau bảy bảy bốn chín lớp cửa giật mình, thiếu chút nữa đã ném tờ giấy quý hơn châu báu kia xuống đất.

Hắn chột dạ nhìn Giản Dụ, sau khi thấy biểu cảm của cậu vẫn vậy, có vẻ không phát hiện hành động của hắn thì Olderhain mới thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện gì à?”

Giản Dụ nói chuyện mình cần “nghỉ ngơi” một khoảng thời gian cho Olderhain.

“Di chứng từ việc điều khiển nước biển hả?” Olderhain cau mày, bước đến trước mặt Giản Dụ, cúi đầu kiểm tra: “Để ta gọi bác sĩ.”

“Không cần.” Giản Dụ lắc đầu: “Bình thường lại nhanh thôi.”

Đây cũng không phải thời kỳ thay vảy bình thường, không cần nhiều thời gian đến thế, Giản Dụ đoán mình chỉ cần một tuần là có thể khỏe lại như ban đầu.

Mà một tuần sau, đúng lúc lễ trao giải Cúp Đốm Lửa được tổ chức.

Mặc dù Giản Dụ nói bản thân không sao, nhưng Olderhain vẫn ra lệnh cho bác sĩ chuẩn bị, hắn không biết quá nhiều về loài của Giản Dụ, lỡ như Giản Dụ giấu giếm hắn gì đó thì sao?

Giản Dụ tự giác báo cáo tất cả đi đến bể bơi lớn trong hoàng cung, nhiều tháng trôi qua, nơi này đã được lắp đặt hệ thống dẫn nước biển, Giản Dụ gấp gáp nhảy vào trong, sau khi tìm một góc theo bản năng thì bắt đầu ngủ li bì.

Thời kì thay vảy ngắn ngủi có nghĩa năng lượng tiêu hao rất nhiều, cảnh giác của Siren trong khoảng thời gian này sẽ suy giảm nghiêm trọng.

Sau khi sắp xếp công việc xong, Olderhain không yên tâm đến hồ bơi, hắn nhìn xuống, phát hiện Giản Dụ đã ngủ dưới đáy hồ.

Hai tay cậu ôm đầu gối, ngồi co ro một góc để ngủ, nước biển bảo vệ cậu, không để người khác có thể làm phiền.

Olderhain thấy rằng mặc dù đã ngủ say như vậy, nhưng Giản Dụ vẫn không đổi hai chân thành đuôi cá.

Hắn cởi áo khoác nhảy xuống, chậm rãi tiếp cận Giản Dụ.

Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Olderhain, nước biển để mặc hắn lại gần cậu.

Olderhain quan sát cẩn thận, phát hiện chân mày Giản Dụ giãn ra khi ngủ, trên mặt cũng không có chút đau đớn nào.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Olderhain rời khỏi, trước khi đi, hắn vô tình liếc thấy thứ gì đó lóe lên dưới đáy hồ.

Nhặt lên nhìn thử, là một chiếc vảy bạc hình cánh quạt.

Mặc dù đã rụng khỏi cơ thể nhưng chiếc vảy vẫn sáng bóng, nó yên lặng nằm trong lòng bàn tay của Olderhain, dần dần làm đôi mắt hắn sáng bừng lên.  

Là một con rồng, chính bản thân hắn cũng có thời kì thay vảy, Olderhain lập tức biết có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, Giản Dụ đã bổ sung được một chút năng lượng đủ để hoạt động nghi ngờ nhìn về phía đầu bên kia của bàn ăn: “Giường?”

“Đúng vậy, em cứ co ro như vậy sẽ ngủ không ngon.” Olderhain nghiêm túc nói: “Em thích giường thế nào? Ta có thể cho người chuẩn bị cho em.”

Vì thế, đầu giờ chiều hôm đó, một chiếc vỏ sò to khoảng bốn năm mét được đặt xuống đáy hồ bơi.

Vỏ sò hình cánh quạt trắng nõn, bên trong được phủ một lớp vải chống nước mềm mịn, kích thước vừa đủ cho chiếc đuôi cá của Giản Dụ.

Ở cung điện của mình, Giản Dụ cũng ngủ trong giường vỏ sò thế này, hoàn cảnh quen thuộc khiến Giản Dụ càng thả lỏng hơn.

Giản Dụ không chút phòng bị không phát hiện sau khi mình say giấc, có người tiếp cận vỏ sò của cậu, sau đó mở nó ra.

Chàng Siren tóc bạc đuôi bạc nằm bên trong vỏ sò, cậu không mặc áo để có thể ngủ ngon hơn, xương cánh bướm hoàn hảo chui vào mắt Olderhain, hấp dẫn hắn.

Chiếc đuôi cá màu bạc chiếm đóng gần hết chiếc giường vỏ sò, vây cá trong suốt nằm sát rìa vỏ sò đong đưa nhè nhẹ theo làn nước, làm Olderhain nhịn không được đưa tay chạm vào.

Cảm giác lạnh lẽo đánh ập não bộ hắn, vây đuôi có đường vân rõ ràng, đẹp đến mức như được nghệ nhân tài hoa tạo ra.

Đuôi cá đang trong quá trình thay vảy sẽ nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, sau khi ngón tay ấm áp kia đụng vào, Giản Dụ lập tức nhíu mày.

Olderhain đang tỉnh táo chú ý đến xung quanh, thấy cậu nhăn mày thì cơ thể cứng ngắc, chờ đến khi chắc chắn Giản Dụ vẫn đang ngủ mới mỉm cười.

Olderhain lấy một chiếc bình thủy tinh xinh xắn ra, đây chính là mục đích đến đây của hắn.

Hắn thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, dùng đến 200% cẩn thận, sau khi mày mò một hồi, cuối cùng cũng lấy được vảy nhỏ đã rụng của Giản Dụ.

Vảy bạc chậm rãi chạm đáy bình, chỉ một chốc đã phủ kín đáy, đến tận khi không tìm thấy cái nào nữa, Olderhain mới tiếc nuối rụt tay về.

Mãi đến ngày thứ ba, Giản Dụ mới phát hiện có gì đó không đúng.

Lần nào tỉnh lại, cậu cũng không tìm thấy vảy rụng trong giường vỏ sò.

Nhưng vảy trên đuôi đã đổi rồi.

Giản Dụ nhìn Olderhain đang cầm quang não xử lí công việc: “Ol.”

“Sao nào?” Vẻ mặt Olderhain vô cùng tự nhiên, không hề có chút bất thường nào.

Giản Dụ nhìn chòng chọc hắn vài giây rồi mới nói: “Lúc người máy thay ga giường cho tôi có thấy vảy của tôi không?”

“Hỏi Kaka đấy.” Olderhain vừa nói vừa gọi Kaka: “Mấy thứ này đều do Kaka phụ trách.”

Kaka đực mặt chẳng biết chuyện gì đang xảy ra: “??”

Kaka không biết làm gì khác, đành có gì nói đó: “Hoàng hậu, người máy chỉ thay ga thôi, bọn nó sẽ không động vào đồ đạc của chủ.”

Hỏi không có kết quả, Giản Dụ lại bắt đầu mệt, quyết định tạm thời không so đo.

Ai ngờ lúc Giản Dụ vừa đứng dậy chuẩn bị đi, Olderhain lại đột nhiên chạy ra sau lưng cậu.

Giản Dụ: “?”

“Ta….bút của ta vô tình lăn ra đây.”

Giản Dụ nhìn bút cảm ứng để trên bàn.

Cậu lại nhìn hai bàn tay giấu sau lưng Olderhain, không nói gì.

Nhìn chằm chằm —-

“…” Olderhain cẩn thận, tiếc nuối đặt chiếc vảy màu bạc lên tay Giản Dụ.

Vảy có hình quạt, nhất thời cậu không biết nói gì.

Vảy của Siren…thật ra cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì với Siren.

Nếu có ý nghĩa gì đó đi chăng nữa, cũng là chiếc vảy đầu tiên rụng xuống vào lần thay vảy đầu tiên của Siren.

Đáng tiếc, khi đó Giản Dụ đang là “vũ khí” của con người nên không giữ được.

Cậu nhìn Olderhain đang căng thẳng, không nói gì. Cậu cầm tay Olderhain, bỏ vảy vào.

Lúc Olderhain nhặt mấy viên ngọc trai kia cũng như thế này.

Nếu hắn thích….Giản Dụ nghĩ đơn giản thôi, hắn thích thì cho hắn.

Tưởng mất mà có lại được, Olderhain rất bất ngờ, lập tức bỏ vào trong bình thủy tinh của mình.

Bình thủy tinh đã đầy gần nửa bình, có vẻ sẽ đầy sau khi Giản Dụ thay vảy xong.

Nhìn miệng bình đính đá quý kia, Giản Dụ: “…”

Lố…lố quá.

Hay cậu lấy nó lại?

Như cảm nhận được suy nghĩ của Giản Dụ, Olderhain vội vàng cất bình thủy tinh vào nút không gian: “Dụ Dụ, em đi nghỉ ngơi đi.”

Giản Dụ cảm thấy không thể để mặc thế này, Olderhain thích vảy của cậu, dù sao cả hai cũng là bạn lữ, hắn cũng nên đáp lễ chứ?

“Anh đâu?”

“Cái gì?”

“Vảy của anh.”

Giản Dụ vừa nói xong đã thấy Olderhain hưng phấn, hưng phấn đến mức sắp lòi cả đuôi ra ngoài.

“Mai ta cho em.”

Hình thú của Olderhain là rồng giả tưởng, rồng có vảy ngược, ý nghĩa của nó hiển nhiên khác hẳn.

Hắn phải chuẩn bị thật tốt mới được.

Giản Dụ chỉ muốn vảy bình thường: “?”

Cho cậu vảy thôi mà cũng có thể hào hứng đến vậy à?

Giản Dụ có chút vui vẻ, nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất.

Chậc, cậu vẫn nên chui vào giường vỏ sò ngủ thôi.

Giản Dụ đã đến hồ bơi nghĩ thầm, nếu không chờ đến khi quay lại thế giới của mình rồi, cậu tìm cách đi xem thử xem vảy hồi còn nhỏ của mình còn không?

Olderhain đi chuẩn bị vảy cho Giản Dụ không biết tương lai mình sẽ có được niềm vui bất ngờ lớn đến thế nào.

Hoàng cung cản lại ầm ĩ bên ngoài, cho Giản Dụ một kỳ thay vảy bình yên.

Một tuần này, chủ đề liên quan đến Giản Dụ chưa bao giờ hết nóng, nhưng Giản Dụ lại như biến mất sau khi cuộc thi kết thúc, không ai tìm ra cậu ở đâu.

Rốt cuộc, buổi lễ trao giải được hàng ngàn hàng vạn người dân chờ đợi sẽ diễn ra vào ngày mai.

Trong lúc mọi người đang nóng lòng chờ đợi, ở hành tinh Z-185 nơi biên giới xa xôi.

Qua lần chỉnh đốn triệt để của Olderhain lần trước, các thế lực trên hành tinh tan rã, trật tự cũng trở lại bình thường, ít nhất sẽ không xảy ra tình huống bị bắt đem bán như Giản Dụ.

Nhưng cái này không có nghĩa sẽ không ai ngắm nhìn khi thấy người đẹp trên đường.

Con đường đang ồn ào im lặng hẳn đi vì hai người.

Hai người ướt đẫm, quần áo rách rưới làm bằng chất liệu lạ lẫm dán sát vào cơ thể, thậm chí còn có cả vết thương.

Chàng trai bên trái có mái tóc đỏ rực như lửa lớn, mặt mày cương quyết, đôi mắt liếc nhìn khắp nơi thu hút vô số sự chú ý: “Rốt cuộc ông có cảm nhận được vị trí của bệ hạ hay không?”

Cho dù giọng điệu bất thiện nhưng thanh âm lại véo von như họa mi, làm người khác không thể tức giận với anh được.

Người được hỏi có mái tóc trắng rất dịu dàng, khác với màu sắc tựa ánh trăng như muốn phát sáng của Giản Dụ, mái tóc của người đàn ông này trầm hơn rất nhiều, nghe người kia nói vậy, đôi mắt xám bạc có chút bất đắc dĩ.

“Tiki, đừng gấp.”

Giọng của người đàn ông cũng trầm trầm, nhưng thanh âm lại một chín một mười với chàng trai kia.

“Hừ.” Tiki liếc: “Nếu ông còn kéo dài thời gian nữa thì trưởng thư ký với đám kia sẽ đuổi kịp!”

“Tôi nhất định phải là người đầu tiên gặp bệ hạ!”

Nghĩ đến tính tình của Tiki, người đàn ông tóc trắng thở dài: “Tôi biết.”

“Còn nữa, vui lòng gọi tôi là đại trưởng lão, học lễ nghi cung đình lâu như vậy rồi, tại sao vẫn y hệt ngày xưa vậy?”

“Chậc ~ không mượn ông xen vào!”

“…”

Trời ơi giết ông đi, tại sao ông lại chọn Tiki đi tiên phong với mình?



Chú thích:

Tài khoản cương thi: Là những tài khoản đang hoạt động nhưng người dùng nó không phải người thật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv