Thời gian chuẩn bị cho một bộ phim mới là những cuộc họp bất tận.
“Hay là làm thành phim đen trắng?”
“Phim giả tài liệu thì sao? Hai cái đều dùng phim 16mm mà?”
Lại Phong Vi ném kính mắt lên bàn, tức giận nói: “Bộ phim này không thể làm như thế được, không có cơ sở kịch bản, cả đống người ngồi đây chỉ ba hoa chích chòe, không có hiệu suất gì cả!”
Hà Tê vẽ thêm một dòng trên cuốn sổ, đậy nắp bút lại và đếm, đây đã là lần thứ mười Lại Phong Vi mất bình tĩnh ngày hôm nay. Cô tin rằng tình trạng khó khăn hiện tại bắt nguồn từ việc Lại Phong Vi tung tin tức và kéo đầu tư quá sớm, dẫn đến quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát tràn vào bàn hội nghị.
Giọng anh ta như già thêm 10 tuổi: “Hà Tê, cô thấy thế nào?”
Cô cợt nhả nói: “Tôi chỉ là một họa sĩ, không hiểu mấy chuyện này, hay để tôi đi pha trà chiều cho mọi người nhé?”
Mọi người sôi nổi tán thành, Lại Phong Vi bất lực xòe tay ra, Hà Tê đẩy ghế ra sau, chuồn nhanh khỏi phòng họp ngột ngạt.
Tủ lạnh trong phòng chờ không trữ nhiều hàng lẵm, nên cô cầm thẻ làm việc của mình rồi đi bộ đến đại lộ gần đó, nơi tập trung các quán cà phê.
Mỗi cửa hàng lại có những thuộc tính khác nhau, có quán có món tráng miệng trái cây tươi ngon, có quán lại có bánh matcha tuyệt vời, cũng có quán cho sô cô la và phô mai đầy ắp. Hạt cà phê và trà nguyên bản ở mỗi cửa hàng đều có xuất xứ, chủng loại khác nhau, cô đã nếm thử tất cả.
Cho nên, phàm là những lần cô đi mua đồ ăn đều là các món tinh hoa của các cửa hàng.
Cô đếm đầu người rồi cộng thêm ba, mua túi lớn túi nhỏ, khắp người đều là mùi cà phê, caramel, vani, bơ, pho mát, đường và ngũ cốc.
Theo cá nhân cô, mùi này còn quyến rũ hơn cả các loại nước hoa ngào ngạt nhất trên thế giới.
Khi Hà Tê bước ra khỏi cửa hàng cuối cùng, cô đang định gợi ý cho Lại Phong Vi lên ý tưởng về một cảnh quay ngọt ngào và gợi tình, vì hai tay đang bận nên cô dùng lưng đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, quay được nửa chừng thì lực trên lưng bỗng trở nên nhẹ bẫng.
Nhiệt độ điều hòa thấp trong nhà và cái nóng oi ả ngoài trời bất ngờ chạm trán, cô nói lời cảm ơn với người đẩy cửa giúp, bất giác đưa mắt nhìn theo đôi tay chắc nịch kia, chạm mặt rồi lặng lẽ bước xuống con đường gạch xám bên ngoài.
“Xin chào, anh có cần giúp đỡ gì không ạ?” Nhân viên cửa hàng thấy có người cầm nắm cửa đứng im bất động, liều mạng để gió điều hòa thổi ra bên ngoài, liền đi tới nhắc nhở.
Người đàn ông ngơ ngác nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng buộc tóc đuôi ngựa, phải mất vài giây mới hoàn hồn, chỉ vào tủ lạnh nói: “Một bánh sandwich salad trứng, cảm ơn.”
Lại Phong Vi cắn một miếng bánh mì, ngó xung quanh nhưng không thấy bóng Hà Tê đâu.
“Hà Tê đâu?”
Thực tập sinh trả lời: “Chị ấy đặt đồ xuống liền đi ra ngoài, không nói đi đâu.”
Anh ta gọi một cuộc điện thoại cũng không ai bắt máy, lại gửi một tin nhắn nữa cũng không thấy hồi âm, mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó xảy ra___ Cô chưa từng cắt đứt liên lạc rồi biến mất trong giờ làm việc, trước đây dù đang trong nhà vệ sinh cô cũng sẽ trả lời.
Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng có động tĩnh.
[Tôi tham ô hai cái bánh kem, đang bỏ trốn, đừng báo cảnh sát.]
Thật ra mấy năm nay, Ôn Phi Nhĩ vẫn liên tục giới thiệu đàn ông cho Hà Tê. Người mẫu, diễn viên, nhà văn, nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia, da nâu hay da trắng, cơ bắp hay cao gầy, lớn tuổi hay trẻ tuổi, cái gì cũng có đủ. Thỉnh thoảng Hà Tê sẽ đến gặp mặt, nhưng thời gian trôi qua, cô dần ý thức được, sau khi gặp Vưu Tự, trải nghiệm tình yêu trước kia của cô bỗng trở nên nhạt nhòa mờ ảo, những người đàn ông sau này ít nhiều đều trở nên nhàm chán vô vị trong mắt cô.
Rõ ràng là anh tẻ ngắt lại không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần anh đứng ở đó, cô nhìn liền cảm thấy vui vẻ, nếu có thể xơ múi mấy cái thì càng tốt. . ngôn tình hay
Giống như vừa rồi, anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, ống tay hơi xắn lên, bắp tay trắng nõn căng phồng, trước ngực đeo túi đưa thư, tai nhét tai nghe cách âm, nhìn vừa trẻ trung vừa sảng khoái, khi anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh, trên người có mùi soda lạnh thoang thoảng.
Chỉ một phút kề vai, cuộc sống thanh tâm quả dục của Hà Tê bỗng nổi lên gợn sóng.
Bây giờ cô sống rất thoải mái, cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào với anh, chỉ đơn giản muốn ngủ với anh mà không dính dáng gì đến tình cảm.
Ánh nắng trưa hè hung bạo thiêu đốt các sinh vật sống trên mặt đất, Vưu Tự đạp xe qua khu nhà trống vuông vức, gáy bỏng rát vì nắng, gió nóng quấn lấy người như bơi trong nước ấm.
Anh nhớ Hà Tê từng cố gắng thuyết phục anh bôi kem chống nắng, lúc không khuyên được sẽ trực tiếp bôi kem lên da anh. Khi cô không còn ở bên cạnh, anh cũng không dùng nữa.
Hôm nay, cô để tóc xoăn dài, đeo kính râm trên đầu, mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu xám cũ có in hình Nirvana (*), quần denim rách tả tơi, hệt như nếu xé thêm chút nữa sẽ biến thành quần đùi.
(*) Nirvana là một ban nhạc rock người Mỹ thành lập vào năm 1987. Mặc dù chỉ cho phát hành ba album phòng thu dài trong suốt bảy năm hoạt động, Nirvana vẫn được công nhận là một trong những ban nhạc alternative thành công và gây ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử.
Vừa rồi cô ôm cả đống đồ cao gần nửa người trong ngực, chân còn đi một đôi dép lê hai quai đế thấp. Rõ ràng cô đã thấy anh, nhưng lại giả vờ không biết, bước đi thoăn thoắt, như bay trên đất bằng, lẫn trong cơn gió vẫn là hương trà thoang thoảng, xen chút ngọt ngào của quán cà phê.
Người không có gì thay đổi, trên tay cũng không có nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại thay đổi, vừa nhạt vừa nông, tìm không thấy cảm xúc.
Viên Dã Tuyền bảo cô vẫn ở bên Lại Phong Vi, mối quan hệ ổn định, có lẽ sẽ kết hôn.
Nghĩ đến đây, cơn nghiện thuốc lá lại nổi lên, anh tăng tốc rồi dừng lại dưới lầu phòng làm việc, ngồi ở bậc cửa châm một điếu thuốc.
Cô không phải một tọa độ cố định, sẽ không đứng im đợi anh. Anh không thể coi Hà Tê thành một bến cảng, như thế không công bằng với cô.
Mà rõ ràng ngay từ đầu anh cũng không hy vọng cô chờ đợi, bởi vì con đường phía trước có quá nhiều gập ghềnh bất trắc, cho nên anh từ bỏ ý nghĩ kéo cô cùng mạo hiểm. Cô một mình chật vật bước về phía anh, nhưng anh lại thô bạo cắt đứt quan hệ.
Trong mắt cô, phải chăng lúc đó anh rất tàn nhẫn và dứt khoát.
Nhưng có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết được rằng cho dù không còn ở trước mắt, cô vẫn mãi là ánh sáng duy nhất trong bóng tối đơn điệu của anh.
Làn khói trắng bay lơ lửng trong không khí hầm hập, Vưu Tự mở điện thoại, lướt đến trang “Ngại gì.”
Mỗi ngày anh đều xem nó, bởi vì trong video thỉnh thoảng sẽ xuất hiện giọng Hà Tê đặt câu hỏi, nhưng cô đã ngừng cập nhật hơn hai năm nay.
Quả nhiên như lời cô nói, cả thèm chóng chán.
Chắc anh cũng giống như cái kênh này, sau khi nhiệt tình tan hết sẽ bị cô ném vào một xó xỉnh bỏ hoang nào đó.
Không biết có phải vì thời tiết quá nóng hay không, mà anh cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, cảm giác mình sắp chết ngạt đến nơi.
Phó Nhất Tuệ thấy Vưu Tự đã đến dưới lầu từ cửa sổ, đợi rất lâu ở cửa ra vào tầng hai vẫn không thấy người, đành trực tiếp xuống lầu đón anh.
Cô ta còn chưa đi hết cầu thang, đã nhìn thấy bóng dáng buồn bã thường xuất hiện suốt những năm qua của Vưu Tự.
Cô ta ngẫm nghĩ một lát, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Vưu Tự, sao anh không đi lên? Ngồi ở đây không nóng à?”
Anh đang ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, cũng không quay đầu nhìn cô ta, bình thản nói: “Hút thuốc.”
Cô ta liếc nhìn miếng sandwich trên bậc thềm, hỏi: “Lại ăn sandwich trứng à? Nếu dị ứng với hải sản, không thể ăn cá ngừ hoặc tôm, anh cũng có thể thay bằng thịt xông khói, thịt bò, thịt gà gì đó. Ăn mỗi trứng gà thì lấy đâu ra chất.”
“Không cần.”
“Cổ của anh bị cháy nắng kìa, lát nữa em bôi gel lô hội cho anh nhé?”
“… Không cần.”
“Tối nay anh có muốn cùng nhau đi xem phim không? Có cả đạo diễn Viên và chị Phong Phong nữa.”
“Không.”
“Vậy em cũng không đi, làm bóng đèn xấu hổ lắm… Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?”
Anh cầm lấy sandwich, đứng dậy nói: “Tôi ăn cái này.”
“Đây là bữa trưa của anh mà?”
“Tôi không đói.” Nói rồi anh xách xe, sải bước lên cầu thang.
Phó Nhất Tuệ siết chặt tay sau lưng, nụ cười gượng gạo biến mất trên khuôn mặt.
Đã rất nhiều lần cô ta cảm thấy mệt mỏi như này, nhiều đến mức cô ta gần như đã quen với trạng thái mệt mỏi ấy.
Dù sao từ cấp ba cô ta đã cố chấp lâu như vậy, kiên quyết đi theo anh đến rất nhiều nơi, hiện tại cũng có danh nghĩa hợp pháp để ở bên anh, ít nhất bọn họ không còn là người xa lạ, hơn nữa còn có rất nhiều mối quan hệ và kỷ niệm phấn đấu cùng chia sẻ. Kiên trì thêm chút nữa thì có xá gì?
Người đó có thể, vì sao cô ta không thể? Rõ ràng là cô ta làm nhiều hơn, cũng ở lại lâu hơn.
Dù sao cô ta cũng càng đánh càng hăng, cuộc giằng co này sớm muộn gì cũng có kết quả.
Viên Dã Tuyền gác chân lên bàn chợp mắt, đang nửa tỉnh nửa mê thì cánh cửa đột nhiên mở rồi lại đóng, vốn tưởng Vưu Phong Phong đến tuần tra, nhưng khi anh ấy mở mắt ra, lại bị Vưu Tự ngồi phía đối diện dọa giật mình.
“Ngái Ngủ, cậu đừng im ỉm đi vào nữa, anh già rồi, tim yếu lắm.”
Giọng anh lạnh thấu xương, giống như thợ săn tiền thưởng đang hỏi chuyện làm ăn ở quán bar phương Tây: “Phòng làm việc của Lại Phong Vi ở tòa nhà nào?”
“Hình như là tòa màu trắng có ống khói, tòa cao nhất ấy, cậu muốn làm gì?”
“Ban nãy em gặp Hà Tê ở quán cà phê.”
Viên Dã Tuyền choàng tỉnh: “Thì sao? Cậu muốn đi tìm cô ấy?”
“Có thể không?”
“Có vẻ không thích hợp lắm? Cậu định nói gì với cô ấy? Người ta đã có bạn trai, vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ rất ổn định.”
Vưu Tự cụp mắt, khẽ thở dài: “Em không định nói gì cả.”
“Nếu cậu có điều muốn nói thì nên gửi tin nhắn cho cô ấy, như thế cũng có thể lựa câu lựa chữ… Nếu cậu gặp trực tiếp, hai người họ sẽ khó xử biết bao?” Viên Dã Tuyền tự suy nghĩ rồi chợt bừng tỉnh, “À đúng, cậu bị cô ấy chặn rồi. Nếu không cậu dùng điện thoại của anh? Hay là mua sim mới?”
“Cho em mượn điện thoại của anh đi.”
“Đợi đã, chẳng lẽ bây giờ cậu đổi ý muốn cướp người ư? Chuyện này… Về sau truyền ra thì làm việc thế nào được?”
“Em chỉ muốn gặp mặt cô ấy thôi.”
“Vậy anh mời cô ấy đi ăn giúp cậu nhé? Cậu đừng đi một mình, để anh gọi thêm vài người nữa, chúng ta đi cùng nhau, như vậy sẽ tránh hiềm nghi.”
“Được, anh hẹn đi, tối nay luôn.”
Viên Dã Tuyền khoái chí: “Cậu sốt ruột ghê…”
Cùng lúc đó, Hà Tê đang ngồi yên lặng thưởng thức trà chiều dưới chiếc ô lớn trên sân thượng, khi nhận được tin của Viên Dã Tuyền, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng, khóe miệng điên cuồng giơ cao.
[Hà Tê, lâu rồi chúng ta không tụ tập, tối nay cô có thời gian cùng ăn cơm không? Tôi gọi thêm mấy người bạn, chúng ta chơi game sau bữa tối nhé?]
[Được thôi.]
[Có cái gì cô đặc biệt muốn ăn không? Để tôi đặt phòng trước cho.]
Ngoại trừ nhấn like trong vòng bạn bè, bình thường bọn họ hoàn toàn không liên lạc với nhau, Viên Dã Tuyền không thể tự nhiên tùy hứng rủ cô đi ăn tối được.
Vụ này, cô đương nhiên muốn đi, không chỉ muốn đi mà cô còn muốn dẫn Lại Phong Vi đi cùng nữa.
Cô nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, suy nghĩ một lúc rồi sung sướng trả lời.
[Lẩu thịt cừu.]
*
Bân: tính ra truyện này có khá nhiều hint mà nếu các bạn soi ra sẽ thấy nó rất thú vị, ví dụ như ở chương này là đoạn đối thoại với Viên Dã Tuyền, hoặc ở chương trước là động tác kiểm tra ô của Hà Tê:3