Cớ sao lại xảy ra tình huống thế này?
Vưu Tự ngơ ngác nhìn hạt cơm trong bát, liếc mắt thoáng thấy Hà Tê đang ngồi ngay ngắn, cổ cuộn tròn, anh tự hỏi thức ăn trong miệng có vị gì nhỉ.
Ba thành viên nhà họ Hà như đang xem TV, còn Vưu Tự là màn hình LCD.
“Tiểu Vưu, con học ngành gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Mấy năm trước bố Hà đi bọc răng sứ, rất mất tự nhiên.
“Ngành sản xuất phim ảnh.” Hà Tê đỡ lời, hai chân xoắn như quẩy ở dưới bàn.
Mái tóc ngắn màu đỏ sẫm của mẹ Hà rất hợp thời trang, bà buột miệng nói với khuôn mặt của Vưu Tự: “Diễn viên à? Con đóng phim gì rồi?”
“…Nhiếp ảnh ạ.” Anh nở nụ cười gượng, cổ cứng như con rô-bốt thời xưa quên bôi dầu.
“À— hiểu hiểu, cô chú cũng thích chụp ảnh lắm, lão Hà, mau lấy máy ảnh ra cho dân chuyên xem.” Mẹ Hà vỗ bồm bộp lên bả vai của chồng, ông nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài lấy một máy ảnh siêu nhỏ từ trong túi của mình.
Camera quay ra ngoài, chỉ bằng một thao tác, ông đã chuyển sang giao diện xem, lướt qua đĩa nấm đông cô và bắp cải, đưa cho Vưu Tự xem. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Giọt Lệ Tình
3. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
“Cái này, chú chụp ở Florence, bố cục cũng được nhỉ?” (*)
(*) Firenze là thủ phủ của vùng Toscana, miền Trung nước Ý.
Vưu Tự đặt đũa xuống, hai tay cầm lấy máy ảnh, ánh mắt phức tạp, giống như đang tìm kiếm tính từ ở trong đầu.
Cuối cùng, anh lúng túng gật đầu vài cái, “Rất gợi tả gợi cảm.”
Hà Tê nhíu mày nhìn thoáng qua màn hình rồi bật cười___ mẹ cô cầm chiếc khăn lụa ca rô màu nâu be tung bay trong gió, đôi chân uốn lượn một cách gò bó, lộ ra đế giày màu đỏ.
“Bố, người ta đang ăn mà.”
“À đúng đúng đúng, Tiểu Vưu, con ăn đi, ăn nhiều vào, đừng ngại.”
Mẹ Hà tủm tỉm nhìn Vưu Tự vùi đầu nuốt cơm, đôi tất màu da lại lặng lẽ chọc vào mắt cá chân của Hà Tê theo tiết tấu, hai nửa cơ thể như được tách rời. Hà Tê cúi đầu xuống, co bàn chân trần của mình vào bàn chân kia để giữ ấm.
Advertisement
Cơm nước xong xuôi, Vưu Tự do dự đứng dậy rửa chén, không ai ngăn cản anh cả, bố Hà trực tiếp bưng mâm đi theo anh vào bếp.
Khi phòng ăn trở nên yên ắng, mẹ Hà đột ngột giẫm lên chân Hà Tê, nằm xuống bàn nhỏ giọng hỏi: “Sao không phải cậu lần trước?”
Hà Tê gãi trán, “Chia tay rồi.”
“Cậu trai làm ở ngân hàng rất được mà? Nghề nhiếp ảnh này… thu nhập có ổn định không?”
Hà Tê lập tức bày ra biểu cảm tranh luận nghiêm túc: “Thu nhập của con cũng có ổn định đâu…”
Mẹ Hà gõ ba ngón tay xuống bàn, nói: “Chính bởi con như vậy, mới phải tìm người không giống con bổ khuyết vào. Con sắp 30 rồi, yêu đương không thể như chơi đùa được.”
“Chơi hồi nào? Con rất nghiêm túc.” Nhưng giọng nói ngày càng nhỏ đi.
“Bố với mẹ nghĩ kỹ rồi, chúng ta cũng đã lớn tuổi, không nên ngao du bên ngoài nữa, sau này sẽ ở nhà chăm lo chuyện của con.”
“Ố đừng, bố mẹ tự do tự tại rất tốt mà, đừng vì con mà từ bỏ chứ! Mẹ xem, khi con còn nhỏ, mẹ đưa đón con đi học trên lớp, đi học thêm, buổi tối lại chạy đến bệnh viện, bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả xiết bao. Bây giờ con có thể sống tự lập, nhà mình cũng có của ăn của để, bố mẹ phải bù đắp cho quãng thời gian cá nhân mà mình đã bỏ lỡ trước đây. Nếu bố mẹ sống vì con trẻ, sẽ khiến con áy náy suốt đời.”
Mẹ Hà bình thản, nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng lại dùng giọng điệu chuyên trị để thu phục Hà Tê: “Con có biết lần trước lúc xem tin tức về trận động đất ở Nepal, mẹ sợ chết khiếp, bố con phải uống ít thuốc an thần mới bình tĩnh được không? Bố mẹ nói trong điện thoại là không lo, chẳng qua là vì sợ con mang thêm gánh nặng. Từ giờ trở đi, con phải ở cạnh bố mẹ, không được đi đâu hết, nên kết hôn thì kết hôn, nên đổi nghề thì đổi nghề. Nếu thật sự không muốn, ở nhà bố mẹ nuôi con cũng được, dù sao cũng chỉ có một đứa, chỉ cần con mạnh khỏe bình an, muốn làm gì thì làm.”
Hà Tê âu sầu: “Hồi trước khi có con, bố mẹ cũng sống phiêu bạt như vậy mà? Ông bà ngoại có quản bố mẹ đâu?”
“Mẹ làm mẹ rồi mới thấu hiểu nỗi lòng ông bà, con cái tự tung tự tác, rước đến bao nhiêu phiền lo. Giờ ngẫm lại mẹ mới thấy xót xa, ông bà đã đi rồi, hối hận cũng không kịp nữa.”
Trong lúc nói chuyện, Vưu Tự và bố Hà từ trong phòng bếp đi ra, tựa hồ còn muốn buôn tiếp, bố Hà đặt tay lên vai anh: “Tiểu Vưu thật thú vị, anh nghĩ chúng ta nên giao lưu với con trẻ nhiều hơn, không thể tụt hậu so với thời đại được.”
“Cảm ơn cô chú, cũng muộn rồi, con đi trước…” Dáng người anh cao lớn hơn hẳn bố Hà, bên vai bị đè phối hợp nghiêng xuống, trông vừa lễ phép vừa buồn cười.
“Bố mẹ, con đi tiễn anh ấy.” Những lời mẹ nói luẩn quẩn trong lòng Hà Tê, làm cô này sinh cảm giác phải che chở Vưu Tự.
Mẹ Hà lục túi một lúc, cười nói: “Nào Tiểu Vưu, lúc ngang qua Liverpool cô chú đã mua cái này, con có thể mang về làm kỷ niệm.”
Anh hơi khom lưng nhận lấy miếng dán tủ lạnh hình tàu ngầm màu vàng (*), nói lời cảm ơn và tạm biệt, rồi lui ra cửa thay giày.
(*) “Yellow Submarine” – tức “Tàu ngầm vàng”, là một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của nhóm The Beatles, tứ quái lừng danh của thành phố cảng Liverpool.
Hà Tê nắm lấy khuỷu tay của Vưu Tự xoa xoa, rồi nhanh chóng dẫn anh ra ngoài.
Nhờ tiếng đóng cửa, đèn cảm ứng bằng giọng nói được bật lên. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cả hai im lặng bước ra ngoài.
Không chút do dự, Hà Tê trực tiếp hỏi: “Vừa rồi anh có nghe thấy mẹ em nói gì không?” Âm lượng của mẹ cô cùng khoảng cách từ phòng bếp đến phòng ăn, hoàn toàn không có chức năng bảo mật.
Anh thờ ơ gật đầu, ngón tay lướt qua lướt lại trên hoa văn lồi lõm của miếng dán tủ lạnh.
“Anh đừng để trong lòng, mẹ chỉ cảm thấy em quá ham chơi nên dùng lời lẽ nặng nề giáo dục em, không liên quan đến anh đâu.”
“Ừ.” Ra khỏi chung cư, vì sải chân anh dài, hai người sóng vai đi dạo buổi tối vô tình trở thành một trước một sau.
Hà Tê cảm thấy tâm trạng anh không còn tốt như trước, chỉ chừa cho cô một cái gáy, càng không có ý định đi chậm lại.
“Vưu Tự.” Cô chợt dừng bước, như cái đài FM bị chỉnh lại tần số.
Bóng người cao lớn dừng lại, quay đầu, hai tay buông thõng bên người, tiếng nhạc khiêu vũ rộn ràng vang lên, nhưng hình ảnh lại nặng trĩu khó hiểu.
“Anh không vui à?”
“Không,” Khóe miệng anh giãn ra, trong mắt tràn đầy thâm ý, “Cô nói rất đúng, em nên suy nghĩ kỹ hơn.”
Hà Tê nghe thấy những lời đó thì sững sờ, đắm chìm trong giọng nói kiên định của anh, không nhúc nhích nổi.
“Về đi, xe của tôi đỗ ngay cửa, sắp tới rồi.” Anh lại liếc mắt nhìn Hà Tê, cầm lấy điều khiển từ xa vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước, bước chân thong thả như học sinh cấp ba đi chơi bóng rổ sau giờ học.
Khi hoàn toàn quay lưng lại, anh thu lại nụ cười, vừa mặc áo khoác vừa bước đi, đút miếng dán tủ lạnh vào túi áo, kéo khóa lại.
Đi một mạch đến bên cạnh xe, anh mở cửa ngồi xuống, đóng cửa lại, thắt dây an toàn rồi vô thức kiểm tra gương chiếu hậu.
Trên con đường lát gạch không một bóng người, chiếc xe điện màu vàng vừa chạy qua vẫn dừng tại chỗ.
Vưu Tự đang định đạp ga thì tay nắm cửa của ghế phụ bỗng bị kéo ra, nhưng nó đã tự động khóa lại, cô gái bên ngoài cửa sổ không đạt được ý nguyện.
Anh khẽ thở dài, nhấn nút mở khóa, lách cách một tiếng, như khơi thông dòng chảy, không khí ẩm ướt bên ngoài ùa vào.
Hà Tê chui vào, đóng cửa lại, ngồi nghiêng người nhìn anh, kèm theo mùi thơm nhàn nhạt.
“Em biết tình hình công việc của anh, cũng biết lát nữa anh có thể chạy đến bên kia trái đất, thời gian dài sẽ không gặp được anh. Em không để ý những điều đó, anh cũng đừng nghe mẹ em nói rồi nghĩ em là cô ấm trong nhà kính, hay có thái độ hời hợt với mọi việc. Em vẫn luôn tập thể hình, đôi khi cũng gạt bọn họ, một mình chạy đến một nơi rất xa… Tóm lại, còn chịu khổ bền bỉ hơn anh tưởng tượng nhiều.”
“Đã nhìn ra.” Anh lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm.
“Vậy… chúng ta có thể quen nhau không?” Cô xoay người qua một chút, nói thêm: “Em thật sự không phải người tùy tiện đâu, em chưa từng nói những lời như thế này bao giờ.”
Trong xe yên tĩnh một lúc, Vưu Tự nheo mắt, tháo dây an toàn ra.
Hà Tê vừa thấy động tác của anh liền cười, nghiêng đầu dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt đến gần, chiếc mũi cao của anh chạm vào má cô, môi anh áp lên, không quá thuần thục, chỉ dừng ở khóe miệng cô.
Ngón tay cô như dây leo, từ eo leo lên tấm lưng rắn chắc như đá của Vưu Tự, muốn giành lấy thế chủ động, nhưng cổ tay lại bị anh trở tay giữ chặt, đẩy về phía sau, ấn trở lại trên ghế. Anh cố tình dừng lại nhìn cô. Hà Tê khép hờ mắt, không nỡ nhắm lại. Đôi mắt anh giống như bị một tầng khói bao phủ, xa lạ, trẻ trung, có dục vọng chậm rãi tràn ra, nhưng cũng lãnh đạm bất cần, có lẽ vì biết dung mạo mình ưu tú, nên trời sinh tự tin.
“Có.” Anh nhàn nhạt nói, không đợi Hà Tê kịp phản ứng, lại hôn cô một cái, ngón tay cái đặt trên gò má cô, hung hăng cọ xát môi cô. Hô hấp trong bóng tối dần trở nên nặng nề, anh không ngừng lấp đầy khoảng trống, dùng hết sức hút lấy dưỡng khí của cô.
Hà Tê khắp người phát sốt, khó thở trong không gian kín, suy nghĩ quay cuồng chóng mặt, cô muốn thò tay vào trong chiếc áo khoác đen, chạm vào tấm lưng nhô cao qua lớp áo phông. Nhân lúc tay trái anh tránh thoát, cô liền lẻn vào trong quần áo của anh.
Cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ, anh lùi ra sau đệm ghế, thở hổn hển gọi cô: “Hà Tê.”
“Ơi.” Cô cợt nhả đáp lại, cắn môi tiếp tục sờ soạng nửa thân trên của anh.
“Đừng.”
Trong xe tối vừa đủ, có thể buông lỏng chút rụt rè, xuyên qua ngọn đèn đường chiếu bên cành lá, có thể thấy được vẻ mặt kiềm chế của anh.
“Ồ.” Cô đáp lại bằng ánh mắt ngoan ngoãn, nhưng tay đột nhiên rơi xuống gấu áo khoác của anh.
“Hà Tê!” Thanh âm càng thấp, decibel càng cao, có chút luống cuống.
Cô cố nén cười, lấy từ trong túi ra miếng tủ lạnh hình tàu ngầm, quơ trước mặt anh: “Anh nghĩ gì thế?”
Vưu Tự nghiến chặt răng hàm, buông tay ra, trở về vị trí ban đầu, ánh mắt chuyển đến nhãn kiểm tra hàng năm trên kính chắn gió, không đáp lời.
Hà Tê hướng lòng bàn tay ra phía trước, chen vào tay anh, cười nói: “Em sẽ giữ cái này, kỷ niệm cái gì, không cần kỷ niệm, sau này còn ghé nữa.”
Ngón cái phất qua đốt ngón tay của cô, anh không quay đầu nhìn cô, giữ nguyên trầm mặc.
Chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.