"Họ Trương kia có phải đầu óc có bệnh hay không?" Nghe xong Lưu Chấn Vũ kể lại nội dung những lời vừa nãy Trương Vân Sinh nói, Trần Khải cau mày chửi thẳng, "Có một số kẻ có tiền, tiền quá nhiều ăn mặc cơm áo không lo là bắt đầu quay cuồng mù quáng tìm kiếm kích thích, ví dụ như Trương Vân Sinh này đi, anh muốn nói hắn có ý tứ với anh, bảy tám năm trước công khai dùng tiền quyền nâng đối thủ cạnh tranh khi đó của anh, ngầm ngáng chân anh cũng không ít lần, này có tính là vì yêu sinh hận không?"
Thời điểm ăn cơm có uống chút rượu, theo lý mà nói Lưu Chấn Vũ tửu lượng không kém, hắn lúc này lại có chút choáng váng, đại khái là bị Trương Vân Sinh trắng trợn nói trắng ra dọa sợ, làm hắn hãi đến có hơi váng đầu.
Sống lưng nặng nề mà dựa vào lưng ghế ô tô, hơn nửa người hắn chìm vào bóng ma tối tăm mà an tĩnh trong xe, rời xa khỏi tụ hội náo nhiệt làm hắn cảm giác thả lỏng không ít, Lưu Chấn Vũ bỗng dưng cười: "Cậu hiểu biết hắn ta như vậy, trước kia tại sao không nghe thấy nhắc đến hắn."
Xe dừng lại nơi vạch chờ đèn đỏ, thừa dịp chờ đợi đèn chuyển xanh, Trần Khải xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy nói với anh mấy chuyện này,chẳng phải chỉ tăng thêm phiền não hay sao? Tôi tuy rằng không phải thực hiểu biết Trương Vân Sinh, nhưng hắn ta thật sự không phải người tốt, nói trắng ra là chính là một kẻ ích kỷ gian manh, ích kỷ tột đỉnh! Hắn ta nếu như thật sự thích anh, vì cái gì không quang minh chính đại theo đuổi? Còn còn không phải do cảm thấy chính mình ghê gớm, coi trọng ai chỉ cần tùy tiện ném cho người kia 1 ánh mắt họ liền phải tự động bò đến, khinh thường làm bên chủ động theo đuổi. Bây giờ đột nhiên cư xử tốt với anh, quá nửa là do biết Sở Ca cùng anh kết hôn, không cam lòng mà thôi."
Trần Khải phân tích đạo lý rõ ràng tựa như chuyên gia tình cảm, cười mà nói: "Bất quá hiện tại anh đã kết hôn với Sở Ca, hơn nữa nay đã khác xưa, phỏng chừng hắn ta cũng không dám làm gì."
Trương Vân Sinh có thể làm gì, hay hắn ta dám làm gì, này ngược lại không phải chuyện khiến Lưu Chấn Vũ lo lắng.
Chân chính làm hắn phải lo lắng để bụng – còn ở đằng kia cơ.
- ---------
Lưu Chấn Vũ để Trần Khải đưa mình đến cửa trang viên của Sở Ca, tiến vào từ cổng chính là một mảnh hoa viên, khi trước còn đang dưỡng thương hắn đặc biệt thích đi dạo ở nơi này. Lưu Chấn Vũ vốn định chậm rãi đi bộ từ hoa viên về đến biệt thự, ban đêm không khí vô cùng mát mẻ, bầu trời điểm xuyết muôn ngàn ngôi sao lấp lánh, đèn đường ven con đường nhỏ đổ bóng xuống kéo dài bóng người đang bước đi chậm rãi, đem lại vài phần cảm giác lãng mạn yên tĩnh
Chính là kiểu cảm giác....thế gian phiền não cách chính mình thực xa xôi.
Mới vừa tiến vào đại môn, còn chưa đi được vài bước chân hắn liền thấy được một người. Đường đường ông chủ lớn của Sở thị tập đoàn, CEO, doanh nhân trẻ tuổi, đồng chí Sở Ca - mặc một bộ thường phục đơn giản ở nhà, trông tựa như cậu sinh viên trẻ tuổi còn đang học đại học. Y vừa ngây ngô lại đơn thuần mà ngồi trên bồn hoa dưới đèn đường, đang cúi đầu chán chết dùng ngón tay chọt chọt đám kiến trong bãi cỏ.
Nghe được tiếng động, bỗng y ngẩng đầu lên, đôi mắt rực rỡ đầy tình cảm lập tức hướng về phía Lưu Chấn Vũ, phảng phất như tinh cầu cháy sáng phát ra quang mang,chói lòa đến mức làm đôi mắt Lưu Chấn Vũ có chút phát đau.
"Làm sao lại một mình ngồi ở nơi này?"Kiềm chế xúc động muốn bỏ chạy, Lưu Chấn Vũ đứng ở tại chỗ.
"Chờ anh đó." Sở Ca nhẹ nhàng nhảy từ bồn hoa xuống, y xắn ống quần lên tới cẳng chân,thân trên chỉ mặc Tshirt màu đen đơn giản,hiển lộ dáng người chắc khỏe tràn đầy sức sống thanh xuân toát ra lực hấp dẫn tự nhiên. Y chạy đến trước mặt Lưu Chấn Vũ, người sau không tự giác mà muốn lui về phía sau.
Thân cận gần gũi đến mức hắn có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của người trẻ tuổi nghênh diện mà đến, cùng tình cảm nóng cháy như sóng biển quay cuồng, tránh còn không kịp đành phải đón đỡ.
Cậu trai trẻ ngày thường luôn không nhịn được độc miệng vài câu giờ lại đột nhiên ngoan ngoãn đến lạ.Tuy rằng Lưu Chấn Vũ trong lòng biết Sở Ca lúc này còn đang có tâm tư khác, vẫn nhịn không được đem hiện tại Sở Ca liên tưởng đến bé trai dịu ngoan trong trí nhớ xa xăm.
Trần Khải luôn hỏi hắn, vì cái gì không thể quên đi quá khứ mà tiến về phía trước, vì cái gì phải chấp nhất với việc hóa giải mâu thuẫn vs Sở Ca như vậy? Tách ra thì tách ra,mỗi người sống cuộc sống của riêng mình thì có gì không tốt hay sao?
Vì cái gì ư... Lưu Chấn Vũ trong lòng cũng chính mình.
Đại khái là, những năm tháng cùng Tiểu Sở sống bên nhau đã đem đến cho hắn ký ức tốt đẹp nhất đời này.
Hắn quên không được bé con nhỏ xinh bị hắn nhặt được ở ven đường, có khuôn mặt nhỏ thực ấm áp.Mưu sinh rất mệt rất vất vả, nhưng chỉ cần về nhà nhìn thấy Tiểu Sở Ca cũng đủ làm hắn vui vẻ, sống sót tựa hồ cũng không mệt mỏi như Lưu Chấn Vũ vẫn nghĩ.