Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 132: Cửu Tọa hiện thân



Đại Tông Sư!

Ba chữ nặng tựa ngàn cân, áp lực như sơn như hải đè ép lên linh hồn của Dania, làm nàng không nhấc nổi lên phản kháng.

Đại Tông Sư, chính là cấp S.

Nàng tuy đã là cấp A++, chỉ là so sánh với cấp S, dù là S- mà thôi, cũng là thiên địa chênh lệch, không gì bù đắp nổi.

Trong đầu nàng lúc này chỉ còn một chữ: Trốn!

Không thành, chờ nàng liền là cái chết.

Lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt

Sát tử chi thù, muốn báo được cũng phải còn mạng mà báo.

"Mau! Rút lui!"

Nhìn đám thuộc hạ tám cái vẫn còn ngây ngốc nhìn xác đồng đội trên mặt đất, Dania vừa bực vừa hoảng gầm lên.

Dứt lời, nàng cũng không quản được bọn hắn có phản xạ lại được kịp thời hay không, quay người lao đi.

Nhắc nhở hai lần, đã là tận tình tận nghĩa.

"Đi được sao?"

Đột ngột, thanh âm Diệp Phàm lạnh thấu xương tủy sâu kín vang lên, sát khí tẫn hiện, khiến cho nhiệt độ phòng phảng phất rớt xuống âm độ.

Dania thân hình run lên, tuy nhiên không có dấu hiệu ngừng lại, tương phản càng lấy ra sức bình sinh mà gia tốc.

"Tìm chết!"

Diệp Phàm hừ lạnh, ngũ chỉ hóa trảo, vớt mạnh trong không khí.

Dania đang một lòng chạy trốn bảo mệnh, chợt cảm thấy trước mắt không gian vặn vẹo, nháy mắt hiện lên một cái bàn tay khổng lồ, năm ngón tay cong cong quắp lấy nàng ném về phía dưới chân Diệp Phàm.

Dania thử phản kháng qua, thế nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân cao cao bay lượn trong không khí, cuối cùng "hạ cánh" ngay dưới chân Diệp Phàm.

Phanh!

Khoảnh khắc tiếp đất, Dania cảm nhận rõ được lục phủ ngũ tạng kịch liệt nhào lộn, khóe miệng sưng vều không cấm hốc ra máu đen.

"Cách không lấy vật!" - nàng bất chấp thương thế, con mắt huyết hồng trợn ngược lên, thì thào đứt quãng trong vô tận kinh hãi - "Ngươi... ngươi rốt cục là ai! Khụ... phương Đông... rõ ràng... lệnh cấm... không cho phép... Thiên... Sư... Khụ... tồn tại!"

Diệp Phàm vốn định một chân dẫm bạo đầu nàng, nghe đối phương nói lời được lời mất, tạm thời thu hồi ý tưởng.

Cách không lấy vật?

Thiên Sư?

Cái này tựa hồ là cảnh giới sau Đại Tông Sư đi?

Diệp Phàm tò mò nổi lên, lệnh cấm gì? Vì sao cái xấu nữ nhân này là người phương Tây, lại có vẻ đối với sự việc của nửa bán cầu đối diện đều nắm rõ trong lòng bàn tay?

Hắn phía trước tuy được Mạc Kình Thiên nói qua, lại có trí nhớ từ Độc Lão Quái, cũng không phải đối với võ đạo phân bố tại Lạc Việt cùng Địa Cầu không có một chút nào hiểu biết.

Chính là người trước rốt cục vẫn chỉ là cái người thường, tiếp xúc không đầy đủ; người sau bất quá là cái Tông Sư độc thân lai vãng, lại thường xuyên hành tẩu tại thế tục giới, thông tin được đến cũng chỉ nhằm vào thế tục là chính.

Tựa như thế lực nào có Tông Sư tọa trấn, bao nhiêu cái, tu vi chi tiết là tiền kỳ hay trung kỳ, hậu kỳ,...

Tựa như tại kinh thành, Đại Tông Sư cũng không phải hiếm có khó tìm, chỉ là bọn họ trong tình huống thông thường là không lộ mặt mà thôi...

Viu!

"Chết đi"

Thình lình, một tiếng xé gió dữ dội, theo sau là tiếng gầm lên của một trong hai cái nam tử khoác lục sắc trường bào còn lại.

Kẻ này trong đội tu vi đứng thứ hai, chỉ sau Dania, đã là cấp A+ (Tông Sư hậu kỳ)

Hắn vừa rồi nhân lúc Diệp Phàm thất thần, bình chướng hộ thể biến mất, lén lút lấy ra một con dao găm, dồn hết sức bình sinh, phát ra một đòn, cầu một cái xuất kỳ bất ý mà giết địch.

Hắn rõ ràng, Dania vốn chỉ cần động động vài chiêu liền có thể đánh cho hắn tối tăm mặt mũi, mà thiếu niên này lại có thể bâng quơ chế phục nàng, khẳng định đối phương chỉ cần một lóng tay liền có thể giết mình.

Thế nhưng, bảo hắn cứ như vậy đi chết, hắn không cam tâm, không bằng phản kháng một phen, tìm đường sống trong chỗ chết.

Còn chạy trốn sao? Ha hả, vẫn là chết ý niệm này đi thôi, không thấy Dania bị đối phương đánh như cẩu bò ra đất kia sao?

Không chỉ hắn, mà mấy cái nam tử còn lại suy nghĩ không sai biệt lắm đều giống nhau, thế nên mới không có ai quay đầu bỏ trốn.

Không phải là không muốn trốn, căn bản là trốn không xong a!

...

"Vô tri!"

Nói ra hai chữ "vô tri", Diệp Phàm đồng thời nhẹ nhàng búng tay một cái.

Một tia ma khí mờ nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, lấy một tốc độ dữ dội khủng bố bắt đầu tràn ngập.

Đương nhiên, nói là ma khí, tại đây chỉ một mình Diệp Phàm có thể nhìn ra luồng hắc khí đang không ngừng phát tán.

Trong mắt những kẻ không phải tu sĩ, ma khí là không mùi không màu, vô hình vô dạng.

Bắt đầu từ khi tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, Diệp Phàm đã có thể miễn cưỡng khống chế cả tiên khí lẫn ma khí.

Vì sao nói miễn cưỡng, là bởi hắn còn chưa chân chính đi vào Ngưng Khí Cảnh, tiên, ma lực bây giờ hắn điều động bất quá là cưỡng chế luyện hóa từ trong Âm Dương Phủ, dùng nhiều một chút liền ăn không tiêu, mà độ tinh thuần cũng cực thấp.

Đợi đến khi hắn chân chính bước vào Ngưng Khí Cảnh, có được công pháp tầng thứ hai từ Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, chỉ bằng vào 108 điều kinh mạch, hắn có tự tin cùng Sinh Đan Cảnh tu sĩ có một trận chiến.

Về phần tu võ giả... Diệp Phàm nhất thời trong lòng không có đo đếm.

Hắn thông qua ký ức của Độc Lão Quái nhìn ra được, khí thế Dania toát ra thuộc về nửa bước Đại Tông Sư, vậy nhưng chiến lực thực tế của nàng chết căng cũng chỉ có thể so được với tu sĩ mới bước vào Ngưng Khí trung kỳ.

Phải biết, khí thế cùng cảnh giới chưa chắc đã phản ánh đúng tu vi cùng chiến lực.

Tuy nhiên, cái nữ nhân xấu xí này tựa hồ tu luyện một loại hệ thống kỳ lạ của phương Tây, cũng không thực sụ giống với tu võ giả.

Vì vậy, tu võ giả rốt cục chiến lực như thế nào, còn cần gặp gỡ thêm mới đưa ra được kết luận.

...

Chỉ trong giây lát, ma khí tràn ngập khắp phòng, con dao găm đang dùng tốc độ điên cuồng xé không lao tới Diệp Phàm đột ngột hóa thành một đám bột phấn, chậm rãi rơi trên mặt đất.

Cùng lúc đó, toàn bộ vũ khí trong tay mấy cái nam tử cũng nhận được kết cục đồng dạng.

Cái gì!

Tình cảnh này, quá quỷ dị, quá bất hợp lý!

Tám cái nam tử đương trường sững sờ, phảng phất như tín hiệu từ đại não truyền xuống bị chặt đứt.

Ngay sau đó, căn bản là không đợi mấy người họ có hành động, Diệp Phàm buông ra Diệp Vân Phi, làm nàng đứng qua một bên, lắc mình một cái thân ảnh nhoáng lên, chớp mắt biến mất tại chỗ.

Mấy cái nam tử cảm giác được, cổ của mình tựa hồ có thứ gì đó lành lạnh xẹt qua.

Ngực trái tương phản, cảm giác nóng bỏng, lại hơi dinh dính.

Phản ứng lại, cả nhóm đôi mắt trợn ngược, hai tay điên cuồng gắt gao che lại yết hầu đang không ngừng tuôn máu, cùng với huyết động trống rống xuất hiện trước ngực.

Chỉ là, đã quá muộn.

Toàn bộ đã bị Diệp Phàm bóp nát trái tim, một đám đừng hòng sống sót.

Bất quá, hắn cũng không định để nhóm đối phương cứ như vậy lập tức chết đi, thời điểm giảo toái trái tim đã độ vào trong cơ thể bọn chúng một tia ma khí.

Là ma khí, chứ không phải ma lực!

Một tia này, bảo đảm sinh cơ của bọn hắn, mười phút không tắt, thế nhưng trong mười phút này, ma khí điên cuồng bạo loạn, tàn phá cùng ăn mòn từ trong ra ngoài, khiến đối phương chịu thống khổ tận trời, tựa như bị ngàn đao lăng trì.

Kế tiếp, toàn bộ biệt thự liên tiếp vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, mới đầu còn chói tai tựa như tiếng lợn bị chọc tiết, dần tới cuối cùng liền rên rỉ cũng chưa...

Mười phút trôi qua, ngoài trừ Dania phía trước được Diệp Phàm tạm thời bỏ qua, dư một hơi tàn; một đám Quang Minh Hội người đều đã toàn biến thành từng khối thi thể lạnh băng.

"Ngươi... Ngươi... Khụ...rốt cuộc là người nào?"

Dania lại ho ra một búng máu, nàng cười thê thảm hỏi.

Hiện tại, nàng chỉ muốn được làm một cái minh bạch quỷ.

Còn báo thù chuyện này, đã là hy vọng xa vời.

Diệp Phàm đối với câu hỏi của nàng trực tiếp làm ngơ, hắn đạm mạc nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nói:

"Xem kịch lâu như vậy, các ngươi không phải cũng nên xuất hiện sao?!"

Đáp lại lời nói của hắn là một mảnh yên lặng.

Diệp Vân Phi cũng tò mò ngước lên trần nhà, chính là ngoài bức tường bê tông dày đặc, cái gì cũng không thấy.

Nàng biết, Diệp Phàm sẽ không bao giờ bắn tên không đích, do vậy cũng chưa hỏi nhiều, tĩnh tĩnh xem biến.

"Các ngươi không ra, ta đi rồi!"

Diệp Phàm nhún vai, không mặn không nhạt nói tiếp, một chút để bụng cũng chưa.

Bất quá, chính vì thái độ của hắn như vậy, làm đối phương nhất thời không nhìn ra tâm tư của Diệp Phàm, có muốn tiếp tục ẩn thân theo dõi cũng không được

"Các hạ, ngày còn dài, không vội, không vội!"

Một thanh âm sang sảng vang vọng tứ phương.

Oanh! Rầm! Rầm!

Trên trần nhà, thình lình nổ ra một cái hố lớn, gạch đá đổ xuống rầm rầm, khói bụi mù mịt.

Bụi bặm tan đi, giữa phòng từ lúc nào nhiều ra ba cá nhân, hai nam một nữ.

Ba người này đều là dân ngoại quốc, cộng thêm đồng loạt khoác tử sắc trường bào, không cần nghĩ cũng biết là Quang Minh Hội người.

"Khụ... Cửu Tọa! Cầu ngài cứu mạng!"

Dania từ dư quang nơi khóe mắt bắt được hình ảnh nữ nhân đi đầu, thất thanh hô lên.

Một giây này, nàng tràn ngập tin tưởng, Chúa đã nghe được lời cầu khẩn thành kính của nàng.

Nhi tử, ngươi thù, sắp được báo!

Dania nhủ thầm.

Khoác tử sắc trường bào, không chỉ đơn giản là thượng cấp của nàng (lam sắc trường bào), mà còn đại biểu cho... cấp S!

Là tồn tại ngang hàng với Đại Tông Sư!

Trong Quang Minh Hội, đạt tới cấp S, liền được tôn lên làm Hộ Pháp.

Bên cạnh đó, tồn tại mười chiếc ghế, thuộc về mười người mạnh nhất, nhóm người này được gọi là Thập Đại Hộ Pháp.

Quang Minh Hội người, căn bản không dám xưng tên thật của bọn họ, chỉ có thể dùng thứ tự làm tên gọi thay thế.

Tựa như nữ tử cầm đầu ba người này, bản thân là một trong Thập Đại Hộ Pháp, ghế thứ chín, vì vậy được xưng Cửu Tọa.

Cửu Tọa ánh mắt chỉ dừng lại trên người Dania chưa đầy một giây, liền quay sang Diệp Phàm, tựa như nhìn thấy một kiện đồ chơi thú vị, ánh mắt sáng lên, không ngừng liêc trên nhìn dưới, tựa hồ muốn xem thấu Diệp Phàm có gì đặc biệt.

Vài phút qua đi, Cửu Tọa mới tấm tắc:

"Thật là để người mở rộng tầm mắt đâu... Một cái thiếu niên không quá 20, lại sở hữu tu vi khủng bố không kém gì ta... sát phạt lại quyết đoán, không chút ướt át... Quả thật là ta phía trước quá coi thường Lạc Việt, không nghĩ tới nơi này như vậy thần kỳ, như vậy ngọa hổ tàng long."

Nàng một giọng chuẩn tiếng Lạc Việt, thanh âm khiến người nghe thoải mái vui tai, không giống Dania, nói chuyện gượng gạo, mang theo âm sắc lơ lớ, tuy nghe vẫn hiểu, chỉ là khiến người mất kiên nhẫn.

Diệp Phàm cười cười, có đi liền phải có lại, hắn cũng không kiêng dè gì dùng thần thức đảo quanh đối phương, nhanh chóng có kết quả.

Hai cái Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, một cái Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ.

Chính là, hai cái Ngưng Khí Cảnh trung kỳ kia, khí thế so với Dania mạnh hơn gấp đôi không ngừng.

Đương nhiên, con kiến dù to lên gấp đôi vẫn chỉ là con kiến, không thể khởi lên được chút bọt sóng nào.

Có thể gây ra chút vướng tay vướng chân cho Diệp Phàm, cũng chỉ có nử tử gọi là Cửu Tọa kia.

"Các ngươi cũng là vì thứ gọi là «Dấu ấn của Chúa» nên mới tới đây đi?"

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

(Chương xong)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv