Địa Cầu, Lạc Việt, tháng 9 ngày 15 năm 2018.
Phía sau Nam Phong đại học.
Tại một khu vực hẻo lánh, không bóng người, hư không đột ngột điên cuồng văn vẹo, nứt ra một lỗ hổng đen ngòm.
Không bao lâu, lỗ hổng đã mở rộng đủ để một cái người lớn chui lọt.
Lúc này, từ bên trong, vọt ra hai bóng người, một nam một nữ.
Nam tử một thân hắc y, tóc đen dài được buộc lại gọn gàng, cơ thể mảnh khảnh, gương mặt non nớt trẻ trung, tướng mạo tầm thường, chỉ là nụ cười thủy chung hiện trên đôi môi lại khiến hắn có một sức hút khác lạ.
Nữ tử áng chừng hai mươi tuổi, dung mạo phong hoa tuyệt đại, dáng điệu uyển chuyển, bộ váy dài chậm chân bằng lụa màu tím hoàn mỹ trình bày ra đường cong lượn lờ vũ mị, chập chờn mê người. Ấn tượng nhất ở nàng vẫn là một mái tóc dài đồng màu với đôi mắt tím ảo mộng tràn đầy yêu dị.
Hai người này, không phải ai khác, chính là Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt vừa từ Vấn Tâm Bí Cảnh trở về.
"Không nghĩ tới, chẳng những lối ra lại là một cái thời không chi lộ, nó lại còn có thể tinh chuẩn đưa chúng ta quay lại thời điểm dời đi"
Diệp Phàm vừa đặt chân xuống Địa Cầu, việc làm đầu tiên là tỏa ra thần thức, nhanh chóng tại phụ cận xem xét ngày giờ của hiện tại.
Biết được hôm nay vẫn là ngày 15, ngày nhập học, Diệp Phàm một tia huyền tâm cũng liền buông xuống.
Hắn phía trước còn lo không biết dòng chảy thời gian hay phiến thiên địa chênh nhau như thế nào, sau biết được lối ra chính là một cái thời không chi lộ, lại lo lắng chỉ sợ không trở lại được đúng thời điểm.
Cung Hàn Nguyệt cũng là ngó nghiêng bốn phía, hài lòng gật gật đầu.
Cứ như thế này, trừ nàng cùng hắn, còn có Linh Nhi, không một ai khác biết được hai người đã rời đi suốt chín năm trời, đỡ phải mất công dấu giếm bịa đặt.
"Đúng rồi, phu quân, có một chuyện này, là ngươi dặn ta làm..." - nàng chợt nhớ tới Diệp Phàm phía trước công đạo, nói nhỏ.
...
Âm Dương Phủ.
Linh Nhi cùng "Bạch Linh Lung" ngồi trên thành hồ bơi, hai chân thò xuống nước, nhàm chán vẫy vẫy.
"Ngươi nói hắn mất bao lâu để nhận ra, ký ức của hắn về ta đã bị biến mất?"
"Bạch Linh Lung" trên tay nâng một cái thất thải quang cầu, nếu như có người chú tâm nhìn kỹ sẽ thấy, phía trong quang cầu, một chuỗi hình ảnh lẫn lộn di động, nhân vật trên ảnh chính là Bạch Linh Lung cùng Diệp Phàm, thi thoảng còn có những nhân vật khác, tựa như sư phụ của Diệp Phàm, hay Hoa Thiên Hồng,...
"Cái này khó mà nói, nếu như toàn bộ ký ức của hắn về ngươi đều đã bị mất đi, vậy đối với hắn, ngươi là không tồn tại. Hắn sẽ không tự nhiên có ý nghĩ "hình như bản thân mình bị người khác rút đi một đoạn ký ức", nhất là những ký ức này đã xảy ra cách đây vài chục vạn năm, hắn khả năng cao hơn sẽ quy về việc do ký ức đó không quan trọng, lại xảy ra từ rất lâu rồi, hắn mới quên đi... Chỉ là, nếu hắn không nhận ra, đồng nghĩ với việc tâm của hắn sẽ không thể hoàn mỹ..."
"Đúng vậy, thế nên ta vừa mới ra khỏi bí cảnh trở về Địa Cầu, đã phải tiến vào đây xin lại ký ức của mình!"
Thình lình, một thanh âm đầy từ tính vang lên sau lưng nhị nữ, khiến hai người không khỏi sửng sốt.
"Chủ nhân!" - Linh Nhi kinh ngạc hô lên.
"Diệp Phàm, làm sao ngươi...?" - "Bạch Linh Lung" cực kỳ ngoài ý muốn, cơ hồ là bản năng mở miệng ra hỏi.
"Làm sao ta lại biết bản thân mình mất đi ký ức, tại sao ta lại biết ngươi đang nắm giữ ký ức của ta,... đúng không?"
Diệp Phàm cười ngâm ngâm, tiến ra bên ngoài sân, tự kéo lấy cho mình một chiếc ghế dài mà ngồi xuống.
"Ngươi không bị mất đi ký ức về ta?" - "Bạch Linh Lung" kinh nghi, không cấm nhìn lại trên tay mình.
"Ngươi là sư tỷ, vẫn là giả mạo, thân phận thật là một người khác?" - Diệp Phàm không trả lời nàng, hỏi ngược lại.
"Bạch Linh Lung" mấy lần định mở miệng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói.
"Coi như ta chưa từng hỏi!" - Diệp Phàm thấy biểu tình của nàng như vậy, cười lạnh - "Ký ức của ta về sư tỷ, ngươi đã lấy đi liền không cần trả về!"
Nói xong, hắn quay qua Linh Nhi, ra lệnh:
"Linh Nhi, đây là lần đầu tiên ta lấy danh nghĩa chủ nhân của Âm Dương Phủ ra lệnh cho ngươi, trục xuất nàng ra ngoài!" - hắn lấy ngón tay chỉ về phía "Bạch Linh Lung", giọng nói kiên quyết không chừa chỗ cho thương lượng.
"Chủ nhân, ta không làm được!" - Linh Nhi cúi đầu nói chuyện, ánh mắt không dám cùng Diệp Phàm đối diện.
"Không làm được!?" - Diệp Phàm nụ cười càng thêm lạnh băng - "Ngươi không làm được, hôm nay chúng ta liền giải trừ quan hệ! Ngươi năng lực có thể thông thiên, thể nhưng ta không cần một cái khí linh không nghe lời; một thứ đồ vật ta không kiểm soát được!"
Linh Nhi không tin tưởng nổi mà nhìn Diệp Phàm, sắc mặt có chút tái nhợt.
Từ ánh mắt của Diệp Phàm, nàng nhìn ra được quyết tâm của hắn.
Vội vã nhìn về phía "Bạch Linh Lung", Linh Nhi tâm tình rối rắm, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu.
"Bạch Linh Lung" cũng không nghĩ Diệp Phàm đột ngột sẽ nổi cáu lên như thế này, hàng lông mày dính chặt lại với nhau.
Dù không biết vì cái gì, xét theo tình hình trước mắt, vẫn là nên trả lời để xoa dịu tâm tình của hắn, nàng nghĩ.
Hít vào một hơi, "Bạch Linh Lung" ngập ngừng một chút, rồi mới không tình nguyện đáp:
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta không hoàn toàn là sư tỷ của ngươi, nàng chỉ là một đạo phân thân của ta mà thôi, ngay như hiện tại ta trước mặt ngươi cũng chỉ là một đạo phân thân, bất quá hai cái phân thân này có rất lớn bất đồng. Phân thân phía trước của ta nơi Phiểu Miêu Tiên Tông, là một đạo phân thân độc lập, không đem theo ký ức cùng ý nghĩ của chủ thể, mà tự diễn sinh ra lý trí cùng tính cách riêng của mình; còn ta hiện tại, là một dạng hình chiếu cao cấp của bản thể, ngoại trừ tu vi kém hơn bản thể, không có bất kỳ điểm nào khác biệt, lại còn tâm liên tương thông, ta có dạng cảm xúc nào, nàng đều cảm nhận được. Cho nên nói, ta là sư tỷ ngươi, nhưng cũng không phải..."
"Vậy thôi!?" - Diệp Phàm nao nao, sắc mặt có chút hòa hoãn.
"Ân! Thân phận thật của ta, ngươi chưa để lúc cần biết. Biết nhiều quá, đối với ngươi chưa chắc đã có lợi" - "Bạch Linh Lung" nói chuyện.
Không, phải (viết) là Bạch Linh Lung, nàng hiện tại tuy là phân thân, nhưng vẫn là Bạch Linh Lung hàng thật giá thật...
Diệp Phàm thật sâu nhìn nàng một cái, quay lưng dời đi.
"Tiểu sư đệ, ký ức của ngươi..."
Bạch Linh Lung hô lên, chỉ là nàng còn chưa dứt lời, thân ảnh Diệp Phàm đã biến mất.
"Vì sao? Kể cả hắn có không bị mất đi ký ức, cũng không nên cư xử như thế mới phải..." - Bạch Linh Lung ảm đạm nói chuyện, nàng không biết mình làm sai cái gì...
"Khả năng hắn có điều hiểu lầm ngươi.." - Linh Nhi bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
"Hiểu lầm sao..."
Bạch Linh Lung thở dài, hai mắt nhắm chặt, tinh tế quan sát sẽ thấy tại khóe mắt nàng có một hạt lệ quang không rớt xuống...
...
"Phu quân, ngươi đối với sư tỷ như vậy, có hơi..." - Cung Hàn Nguyệt hỏi nhỏ.
Ngoại giới, Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm bước vào một quán bánh ngọt, chọn vị trí hai người trong góc mà ngồi xuống.
"Bản thân ta cũng không biết!" - Diệp Phàm cũng có hơi bất đắc dĩ đáp - "Thế nhưng hành vi của nàng, không nghi ngờ gì làm cho ta cực độ thất vọng! Nếu không phải do ta cẩn thận, có lẽ 10 năm, 20 năm nữa, thậm chí vĩnh viễn, ta sẽ không biết được, nàng là tính kế ta..."
Đúng, là tính kế!
Diệp Phàm có chút nhàn nhạt ưu sầu, hắn không nghĩ sư tỷ từ rất nhiều năm trước đã tính kế hắn, mà hắn lại hoàn toàn không hay biết...
Hắn vừa rồi đã thực mong, thực mong câu trả lời của Bạch Linh Lung là không, nàng không phải chân chính Bạch Linh Lung, nàng là giả mạo...
Nhìn đến Bạch Linh Lung cầm trong tay quang cầu ký ức của hắn với nàng, Diệp Phàm có thể kết luận, nàng cùng Vấn Tâm Bí Cảnh có cực lớn quan hệ, thậm chí nếu hắn đoán không sai, nàng là chủ nhân chân chính của Vấn Tâm Bí Cảnh.
Nói như vậy, Bạch Linh Lung là người từ bên trên xuống, thủ đoạn không phải hắn có thể hiểu hết.
Chính vì như vậy, hắn mới càng mất mát.
Phía trước phân thân của nàng tại Thiên Nhai Hạp Cốc chết đi, bắt đầu từ khi đó, nàng đã sử dụng một màn cái chết của bản thân để tính kế hắn.
Đánh chết Diệp Phàm cũng không tin, lấy năng lực của Bạch Linh Lung lại không có lá át chủ bài nào để bảo mệnh.
Thế nhưng, nàng lựa chọn cách chết mà nàng biết, sẽ khiến Diệp Phàm trăn trở đắn đo, xuất hiện tâm ma.
Dù cho hắn không biết phía sau còn bao nhiêu sự việc có bàn tay của nàng sắp đặt, thế nhưng khẳng định gì, nàng mong muốn là làm cho hắn có tâm ma, sau đó dụ hắn tiến vào Vấn Tâm Bí Cảnh.
Nếu không, lấy năng lực của nàng, thông qua một cách thức nào đó báo ra minh chưa chết không hề khó.
Mục đích của nàng, là coi hắn như một quân cờ, nếu hắn có thể vấn tâm liền hảo...
Còn không thể? Diệp Phàm không muốn tưởng tượng...
Đương nhiên, hết thảy đều chỉ là giả thiết của Diệp Phàm, nếu chỉ có như vậy, hắn có lẽ sẽ chất vấn, nhưng sẽ không thiếu lý trí tới mức vội vã quy kết.
Để hắn chân chính thất vọng, chân chính hụt hẫng vẫn là, nàng thay thế ký ức của hắn.
Là thay thế, chứ không phải mất đi, vậy nên không có một chút liên quan đến vấn tâm hay vong tâm, mà là hành động cá nhân của nàng!
Nàng thay thế bản thân với một nữ tử nào đó, không phải như lời nói với Linh Nhi là hắn vong (quên đi) nàng.
Chỉ là ngàn tính, vạn tính, Bạch Linh Lung sẽ không tính ra, Diệp Phàm vậy mà cẩn thận truyền cho Cung Hàn Nguyệt một đoạn ký ức của ấy...
Diệp Phàm làm vậy, mục đích cũng không phức tạp gì, hắn chỉ đơn thuần sợ mất đi đoạn ký ức đó mà thôi, rốt cục như thế nào, phía trước hắn cũng đã đánh tan "Bạch Linh Lung" một lần.
Không nghĩ tới...
...
Diệp Phàm trầm luân trong suy nghĩ, cũng không nhìn để ý tới Cung Hàn Nguyệt vừa rồi dời đi mua đồ, hiện tại đã trở lại với một cây kem to bự.
"Phu quân, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, sư tỷ nàng chắc chắn có nỗi khổ tâm riêng" - Cung Hàn Nguyệt tinh nghịch đưa cây kem lên trên miệng Diệp Phàm, ôn nhu nói.
Nàng biết, bây giờ, hắn hẳn rất khó chịu đi.
"Ta biết nàng có khổ tâm riêng, nếu không nàng hiện tại cũng đã không còn ở trong Âm Dương Phủ" - Diệp Phàm cười khẽ, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Tính, tạm thời không nghĩ nữa, gần nhất hắn sẽ tránh mặt nàng.
Hắn cũng không biết phải dùng loại tâm tình gì để mà đối mặt.
Vứt một loạt ý nghĩ không vui ra sau đầu, hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm kem.
Cung Hàn Nguyệt mua là kem chanh, nuốt kem đi vào, cảm giác lạnh lẽo chua chua đăng đắng rồi lại ngòn ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Nhìn đến Diệp Phàm há miệng ăn kem, Cung Hàn Nguyệt hài lòng thu tay, bản thân cũng cắn một miếng.
Diệp Phàm nhìn nàng lại lần nữa duỗi cây kem ra trước mặt mình, cùng với dư vị kem chanh trong miệng, không hiểu sao, hắn bỗng thấy tâm tình của mình cũng không phải là như vậy trầm trọng.
(Chương xong)