Nghỉ ngơi tốt, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt dời khỏi Âm Dương Phủ, bắt đầu bốn phía tìm kiếm không mục đích.
Xác thực là không mục đích, bởi hai người tuy bước đầu nắm bắt được phương thiên địa này rốt cục là chuyện gì, lại không biết cách để rời khỏi nơi này.
Mênh mang đáy biển, rốt cục nơi thoát ra có hình dạng như thế nào, làm sao bọn họ mới có thể tìm được nó, hết thảy đều phải chờ hai người tự đi mày mò.
Lặn lội nguyên một ngày trời, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt một chút manh mối cũng chưa, khung cảnh bốn phía đáy biển vẫn như vậy yên tĩnh cũng đơn điệu, cảnh sắc xung quanh không có sự thay đổi.
Diệp Phàm đối với kết quả này chẳng buồn bực cũng chẳng thất vọng, tương phản nếu manh mối đường ra có thể tại loạn tìm cũng thấy, hắn mới chân chính có chút mất hứng đâu.
"Quả nhiên là như vậy!"
Diệp Phàm sờ sờ cằm, trên mặt lộ rõ thần sắc hiểu ra.
Hôm nay cũng không phải không có chút nào thu hoạch nào; hắn hiện tại đã tiến được thêm một bước, nắm được sâu hơn nguyên lý hoạt động của phiến thiên địa này.
...
Kế tiếp mấy ngày, Diệp Phàm cứ như vậy cùng Cung Hàn Nguyệt lang thang không mục đích, lúc nào chán ngấy cảnh sắc cô độc bên ngoài liền tiến vào trong Âm Dương Phủ, chơi một cái tận hứng lại đi ra.
Hắn thân đã là Tiên Đế, đơn vị thời gian phía trước toàn dùng thế kỉ cùng thiên niên kỉ để tính, mấy ngày đã trôi qua đối với hắn còn không dài bằng một lần hắn bế quan.
Một ngày này, hắn như thường lệ tại nơi sát đáy biển bơi lội không mục đích, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Phía trước hắn, xuất hiện một ngọn núi nhỏ màu đen.
Mờ mịt nơi đáy biển, một mảnh cát trắng, làm sao có thể bỗng chốc xuất hiện một ngọn núi?
Bởi lẽ, đây không phải là núi non gì, mà là một đầu sinh linh khổng lồ.
Liên tục mấy ngày không nhìn thấy một chút dấu hiệu của sự sống, hiện tại gặp được một đầu, điều này có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa, hắn có khả năng tới được một cái hoa tiêu.
Diệp Phàm trong nháy mắt liền tiếp cận đầu sinh vật này, hắn uy áp bùng nổ, tỏa định đối phương.
Thậm chí để vạn vô nhất thất, hắn còn vận dụng đến một tia Đế Uy còn xót lại trong linh hồn của mình.
"Thần phục hoặc chết!"
Đầu sinh vật mở ra con mắt to như đu quay tại công viên giải trí mà nhìn Diệp Phàm, chần chừ hai giây, sau đó Diệp Phàm liền cảm nhận được đối phương chủ động mở ra phòng ngự, để Diệp Phàm xâm lấn vào linh hồn của mình.
Diệp Phàm không chút khách khí, lấy ra một mồi Hồn Hỏa đưa vào sâu trong đầu của nó, nội tâm âm thầm cảm thán, không hổ nguyên thủy sinh linh, hảo lừa gạt.
Cứ việc Đế Uy chỉ có một tia, thực sự là "cáo mượn oai hùm" mà thôi, thể nhưng hù dọa đầu sinh vật này cũng đã đủ.
Thường thức mà nói, nguyên thủy sinh linh, tâm tư của đơn thuần, sẽ không giống như nhân loại dùng thứ gọi là "logic" để suy đoán xem đối phương là có thực tài vẫn là cáo mượn oai hùm.
Tựa như đầu sinh vật này, Đế Uy của Diệp Phàm đem lại một cảm giác nguy hiểm từ sâu trong tâm linh, bản năng mách bảo nó nên thần phục.
Việc này không chút liên hệ tới linh trí của loại sinh vật này cao hay thấp; tựa như một người trưởng thành mà không tiếp xúc với xã hội vẫn sẽ bị kẻ khác lừa, không khác gì một đứa trẻ con; đây là vấn đề tâm tư.
Bât quá Diệp Phàm vui vẻ được hai giây, liền thất vọng rồi.
Tòa núi nhỏ di động này không những tâm tư đơn thuần, linh trí cũng khiếm khuyết, không hề cung cấp được cho Diệp Phàm chút thông tin gì về nơi đáy biển này, mặc kệ Diệp Phàm có hỏi cái gì, nó cũng chỉ dùng ý niệm lặp lại một câu:
"Đói..."
Cung Hàn Nguyệt một bên nhìn Diệp Phàm chật vật, không tim không phổi cười ngã tới ngã lui.
Cười đủ, nàng mới ra tay, trực tiếp mạt sát chút linh trí của đối phương, lại xuất ra một tia ma niệm để thay thế.
"Liền gọi ngươi là Tiểu Sơn đi" - Cung Hàn Nguyệt đối với ma niệm nói chuyện.
Ma niệm không cần bản thân nàng thao túng, tự chúng sẽ diễn sinh ra linh trí, có tự chủ tư duy, đương nhiên đối với Cung Hàn Nguyệt là mười phần trung thành.
Lấy cảnh giới thực tế của nàng (không phải cảnh giới hiện tại, bởi Cung Hàn Nguyệt đang lợi dụng phương thiên địa này để cưỡng chế tạm tăng lên tu vi), có thể nhiều nhất xuất ra 5 đạo ma niệm, khống chế bất cứ ai có linh hồn cảnh giới kém hơn nàng.
Diệp Phàm nhìn giai nhân kiêu ngạo nâng cao cằm nhỏ nhìn hắn, không nhịn được cảm thán, không hổ là Ma Tộc, thủ đoạn không chế người có một bộ.
Cơ mà khoan...
Diệp Phàm vỗ đầu, hắn hiện tại là Tiên Ma đồng tu nha, nói như vậy rất nhiều thủ đoạn của Ma Tộc, hắn liền có thể học tập.
Bất quá, để sau lại nói.
Thu phục được Tiểu Sơn, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt liền có phương tiện đi lại thay cho bơi lội.
Hai người cũng không cần thiết dành đa số thời gian ngây ngốc nơi đáy biển này, chỉ cần ra lệnh cho Tiểu Sơn di chuyển, cùng với để lại một tia thần thức tại ngoại giới để quan sát sự vật liền có thể.
...
Một năm qua đi, Diệp Phàm gần nhất thực rảnh rỗi, ngoại giới đảo không có chút gì thay đổi, mà hắn tạm thời không có biện pháp tiếp tục tu luyện, nhàn đến trứng đau, liền bắt đầu tính toán thời gian trôi qua.
Nói như vậy, tính từ lúc hắn bắt đầu không hiểu bị rơi xuống nơi này, qua đi cũng đã gần hai năm.
Hắn cùng Cung Hàn Nguyệt có thể không chút lo lắng về mặt thời gian, bất quá Cung Vô Song, Diệp Kinh Mộng các nàng nơi Địa Cầu liền không được.
Tuy nói là thông qua Dạ Yêu cùng với thông qua Diệp Kinh Mộng, khẳng định Cung Vô Song biết đến Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt còn sống xót; nàng dưới sự bảo hộ của nhị nữ, an toàn cho tới hiện tại hẳn cũng vẫn được bao đảm.
Bắt quá để cho các nàng ngày đêm lo lắng không biết tình hình hai người thế nào, cũng là một loại dày vò a! Đừng nói tới, theo như trí nhớ của Diệp Phàm, chỉ sợ không lâu sau, Cung Vô Song liền có nguy hiểm, kiếp nạn này nhị nữ cũng không giúp đỡ được.
Còn có Đông Hoàng Phi Phi nữa...
Hắn có chút nóng lòng, lại không có biện pháp nào, chỉ có thể mong rằng dòng chảy thời gian tại Địa Cầu so với nơi đây chậm hơn vài ba lần.
...
Chớp mắt, lại là một năm; sự kiện duy nhất đáng giá đánh dấu trong năm này là Tiểu Sơn được thay thế bằng Tiểu Ngư, một đầu sinh linh hình dạng cùng cá heo có sáu phần tương đồng, tốc độ tương đối linh hoạt, di chuyển nhanh hơn Tiểu Sơn gấp ba lần là ít....
...
Thời gian bay nhanh, nhoáng cái đã là năm thứ năm kể từ khi hắn tới đây.
Diệp Phàm tuy vội muốn chết, trước sau lại không thể rời đi nơi này, thậm chí hắn hỏi qua Linh Nhi, nàng cũng không thể giúp sức, đánh tạm thời nhận mệnh.
Tuy nói rất có thể lúc hắn quay lại Địa Cầu, so với lúc hắn dời đi, đã là năm năm sau, Cung Vô Song tình cảnh bây giờ khẳng định không hề lạc quan, thế nhưng hắn dời đi như vậy, trục sự kiện cũng sẽ không vì hắn can thiệp mà thay đổi; tám, chín phần sẽ diễn ra tương tự như kiếp trước, do vậy Cung Vô Song tới hiện tại vẫn còn sống.
Mà chỉ cần nàng còn sống, thì cái gì cũng còn, cái gì cũng có biện pháp giải quyết.
Diệp Phàm tự nhủ với bản thân mình như vậy, ẩn ẩn có chút hối hận ngày hôm đó bước vào quán cơm "Nhớ Mãi Không Quên".
Cung Hàn Nguyệt như cũ bầu bạn với hắn, nàng trong nội tâm cũng có chút lo lắng, nàng từ trong ý nghĩ của Diệp Phàm biết được đến rất nhiều thứ một đời trước đã diễn ra.
Chỉ là, biết lại như thế nào đâu? Mọi nhớ thương cùng lo toan đều bị Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt đè nén trong lòng, hóa nó thành động lực để thoát ra khỏi nơi này.
...
Giữa năm thứ sáu.
Lúc này, Diệp Phàm đang ngồi trên lưng Tiểu Ngư, đánh giá bốn phía xung quanh.
Như thường lệ, hắn tiến ra ngoài, bởi vì ngoại giới có sự thay đổi về cảnh sắc.
Hiện tại có vẻ như hắn đang xuyên qua một địa phương tồn tại rất nhiều đồ vật tựa như san hô đỏ trên Địa Cầu.
Ân?
Diệp Phàm đột nhiên phát hiện, nước biển phía trước nổi nên từng đợt dao động.
Hắn cẩn thận quanh sát, dao động này liên tục phát ra, tần suất cũng tương đối ổn định.
Tựa hồ... là hải lưu?
Diệp Phàm không quá xác định, bất quá tại đáy biển "Vô Tận Hải", đại đa số thời gian đều là an tĩnh cũng đơn điệu đến quỷ dị, hiện tại đột nhiên xuất hiện tình huống nước biển dao động mãnh liệt, còn cực kỳ ổn định.
Khả năng lớn nhất chỉ có một, đó là địa hình hải vực xuất hiện biến hóa thật lớn.
Đến nỗi khả năng phía trước là một đầu sinh linh khác, Diệp Phàm gần như có thể chắc chắn không tồn tại, lý do tính ổn định của dao động lúc này quá lớn.
Phân phó Tiểu Ngư hướng theo nơi phát ra dao động mà tiến tới, không mấy chốc, Diệp Phàm nhìn thấy một cái khe sâu thẳm, đen nhánh.
Miệng khe cũng không lớn, còn có thể nói quá nhỏ, bởi lẽ nó chỉ đủ để cho một người bình thường bơi vào, mà còn phải là tư thế chúc người, không sai biệt lắm hình thành với đáy biển một góc vuông.
Đến hình thể to một chút như Tiểu Ngư, liền không thể xâm nhập.
Về phần có dao động mãnh liệt, ấy là do nước biển đang hướng phía dưới khe sâu mà chảy xuống, hình thành nên áp lực cực mạnh.
Diệp Phàm hứng thú nổi lên, nương theo lực áp của nước, lựa người hướng khe sâu đi xuống.
Còn may, thủy áp tuy có tăng lên, bất quá phù văn pháp tắc lại không có sự gia tăng, vì vậy một tầng phòng hộ của Diệp Phàm hiện tại vẫn có thể dư dả ứng phó.
Đi xuống chừng năm trăm mét, độ rộng của khe sâu bắt đầu phóng đại, bất quá Diệp Phàm đột nhiên phát hiện, mình không thể tiếp tục đi tới.
Dương như có một đạo bình chướng ngăn trở hắn, càng quỷ dị là, nước biển vẫn có thể chảy xuống hết sức bình thường.
Diệp Phàm nhăn mày, khẳng định nơi này có cổ quái.
Tuy nói từ khi hắn tới địa phương này, hết thảy đều rất quỷ dị, tựa như quỷ dị mới là điều bình thường ở đây; thế nhưng một cái đáy biển suốt vài năm trời di chuyển đều đồng một màu nhan sắc, đột nhiên xuất hiện một cái khe sâu, còn có vách ngăn, nói là bình thường, ai tin?
Diệp Phàm sẽ không mất công suy tưởng vì cái gì lại có một đạo bình chướng tại đây, thiên địa chi gian, nhất không thiếu chính là chuyện lạ.
Hắn quyết đoán một quyền oánh ra.
Phanh!
Tấm bình chướng vô hình bắt đầu hiện ra những tia vặn vẹo, bất quá thứ này đàn hồi cực tốt, tựa như một loại keo lỏng, phập phồng phập phồng một lúc liền quay về hiện trạng ban đầu, những tia vặn vẹo cũng cứ thế mà biến mất như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Diệp Phàm thử lại, lần này hắn di dời một phần phù văn lên trên đầu quyền, lại oanh ra.
Phù văn cất chứa hơn 200 đạo kim hệ và thủy hệ pháp tắc mảnh ghép.
Thất bại!
Cùng lần trước không sai biệt lắm, chứng tỏ một quyền vừa rồi vẫn xa xa không đạt tới thừa nhận cực hạn của đạo bình chướng.
Diệp Phàm quan sát, trầm ngâm một lát, sau đó phát động không gian thuấn di, ý đồ trực tiếp làm lơ thứ này.
Không phải bảo vệ cả Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm miễn cưỡng có thể phát động thêm 50 đạo không gian pháp tắc mảnh ghép, hẳn là đủ đi...
Ân?
Không được?
Diệp Phàm cảm giác được, trong hư không có cũng có một tồn tại vô hình gì đó ngăn chặn hắn xé mở không gian.
Trừ phi hắn tìm hiểu được không gian pháp tắc đạt tới 2500 mảnh, đạt tới cuối giai đoạn Lược Hữu Sở Thành, hắn mới có thể xuyên qua thứ này để mở ra không gian.
Đừng nói hiện tại, ngay cả thời đỉnh phong, Diệp Phàm đối với cái này cũng là lực bất tòng tâm.
Không thể làm lơ, oanh phá cũng không có hiệu quả, Diệp Phàm rơi vào trầm tư.
Ánh mắt hắn lơ đãng trong không gian, nhìn đến nước biển chảy xuống, thi thoảng lại mang theo một vài hạt cát trắng...
"Có biện pháp!"
Diệp Phàm ý cười hiện lên, nhất niệm chi gian, từ trong thiên địa biến mất.
(Chương xong)