Đô Thị Thiếu Soái

Chương 687: Sự Việc Trong Nhà Giam II



Quản ngục ngây ra, lúc sau mới quát lên:
- Cái quái gì thế này?

Thực chất câu hỏi của ông ta là muốn biết sao lại thành ra như vậy.

Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, kể cả tên to con đang chịu đau nơi xó tường. Bọn họ đang đổ dồn ánh mắt về phía người đang ngồi giữa phòng giam, y thậm chí còn không thèm nhìn đám cai ngục bên ngoài, thần thái cao ngạo này càng làm cho bọn phạm nhân sợ hãi không dám lên tiếng.

Quản ngục lại quát to:
- Tại sao lại thế này?

Đương nhiên ông ta biết thừa phạm nhân là do Liệt Dực đánh, nhưng vẫn hỏi để bọn chúng nói tên y ra. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận nện cho tên Liệt Dực đáng chết này một trận, miễn là không ảnh hưởng gì đến ngày y ra hầu tòa là ổn

Liệt Dực nhìn tên tù, thản nhiên nhả ra vài chữ:
- Nói đi!

Tên to con khó khăn nhìn Quản ngục , dù thâm tâm muốn nói với ông ta chính Liệt Dực đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt y lạnh băng, toàn thân lại rùng mình một cái. Nghĩ đến lời nói đầy u ám của Liệt Dực vừa rồi, tự thấy rằng nếu bản thân có sai sót gì, chắc chắn y sẽ giết không tha. Nghĩ ngợi một hồi lâu mới dám trả lời:
- Chúng tôi va vào nhau nên bị thương ấy mà.

Những tên tù còn lại cũng nói theo:
- Đúng đấy, chúng tôi chỉ đùa chút thôi mà.

Một số khác thì đòi hỏi:
- Chúng tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra.

Thấy cảnh này, Quản ngục giận tím mặt, mở cửa nhà giam xông tới trước mặt tên to con vớ lấy chiếc bàn chải đánh răng bên cạnh đâm cho hắn một phát vào ngực, hạ giọng:
- Làm có chút chuyện cũng không xong, bây giờ mày mà không làm chứng chỉ tội tên kia, thì sau này đừng có hối.

Tên to con kiên quyết lắc đầu, cười khổ đáp lại:
- Làm chứng? Ông có biết rằng chúng tôi có thể bị vùi thân trong này không? Ông nói hắn chỉ là một tên tù nhân thông thường, sự thật thì sao? Hắn là tên sát thủ máu lạnh thì có. Ông xem đi, chưa đến 3 phút mấy mươi người chúng tôi bị hắn đánh thành thế này. Ông còn muốn tôi làm chứng nữa ư?

Quản ngục túm lấy cổ áo gã, nghiến răng:
- Vô dụng.
Ông ta nghiêng đầu nhìn tên người Nga, tên này không đợi bị hỏi đã lập tức dùng thứ tiếng trung cực kỳ trôi chảy, khép hờ đôi mắt, nói:
- Lúc nãy tôi ngủ quên mất, không thấy gì cả. Có Chúa chứng giám.

Tên to con mím miệng chịu đau, kêu lên:
- Mau đưa tôi đến phòng điều trị.

Quản ngục xoay người cầm lấy thanh côn, hung hăng đập vào cánh cửa sắt, thầm chửi:
- Đám vô dụng này!
Mặc dù trong tâm ông ta chửi thậm tệ, nhưng lại chẳng có tên nào dám chỉ tội Liệt Dực. Nên hắn cũng không dám xuống tay, chỉ có thể mở cửa cho người vào còng tay Liệt Dực. Lúc y ra cửa, thật muốn nện cho vài côn.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Liệt Dực đằng đằng sát khí, ông ta chỉ còn biết thu tay về.

Quản ngục không cam tâm nhìn Liệt Dực bình yên vô sự quay lại phòng giam, nếu vậy ông ta sẽ chẳng được gì. Đang suy nghĩ mông lung, chợt trông thấy tên to con sống dở chết dở, một kế hoạch nham hiểm hiện ra trong đầu y. Tay chỉ tên đó và Liệt Dực, miệng hét lên ra lệnh cho cai tù:
- Dẫn cả hai tên này tới phòng trực.

Ba tên cai tù lập tức dùng ván khiêng tên to con đi, Chúc Diện Thiếu và cảnh ngục áp giải Liệt Dực đi trước, qua mấy cánh cửa sắt thì tới phòng trực. Quản ngục để hai tên tay chân đứng ngoài cửa canh chừng, dặn dò không được phép cho bất kỳ kể nào đến gần, còn ông ta và Chúc Diện Thiếu cùng hai gã cai tù khác ở lại trong phòng.

Tên to con đau đến mức không chịu nổi, cất giọng thều thào:
- Làm ơn cho mời bác sĩ.

Quản ngục đến trước mặt Tên to con, nụ cười đầy thâm độc:
- Không cần gọi bác sĩ, đến lúc cho mày tiêu hao năng lượng dư thừa rồi đây. Tao nghĩ ra một ý tưởng tuyệt hay, mày nghe xem có đúng không nhé. Tên tiểu tử Liệt Dực kia muốn giết mày, tao liền đánh gãy chân nó, ra tay cứu mày.

Tên to con cứng đơ người, lời còn chưa thốt ra, quản ngục đã vươn một tay tới rút chiếc bàn chải đang cắm nơi ngực y, đâm một nhát thật mạnh vào giữa tim Tên to con, tay còn lại bịt miệng không cho y kịp mở miệng kêu. Tên to con có nằm mơ cũng không ngờ mình lại thành vật hi sinh một cách thê thảm thế này.

Chúc Diện Thiếu cùng hai tên còn lại mặt mày thất sắc, miệng há hốc nhìn quản ngục.

Liệt Dực vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện xảy ra trước mắt.

Quản ngục nhấc một tờ giấy ăn chà đôi bàn tay đầy máu, rồi lau sạch dấu vân tay trên chiếc bàn chải, nhìn bọn Chúc Diện Thiếu nói:
- Bọn mi ngạc nhiên cái gì chứ, tên khốn này đã từng giết 8 mạng người, giữ hắn lại chỉ phí cơm tù, thôi để cho hắn hi sinh vì tiền đồ của chúng ta chẳng phải hơn sao.

Bọn Chúc Diện Thiếu chỉ biết gật đầu.

Quản ngục xoay người trên ghế, nói với Chúc Diện Thiếu:
- Thế nào là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu? Chính ta đã xuống tay giết tên to con, giờ đến lượt bọn mi lấy súng bắn gãy chân tên Liệt Dực cho ta.

Chúc Diện Thiếu hơi chần chừ, yếu ớt nói:
- Nổ súng sẽ gây ra tiếng động lớn lắm ạ.

Tên cai ngục bên cạnh đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn thấy vài phần phấn khích, đáp lại:
- Sao mày ngu vậy? Trên sô pha có mấy cái đệm đấy, lấy ra bịt vào họng súng là được. Hay là mày không dám? Sợ thì để em làm cho, đại ca, ý anh thế nào?

Quản ngục cười nhẹ, châm một điếu thuốc đưa lên môi, hít vào vài hơi rồi thản nhiên nói:
- Cứ làm theo cách của ngươi, nhưng để Chúc Diện Thiếu ra tay, muốn có phần thì cũng phải làm chút việc chứ. Xuống tay đi, đây cũng là dịp ngươi thay anh mình trả ơn ta đấy.

Chúc Diện Thiếu chậm chạp rút súng ra, nao núng nói:
- Tôi quên mang đạn rồi.

Quản ngục khẽ nhíu mày, đưa mắt ra dấu cho tên bên cạnh. Tên này lập tức đem đạn của mình đưa cho Chúc Diện Thiếu, cười khẩy:
- Mẹ kiếp, lắm lí do, không dám nổ súng hay không dám chung thuyền với chúng tao? Đạn đây, xử nhanh nhanh lên.

Chúc Diện Thiếu gật gật đầu, nhấc chiếc nệm bịt lấy họng súng, quay lại nói với tên cai:
- Bắn thế này thì không phát ra âm thanh chứ hả?

Tên cai ngục không chút do dự, trả lời:
- Tất nhiên.

Y vừa ngớt lời thì Chúc Diện Thiếu bóp cò súng, hai tiếng cạch cạch vang lên khô khốc. Hai viên đạn nhằm thẳng hướng ngực tên cai ngục, gã lập tức ngã trên sàn kêu la thảm thiết. Quản ngục vẫn chưa định thần kịp thì Chúc Diện Thiếu đã quay ngoắt lại, giơ súng chĩa ngang đầu ông ta mà bóp cò liên tục.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Thế nhưng hai tên gác cửa cũng chẳng có vẻ gì là muốn xông vào, vì hệ thống cách âm ở phòng trực không thua kém gì các quán karaoke. Hơn nữa Chúc Diện Thiếu bắn toàn chỗ hiểm, nên tiếng kêu cũng không dài lắm. Để chắc chắn bọn chúng đã chết, Chúc Diện Thiếu nhằm cổ họng mà bắn thêm một phát.

Liệt Dực từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc

Chúc Diện Thiếu thở nhẹ, cúi người kiểm tra hô hấp của bọn chúng, sau khi chắc chắn là đã chết mới thì thầm:
- Đến lượt mình dàn dựng hiện trường đây, Tên to con vượt ngục, cướp được súng của tên quản ngục rồi giết chết hai bọn chúng, còn mình trong lúc hoảng sợ đã rút bàn chải đánh răng đâm chết hắn, nhân chứng chính là cậu đấy.

Liệt Dực ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi:
- Người của Sở Thiên?

Chúc Diện Thiếu lảng đi:
- Đến lúc trở lại phòng giam rồi.

Bóng đêm dày đặc nặng nề bao phủ khắp nhà hàng

Chúc Phấn Tư nghe xong điện thoại quay ra gật đầu với Sở Thiên, hạ giọng:
- Đúng như người đoán trước, người của Diệp gia muốn khử Liệt Dực trong tù nên đã tống hắn vào nhà giam chữ Thiên, muốn mượn tay bọn phạm nhân giết hắn, kết quả toàn bộ bị hắn đánh cho thương tích đầy mình.

Sở Thiên lắc nhẹ ly rượu Whiskey đang cầm trong tay, thản nhiên nói:
- Ta biết mà.

Chúc Phấn Tư cũng nhấc ly rượu muốn cùng Sở Thiên chạm cốc ăn mừng nhưng lại cảm thấy thân phận mình không xứng, nên chỉ nhấp mấy ngụm rồi bổ sung:
- Tên quản ngục muốn đánh gãy chân hắn không ngờ bị em trai tôi bắn chết. Mặc dù tôi đã ra lệnh cho nó phóng hỏa xóa dấu vết nhưng chỉ sợ không che mắt được đội trọng án.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, lấy từ túi áo ra tờ chi phiếu tám triệu, bình tĩnh nói:
- Tất nhiên là không thể lừa nổi, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ mất ít ngày điều tra, sau đó mới thẩm vấn em trai cậu, tới lúc đó hắn đã ở nước ngoài rồi, cảnh sát cũng đành bó tay

Chúc Phấn Tư cầm tờ chi phiếu, ngại ngùng nói:
- Thật ngại quá.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv