Trong nháy mắt cánh cửa đổ ập xuống, một người đàn ông trung niên béo ú phá cửa mà vào.
Thân mình như quả bóng cao su lăn trên mặt đất, dư quang bắn phá vào thân thể Sở Thiên, cơ thể dày rộng thì lại quay đầu, giống như ô quy chống bốn vó lên trời quay mắt về phía Sở Thiên. Trong mắt lóe ra ánh sáng âm u sắc bén, nòng sũng trong tay dữ tợn.
Sở Thiên gần như không ngừng bắn, hai khẩu súng liên tục bắn ra. Trong chiến trường đầy khói súng đạn, ma luyện bởi vô số lần vào sinh ra tử, tên béo phản ứng rất nhanh, vận hết sức lực tránh qua một bên, đồng thời bắn trả về phía Sở Thiên.
Hai tiếng súng phát ra đồng thời, tạo thành âm thanh vang dội như sấm đánh bên tai.
Tên béo nhào lên trên thảm, hai tay cầm khẩu súng lục bạc óng ánh, họng súng trực chỉ hướng Sở Thiên xuất hiện, hai con mắt rực lửa. Một loạt động tác vô cùng gọn gàng, linh hoạt, cân đối rất khó làm cho người ta tin được, tên béo chết này có khả năng hành động lưu loát đến vậy.
Tiếng súng vang lên, hai người giằng co.
Tuy thân thủ của hai người đều rất nhanh, nhưng viên đạn còn nhanh hơn nhiều, bởi vậy cả hai đều bị đạt bắn sượt qua vai. Tên béo nở nụ cười khổ, xem ra thể lực của mình thật sự là không tốt, không chỉ không giáng cho Sở Thiên một đòn sấm sét, ngược lại để mình bị thương. Gã cũng không biết, lúc này Sở Thiên cũng âm thầm khiếp sợ.
Để có chút thời gian hòa hoãn, Sở Thiên lộ ra nụ cười mỉm:
- Người Diệp gia?
Tên béo lắc đầu, nhàn nhạt đáp lại:
- Người của anh Vinh! Hồ Hoa Hoa.
Nhẹ nhàng gật đầu, Sở Thiên tán thưởng nói:
- Cũng chỉ có Đường Vinh mới có nhân vật lợi hại như này! Hôm nay, anh tới cứu người hay tới giết người!
Tuy hai người nói chuyện nghe rất nhỏ nhẹ, nhưng khẩu súng vẫn không hề lay động, vững như Thái Sơn chỉ vào đối phương. Với tình thế bây giờ, bất kỳ ai nổ súng thì cả hai đều không tránh thoát. Hồ Hoa Hoa thở dốc, thành thật nói:
- Anh Vinh đã phân phó, muốn tôi tới lấy đầu cậu!
Sở Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời:
- Anh biết không? Không dưới vài trăm người muốn đầu của tôi, kết quả tất cả đều chết rồi, anh cũng không phải ngoại lệ.
Hồ Hoa Hoa gật đầu, vẫn rất thành thật nói:
- Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn dốc hết toàn lực!
Vừa nói xong, ngón tay của gã liền bóp lấy cò súng. Lúc Sở Thiên thấy tên đó hơi co lại bả vai, liền ý thức được tên béo chết bầm này sẽ nổ súng, không do dự bắn ra. "Pằng, pằng, pằng…"! Tiếng súng không ngừng vang lên, cũng không có viên đạn nào găm vào thân thể hai bên, nhưng phản lực cực lớn khiến cả hai bị đẩy về phía sau.
Bắn hết đạn, hai bên không có ai ngã xuống, nhưng miệng đều chảy máu tươi. Trên sàn nhà, khắp nơi đầy vỏ đạn, vứt súng, Hồ Hoa Hoa kéo tấm áo chống đạn gần như đã dập nát từ trong người ra, lau khô máu ở khóe miệng, cầm lấy con dao găm màu đen, dùng sức đâm tới Sở Thiên.
Tốc độ cực nhanh, như gió lốc thổi qua.
Sở Thiên không đón đỡ, hắn thừa dịp nhắm mắt dưỡng thần, chỉ đến khi Hồ Hoa Hoa đã áp sát, muốn vung dao đâm vào đầu hắn, đột nhiên, hai mắt mở ra, tinh quang bắn ra bốn phía. Phía dưới, như có gió đột ngột bùng lên, chân phải đá vào ngực tên béo.
Đừng nhìn biên độ động tác Sở Thiên không lớn, nhưng một cước này đá ra, như lôi đình vạn quân, lực đạo cực đại vô cùng. Hồ Hoa Hoa đau đớn kêu một tiếng, cảm giác mình như bị một chiếc xe lửa đang chạy đâm vào. Hai chân rời mặt đất, thân thể bay ra ngoài, ngã ra xa ngoài năm mét.
Sau khi tên béo ngã xuống, lăn thêm ba mét nữa mới dừng lại, con dao găm cũng rơi xuống. Gã nằm dưới sàn ngửa mặt lên trần nhà, thở hổn hển, cố sức ngẩng đầu dậy ho khan hai tiếng, nhổ máu tươi sang bên cạnh. Thở dốc một chút, Hồ Hoa Hoa cố chút sức lực cuối cùng đứng dậy, phóng tới Sở Thiên đấm ra.
Ánh mắt Sở Thiên sáng như đuốc, hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hắn sải bước về phía trước vung cú đấm, phát ra khí thế không gì cản nổi, phảng phất là một chiếc xe tăng Đức, chỉ cần tiến lên, không bao giờ dừng lại, nếu ai dám ngăn cản, sẽ lĩnh ngộ cảm giác bị nghiền nát thành tro bụi.
Hai nắm đấm chạm vào nhau! "Oanh" tiếng nổ mạnh vang lên, Sở Thiên lui về sau hai bước nhỏ, mà Hồ Hoa Hoa ngã trên bàn uống nước, không chỉ có đập vỡ kính trên bàn của khách sạn, cũng tiêu hao chút khí lực cuối cùng. Hiện tại, gã đã không còn sức đánh trả, giống tình cảnh năm đó Đại đội trưởng hình dung anh ta: Đầu voi đuôi chuột.
Sở Thiên nhặt dao găm của gã lên, chậm rãi đi tới, nhàn nhạt nói:
- Anh cũng coi như một xạ thụ hiếm thấy, người đầu tiên trên đời có thể bắn trúng lên người tôi nhiều phát đạn nhu vậy, cũng chỉ sợ chỉ có anh làm được việc đấy. Nhưng anh là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, vì kính trọng anh, anh có nguyện vọng gì muốn tôi hoàn thành giúp không?
Hồ Hoa Hoa tựa đầu trên sàn nhà, đã muốn tránh cũng không được, ánh mắt sắc lạnh kia đã trở lại vẻ bình thản. Mình có thể cảm nhận được, mũi cửa con dao găm đang chậm rãi đâm vào cổ họng, cơ bắp trên mặt không ngừng co rút, đã có thể nghe, ngửi được mùi vị của cái chết.
Hồ Hoa Hoa cười khổ nói:
- Lúc giết tôi, hãy làm nhanh một chút!
Sở Thiên gật đầu, tiếc hận nói:
- Yên tâm! Tuyệt đối không có thống khổ!
Sau khi nói xong, con dao màu đen đâm ngập cổ họng gã.
Nhìn Hồ Hoa Hoa chết đi, khóe miệng vẫn vương vẫn nụ cười. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, đi vào toilet đưa Hoắc Vô Túy ra, lập tức đi xuống lầu.
Hoàng hôn giao thời, Đường Vinh nửa vui nửa buồn, vui mừng là vì Liệt Dực đưa Khương Trung bị hôn mê trở về. Chú ấy ngoài bị hôn mê thì không bị trọng thương, điều này khiến gã rất vui mừng. Buồn vì Hồ Hoa Hoa bị giết tại Châu Hải, người phụ trách ở đó than nhẹ:
- Nếu như sau khi anh ta tìm được Sở Thiên, nói cho chúng tôi biết thì tốt biết mấy!
Đường Vinh cười khổ lắc đầu, gã biết rõ Hồ Hoa Hoa có kiêu ngạo của mình, chính mình muốn gã mang đầu Thiên đầu trở về, gã sẽ không vây giết Sở Thiên, cho dù là dùng tính mạng để đổi lấy, Hồ Hoa Hoa cũng không tiếc, vì vậy thở dài:
- Hậu táng cẩn thận, chăm sóc tốt gia quyến của anh ta.
Thủ hạ lĩnh mệnh đi thu xếp.
Đường Vinh quay đầu nhìn Liệt Dực, nhàn nhạt hỏi:
- Tìm thấy Tổng quản Khương ở đâu?
Liệt Dực không hề che dấu, thành thật trả lời:
- Soái quân tại Hàng Châu tìm thấy ở ngoại ô phía Tây. Tôi tìm kiếm mấy ngày cũng không có chút tin tức nào, cho nên phải đi tìm Sở Thiên hỗ trợ, sau khi tôi biểu diễn đao pháp cho hắn, hắn để cho Soái quân tại Tô Hàng giúp tôi tìm kiếm. Hai ngày sau thì gặp được Tổng quản Khương.
Đường Vinh lại cười khổ lần nữa, có chút bất đắc dĩ nói:
- Sở Thiên a... Sở Thiên, có kẻ địch như vậy, là vạn hạnh hay là bất hạnh đây?
Liệt Dực không nói gì, đúng lúc này, Đường Thiên Ngạo đi đến, bình tĩnh nói:
- Cha, con muốn đi giết Sở Thiên!
Đường Vinh than nhẹ trong lòng, hiểu rõ đứa con này sau khi ở thủ đô trở về đã thay đổi rất nhiều, muốn lấy lại tôn nghiêm đã mất, mà phương pháp trực tiếp nhất chính là giết Sở Thiên, vỗ vai con nói:
- Sở Thiên không phải dễ dàng giết chết, bất quá cha cho con cơ hội, đi Trịnh Châu đánh hạ đường khẩu của Soái quân ở đó!
Yêu cầu của Hoắc gia cùng với mặt mũi của chị mình, như thế nào cũng muốn thu lại lợi ích, tuy bên ngoài tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cùng Hoắc Vô Túy, nhưng cái này cũng không có thể kích thích Sở Thiên, chỉ có cho Sở Thiên đả kích trực tiếp, mới có thể để cho Hoắc gia một lần nữa đứng thẳng lưng mà sống, cho nên, Đường Vinh quyết định khai đao với Trịnh Châu.
Trịnh Châu cách Thâm Quyến cũng không quá xa, tấn công cũng không lo chiến tuyến cách quá xa, hơn nữa điều phối nhân thủ khắp nơi cũng có thể nhanh chóng tiến tới, phải nói lui giữ tự nhiên. Lần này, chủ tướng đánh Trịnh Châu là Đại đường chủ Phương Tuấn trí dũng song toàn, còn có 2000 bang chúng Đường Môn. Đường Vinh vô cùng coi trọng trận chiến này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghe thấy cha cho mình đi đánh hạ Trịnh Châu, Đường Thiên Ngạo sững sờ một lát, mừng rỡ như điên đáp lại nói:
- Cha yên tâm, con cam đoan lấy Trịnh Châu về cho cha.
Đường Vinh phất phất tay, nhàn nhạt nói:
- Đi chuẩn bị đi!
Đường Thiên Ngạo gật đầu, hưng phấn quay người đi chuẩn bị.
Chờ hắn rời khỏi, Liệt Dực hơi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
- Có nắm chắc không?
Đường Vinh thở ra, bình tĩnh nói:
- Bất kể có nắm chắc hay không đều phải đánh trận này, huống chi còn có trăm tên sát thủ của Diệp gia, Hoắc gia cung cấp kinh phí 5000 vạn, 2000 người này cũng là nhân viên bên ngoài; đánh trận trận chiến này chúng ta căn bản không cần bỏ ra chút sức lực nào, còn có thể có cơ hội cho Thiên Ngạo rèn luyện, vì cái gì không đánh chứ?
Liệt Dực bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.