Đô Thị Thiếu Soái

Chương 633: Tình Cờ Gặp Tiền Trung Tiền



Sở Thiên sức cùng lực kiệt không dám ở lại nữa, lê lết thân thể đầy thương tích chạy đi xa hẳn.

Vừa chạy được hơn chục mét thì hắn nghe rõ mồn một tiếng bùm, bom nổ, cả mặt đất rung chuyển, theo phản xạ thông thường Sở Thiên lấy tay ôm đầu cúi rạp người xuống mặt đất. Một lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn, trời ơi, cái máy bay vừa rồi nổ tan tành, khói lửa bay thẳng xuyên qua sòng bạc.

Cánh máy bay bị bay tung lên, thân máy bay thì chìm vào trong lửa, rất nhanh sau đó đã bị đám lửa nuốt chửng, không lâu sau thì biến thành một cục sắt bị thiêu cháy rụi, đám khói dày đặc mù mịt cuộn lên bầu trời, đám khói đó bị lửa nhuộm thành màu đỏ rực bay thẳng lên bầu trời. Nhìn từ xa, đúng là một cảnh tượng đẹp đẽ mê đắm long người.

Xe cảnh sát, xe chữa cháy, xe cứu thương đua nhau gào thét lao tới.

Sòng bạc cũng bị khối khí đen ngòm làm cho tan tác, ngọn lửa hừng hực lao về tứ phía. Ngọn lửa có thêm sự hỗ trợ của gió lại càng them mãnh liệt. Đứng xa cả hơn chục cây số cũng nhìn thấy một màu đỏ rực của sòng bạc bị thiêu đốt như màu của hoàng hôn buôn xuống, khiến cho con người ta mải mê ngắm nhìn và có chút sợ hãi.

Thế là sòng bạc đi đời, Sở Thiên cười gượng.

Nghĩ đến đây, hắn vội đứng dậy chạy ra ngoài. Nếu để bọn sòng bạc Kim Thạch phát hiện ra mình chính là kẻ đã cho máy bay lao thẳng vào sòng bạc của bọn chúng thì người của cả cái sòng bạc đấy sẽ cầm dao đi truy tìm kẻ anh hùng thành công hạ cánh máy bay này mất. Ở nơi mà không thân thuộc không quen biết, thêm nữa là sức lực cũng không còn thì hắn không có cách nào chống lại được bọn chúng.

Chạy qua mấy con phố, thấy một quán tạp hoá liền chạy vào hét lớn:

- Cho hai chai nước.

Cô nhân viên của tiệm tạp hoá lấy ra hai chai nước suối. Tay phải của Sở Thiên lục tìm ví tiền rồi cười một cách đau khổ, ví tiền không biết mất lúc nào rồi. Anh ta lại trở thành kẻ không một xu dính túi, vì thế mà chỉ có thể nhìn hai chai nước mà thầm than thở, ngượng ngùng nói:

- Quả thật rất xin lỗi, tôi không lấy nữa, ví tiền của tôi mất rồi.

Đúng lúc cô nhân viên với vẻ mặt khinh bỉ đang định mang cất hai chai nước về chỗ cũ thì có một người thanh niên đứng bên cạnh giữ lại chai nước, một nam tử hán gầy gầy, đeo một chiếc kính gọng đen dày như đít chai, vẻ mặt nở một nụ cười thân thiện nói:

- Hai chai nước bao nhiêu tiền? tôi trả giúp cậu ta.

Cô nhân viên uể oải trả lời:

- 12 đồng.

Sở Thiên muốn khách khí từ chối, nhưng người thanh niên nhiệt tình dứt khoát, lấy từ trong túi ra một tờ 20 đồng Macao, sau đó cầm hai chai nước đặt vào tay Sở Thiên cười một cách thân thiện:

- Tôi mời cậu uống nước, nhất định không được khách sáo, đi ra ngoài khó tránh khỏi những lúc gặp khó khăn hoạn nạn.

Thấy anh ta nhiệt tình đến mức đấy, Sở Thiên cười nhận lấy rồi không chút khách sáo mở nắp chai, uống cạn hai chai nước. Toàn thân như thể có thêm chút sinh lực. Người thanh niên thấy Sở Thiên có vẻ nghèo túng liền lấy ra thêm tờ 20 đồng nói với nhân viên:

- Cho tôi hai cái bánh mì, cảm ơn.

Cô nhân viên cầm lấy tiền nhìn qua rồi vứt vào trong ngăn kéo, sau đó quay lưng lấy hai cái bánh mì đưa cho thanh niên và trả lại 10 đồng tiền thừa. Người thanh niên cầm bánh bao rồi nhét vào tay Sở Thiên cười nói:

- Cậu cho tôi làm người tốt đến cùng đi, vì thế mong cậu nhận lấy.

Sở Thiên bất đắc dĩ cầm lấy bánh mì, cho lên miệng nhai. Hai chiếc bánh cũng đủ để tăng thêm năng lượng cho hắn, rồi theo người thanh niên đi ra ngoài. Đi đến cửa liền vỗ vai người thanh niên nói:

- Người anh em, cảm ơn đồ ăn anh mua cho tôi. Khi nào có cơ hội tôi muốn mời anh một bữa thật thịnh soạn, không biết nên xưng hô thế nào?

Người thanh niên đưa tay hất chiếc kính cận lên nói:

- Cảm ơn, tôi là Tiền Trung Tiền.

Nghe thấy cái tên này, Sở Thiên nở một nụ cười đầy vẻ kỳ cục, chắc hắn cha mẹ của người thanh niên này yêu tiền như sinh mệnh vậy, nếu không thì làm sao lại đặt cho anh ta cái tên này? Nhưng không tiện nói ra liền trả lời vui vẻ:

- Tôi là Sở Thiên, sau này có việc gì cần giúp hãy tìm tôi.

Sở Thiên đưa số điện thoại rồi đi luôn.

Tiền Trung Tiền cầm tờ giấy viết số điện thoại nhét vào túi áo rồi lôi ra số tiền lẻ mà tiệm tạp hoá vừa trả lại đếm, 18 đồng, vẻ mặt đầy ẩn ý nói:

- Hôm nay vận may cũng không tồi, lại kiếm được 18 đồng, xem ra ngày mai phải làm thêm vài tờ mệnh giá 20 đồng mới được.

May mà Sở Thiên đã đi khá xa, nếu không nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ đánh cho anh ta một trận.

Sở Thiên ăn xong bánh mì, đi thẳng đến căn chung cư đã hẹn trước, vòng vèo 7, 8 lần cuối cùng cũng đến được phòng 808 chung cư Thanh Niên. Ấn mật mã, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Hai người con gái sau cánh cửa thép thấy Sở Thiên liền rất ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng mở cửa rồi đỡ anh ta vào.

Sở Thiên nằm bò ra sô-fa, thở chậm chạp. Bây giờ hắn không còn chút sức lực nào nữa, vì thế căn dặn người con gái trẻ tuổi:

- Nói với Phương Tình, tôi đã bình an về đến chung cư.

Nói xong hắn hôn mê bất tỉnh, làm việc quá sức khiến hắn không còn chút sức lực nào để tỉnh táo được nữa.

Hai cô gái đều là thành viên của tổ Tinh Nguyệt, thấy Sở Thiên hôn mê bất tỉnh thì vô cùng khiếp sợ, một người cầm điện thoại gọi cho bên Kinh thành, một người tiến sát bức tường, ghõ nhẹ. Không lâu sau bức tường mở ra, bước ra là Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm, vẻ mặt đều rất nặng nề.

Người con gái lễ phép nói:

- Thiếu soái đến rồi.

Cô Kiếm và Nhiếp Vô Danh đều tỏ vẻ vui mừng.

Sở Thiên mê man thơn 5 tiếng đồng hồ, đến khi đèn đường sang rực mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt là nhìn thấy bọn Cô Kiếm liền ngồi dậy nói một cách mệt mỏi:

- Lần sau có đánh chết em cũng không ngồi máy bay nữa, từ trước tới nay chưa bao giờ có cảm giác cái chết gần với mình đến thế.

Nhiếp Vô Danh khẽ cười đau khổ bình thản nói:

- Trưa này chúng tôi đến Macao, mở tivi thì biết tin máy bay cậu ngồi xảy ra sự cố, toàn bộ Soái quân trên dưới đều lo lắng gần chết, may mà có quý nhân phù trợ, máy bay cũng hạ cánh thành công. Nhưng vụ nổ ngay sau đó lại khiếp chúng tôi sợ vỡ mật.

Sở Thiên khẽ thở dài, kể nguồn cơn câu chuyện rồi vươn vai nói với một chút sợ hãi:

- Phải cảm ơn ông trời, cũng phải cảm ơn cả Phong Vô Tình, nếu không phải anh ấy dạy em lái máy bay trực thăng thì e rằng em đã không thể hạ cánh thành công, mà đã bị lao thẳng xuống đất rồi.

Tuy Sở Thiên rất điềm tĩnh kể lại, nhưng Cô Kiếm bọn họ đều cảm nhận được nỗi kinh hoàng ấy, trong lòng đều thầm than thở. Trên đời này có người tạo ra kỳ tích thì có lẽ chỉ có Sở Thiên mà thôi. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến thế vẫn cố gắng kiên trì hy vọng, điều này phải cần biết bao nhiêu là niềm tin và động lực.

Nhiếp Vô Danh đưa cho Sở Thiên nửa cốc nước ấm, đợi anh ta uống xong mới cười nói:

- Thiếu soái, sòng bạc Kim Thạch đã bị nổ tan tành, thiệt hại vô cùng lớn, có lẽ hôn lễ cũng sẽ bị trì hoãn vì việc này. Tôi không tin Diệp gia đã bị làm cho khuynh gia bại sản thế này mà vẫn còn tâm trạng tổ chức hôn lễ. Khi ấy tại sao cậu lại nghĩ ra cách phá nát sòng bạc Kim Thạch vậy?

Sở Thiên cười đau khổ nói:

- Tôi thực sự không có ý đó.

Nhiếp Vô Danh sững người nói:

- Lẽ nào là ý trời?

Khi mà Sở Thiên thừa nhận đó là ý trời thì Diệp Phi lại cho đó là âm mưu.

Trong toà biệt thự Kỳ Lân của Diệp gia, toàn bộ các thành viên của gia tộc Diệp gia đang ngồi trong thư phòng họp bàn, liên tiếp nhận được tin tức từ sòng bạc báo về. Sắc mặt của mọi thành viên đều trở nên khó nhìn, không khí ngày càng nặng nề. Không chỉ làm cho sòng bạc Kim Thạch bị thiệt hại nặng nề mà còn có thể khiến cho sòng bạc Kim Thạch suy tàn.

Ông chủ Diệp gia, Diệp Độc Tuý.

Ông ta hút đến điếu xì gà thứ 8, cũng ngồi trầm từ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng dập tắt điếu xì gà, đứng dậy nói:

- Sòng bạc đã bị tan tành, cái này không là gì cả. Sòng bạc cuả chúng ta đều mua bảo hiểm rồi, tổn thất đều do công ty bảo hiểm lo liệu hết, chính phủ cũng sẽ phải bồi thường.

Nói đến đây, ông ta có chút ngập ngừng, chuyển chủ để:

- Nhưng, hàng trăm tỷ trong kho bảo hiểm đều bị thiêu đốt sạch sẽ, đây là việc mà không có chứng cứ gì để đòi bảo hiểm, công ty bảo hiểm và chính phủ nhiều nhất cũng chỉ bồi thường cho chúng ta 3 phần. Quan trọng là trước khi sòng bạc của chúng ta được khôi phục thì số tiền chúng ta kiếm được sẽ bị giảm đi rất nhiều, thậm chí sẽ mất đi rất nhiều khách hàng lớn.

Mục đích để cho Diệp Phi có them can đảm nên từ năm ngoái Diệp Độc Tuý đã bắt đầu cho Diệp Phi tham gia các hội nghị cấp cao. Khi nghe thấy những lời của cha mình, gã liền nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vì thế khi đòi công ty bảo hiểm và chính phủ bồi thường thì chúng ta bắt buộc phải lo lót cho luật sư, để giảm bớt thiệt hại cho chúng ta.

Nói đến đây, Diệp Phi nở một nụ cười gian xảo chậm rãi bổ sung:

- Nếu công ty bảo hiểm và chính phủ chịu bồi thường, thì tổn thất của chúng ta sẽ vô cùng nhỏ. Nếu không chịu bồi thường thì cũng không vấn đề gì, chúng ta sẽ theo kiện họ vài tháng luôn.

Biến tổn thất thành quảng cáo, làm cho sòng bạc Kim Thạch in dấu trong lòng người.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv