Sở Thiên cũng suy xét đến vấn đề này, ánh mắt nhìn bản đồ vài lần, chậm rãi nói:
- Chỉ có cách hai bút cùng vẽ thôi! Tìm người tiếp cận Vương mặt rỗ, nói cho gã biết chúng ta muốn mua vũ khí đạn dược! Mua rất nhiều vũ khí đạn dược! Nói cho bọn hắn biết. Cần đủ hàng đủ hàng trong vòng hai ngày, đến lúc đó em sẽ đích thân kiểm hàng, nếu làm không được liền làm cho bọn họ cút khỏi ra Thượng Hải.
Cô Kiếm hơi hơi ngơ ngẩn nhưng vẫn lập tức gật đầu.
Trở lại sơn cư Vân Thủy, Sở Thiên tìm đến người buôn súng trung gian. Bảo gã đến tìm Vương mặt rỗ để mua một lượng vũ khí đạn dược lớn. Khoảng ba mươi khẩu súng tự động nước Đức và năm mươi khẩu súng lục, hơn nữa trong hai ngày phải có hàng.
Tuy Vương mặt rỗ mua bán vũ khí đạn dược không cần biết mục đích sử dụng, nhưng Sở Thiên dường như vẫn là vô ý hay hữu ý để lộ ra ra mục đích mua hàng của hắn là muốn sống chết đến cùng với Đường Môn.
Người trung gian này là một người từng trải, nhìn thấy vụ kinh doanh lớn đến với mình, có thể kiếm được mấy chục ngàn liền vui mừng đồng ý. Tới buổi chiều liền truyền đến tin tức, cho biết súng ống không có bất cứ vấn đề gì. Trời tối ngày mai là có thể giao hàng, nhưng vì lý do an toàn, Vương mặt rỗ hy vọng sẽ giao dịch tại Sơn trang Long Tuyền.
Câu trả lời của gã hoàn toàn nằm trong dự liệu của Sở Thiên, lượng vũ khí đạn dược lớn như thế, giao dịch ở đâu tại Thượng Hải cũng không an toàn bằng Sơn trang Long Tuyền, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ. Hơn nữa không sợ người mua chơi đểu.
Đen ăn đen, Sở Thiên hiểu rõ suy nghĩ của Vương mặt rôx, vì thế cười đáp ứng người trung gian:
- Được! Mười giờ đêm mai tiến hành giao dịch.
Nhằm giảm bớt thương vong, Sở Thiên còn cố ý triệu Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đến Thượng Hải, cũng dể cho bốn anh em Hỏa Pháo từ Hongkong đến đây tham gia hành động lần này.
Lòng hắn hiểu rõ vô cùng, tuy rằng Trương Vinh Quý cung cấp năm mươi khẩu mini đột kích. Anh em Soái quân dũng mãnh cũng không thể nghi ngờ, nhưng bắn nhau vẫn cần người có kinh nghiệm.
Lúc chạng vạng tối, sáu người đã tới. Sở Thiên vào bếp làm bữa tối cho bọn họ, cơm thịt đầy đủ. Cô Kiếm nhìn bốn anh em Hỏa Pháo ăn như sói nhai hổ nuốt. Hơi kinh ngạc hỏi:
- Thiếu soái, cậu nói triệu người có kinh nghiệm chiến đấu. Bốn vị huynh đệ này dường như đều đi lính tại châu Phi?
Sở Thiên nhìn bọn họ. Hơi hơi cười nhẹ nói:
- Bọn họ không phải đi lính châu Phi mà là đi lính ở rừng sâu núi thẳm, tài bắn súng của bọn họ đều là đấm gấu đánh hổ lão luyện mà ra, giết người càng không nói chơi, bắn nhau tại làng chài Vọng Hải Hongkong là kiệt tác của bọn họ, cho nên không được coi khinh bọn họ.
Cô Kiếm hơi kinh ngạc, không thể tưởng được bọn họ còn có lịch sử huy hoàng như vậy.
Ngày hôm sau, tại đường Long Tuyền xuất hiện một cửa hàng trang trí nội thất đang được cắt băng khai trương.
Điều này có lẽ rất bình thường. Nhưng những món quà, lẵng hoa và biểu ngữ lại làm cho mọi người hơi kinh ngạc, bởi vì Cục Cảnh Sát, cục Công thương, chánh văn phòng và các cơ quan đều kí tên lên đấy.
Bối cảnh thâm hậu nha, mọi người đều không tự chủ được mà đoán mò, cửa hàng này cũng không biết là của đại nhân vật nào mở đây, thật không ngờ lại được các cơ quan ban ngành tới chúc mừng, điều này cũng có nghĩa là cửa hàng này về sau nhất định buôn bán thuận lợi, sưu cao thuế nặng cùng với phí bảo hộ cũng sẽ không tìm tới cửa.
Cũng không ai biết, trong phòng quản lý trên lầu, Sở Thiên và Trương Vinh Quý đang nhìn khung cảnh xung quanh qua kính thủy tinh.
Ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua quốc lộ, nhưng hơn hết là dừng Sơn trang Long Tuyền ngoài tám trăm mét và cái nhà xưởng kia,
Trương Vinh Quý hít vài hơi thuốc, vừa nhả khói vừa nói:
- Thiếu soái, cậu đoán đúng đấy, nhà xưởng kia đúng là có vấn đề.
Sở Thiên không nói gì, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trương Vinh Quý duỗi ngón tay chỉ vào nhà xưởng. Giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đó là một nhà máy chế tạo trang phục được đăng kí ở Sở công thương, nhưng chưa từng chế tạo ra nửa bộ quần áo, hơn nữa nó cũng không bị phá sản đóng cửa, càng không tuyển người, chỉ có điều hàng năm nó vẫn cố định nộp tám mươi ngàn tệ tiền thuế.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Không định đóng cửa, lại còn nộp một khoản thuế kếch xù, có lẽ là muốn bảo tồn nhà xưởng, miễn bị trưng thu.
Trương Vinh Quý đồng ý, lập tức nói:
- Tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi. Chín rưỡi đến mười rưỡi tối này, quảng trường Long Tuyền sẽ đốt pháo hoa chúc mừng cửa hàng khai trương, cho nên trong khoảng một tiếng đồng hồ này toàn bộ bầu trời sẽ vang lên âm thanh rung động. Các cậu có đánh giáp lá cà cũng sẽ không bị người khác đoái hoài đến.
Sở Thiên hơi suy nghĩ, chậm rãi mở miệng:
- Buổi tối đừng cho cảnh sát hành động! Vương mặt rỗ ở Thượng Hải đã lăn lộn lâu như vậy, chỉ sợ khắp nơi đều đã có sắp xếp, trong cảnh sát lại đặc biệt nặng nề. Các anh có hành động, bọn họ tất nhiên sẽ nhận được tin tức, vì an toàn, tôi chỉ có thể dẫn theo ba mươi người hành động!
Hung hăng dập tắt đầu thuốc lá ở bên cạnh cửa sổ, Trương Vinh Quý quyết đoán gật đầu nói:
- Được! Tôi biết rồi! Đêm nay tôi sẽ trực ở phòng làm việc, nếu anh bắt được Vương mặt rỗ liền điện thoại cho tôi, tôi sẽ lệnh cho lão Tống dẫn người gác ở tất cả trạm kiểm soát, phải giết chết những phần tử còn sót lại!
Trương Vinh Quý cũng là nhân vật hiểm độc, tuy rằng anh ta trước kia mới chỉ tiếp xúc qua với Vương mặt rỗ, nhưng chỉ sợ tên kia để lộ tin tức, tựa như các chứng cớ ghi âm và ghi hình. Như thế sẽ làm nổ tung mọi thứ. Cho nên anh ta mới muốn nhổ cỏ tận gốc
Sở Thiên uống cạn nước trong ly, khẽ cười nói:
- Tôi đã làm việc thì anh yên tâm!
Trương Vinh Quý không nhíu mày nữa, lập tức lại lấy ra thuốc lá, đầy thâm ý khơi mào đề tài khác:
- Cậu làm việc, tôi cho tới bây giờ đều yên tâm, đúng rồi, cha con Lý Đại Điêu đã quyết định hợp tác cùng chúng ta, đồng ý cùng chúng ta tiến thoái, hơn nữa còn đang nóng lòng đợi chỉ đạo của cậu để ông ta về về kinh.
Sở Thiên khóe miệng trào ra độ cong sâu đến độ không lường được độ cong, chậm rãi nói:
- Đợi tối nay chúng ta chặt rơi được Vương mặt rỗ, sẽ đem chân tướng sự việc nói cho bọn họ biết, sự kiện đấu súng giữa phố xá sầm uất chính là xung đột giữa tổ Sơn Khẩu và kẻ buôn bán vũ khí. Vậy chẳng những giải thích được sự kiện bắn nhau ở phố xá sầm uất, mà cũng có thể che dấu được việc tối nay.
Trương Vinh Quý dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Kế sách hay!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Tôi đã biểu hiện thành ý, nhờ anh nói cho bọn họ biết, tôi muốn biết các thế lực khác của Đường Môn tại Thượng Hải, Lý Đại Bằng lấy tiền làm việc, tin rằng gã đã tạo được không ít mạng lưới quan hệ kinh doanh cho Đường Môn tại Thượng Hại, cho nên để gã tự đào góc tường cũng là thể hiện chút thành ý.
Trương Vinh Quý gật gật đầu, vứt ra nửa điếu thuốc lá:
- Yên tâm, tôi sẽ thu phục.
Chín giờ tối, Sơn trang Long Tuyền đèn đuốc sáng trưng. Sơn trang Long Tuyền vốn rất im ắng lại trở nên càng thêm im ắng.
Vương mặt rỗ lăn lộn ở giang hồ đã lâu, cũng biết hư hư thật thật lúc này là thượng sách, để người mua đoán không ra thực lực của chính mình, vậy cũng sẽ không nảy sinh ý xấu trong quá trình giao dịch.
Cho nên ở bên trong sơn trang rất khó nhìn thấy bóng người. Lúc này, Vương mặt rỗ đang ở đại sảnh xem TV, bên người cũng chỉ có vài anh em mang súng. Những người khác đều ẩn núp trong bóng tối. Gã mặc dù không quen biết Sở Thiên, nhưng cũng không có nghĩa là chưa từng nghe về người này, đối với quật khởi trong khoảng thời gian ngắn của hắn cũng là khiếp sợ và thưởng thức, đồng thời cũng có cảnh giác.
Người có năng lực cường dã thì tâm lớn, luôn dễ dàng làm cho người ta khẩn trương.
Ngày hôm qua gã nhận được tin tức của người trung gian. Nói Soái quân muốn mua rất nhiều súng ống. Trong lòng y vui sướng rất nhiều, nhưng cũng có chút kinh ngạc, sao Sở Thiên lại nảy sinh ý muốn dùng súng để tiến hành chém giết? Đây không phải là điều tối kỵ trong hắc đạo sao? Mặc dù có chút bất an nhưng lại tiếc lần mua bán này, dù sao cũng là vụ kinh doanh mấy triệu tệ.
Suy nghĩ xong, gã cảm thấy chỉ cần làm đủ phương pháp phòng bị sẽ không sợ bị Sở Thiên chơi đểu. Tuy rằng Anh em Soái quân cũng đủ dũng mãnh, nhưng nửa mẫu đất ở Sơn trang Long Tuyền này vẫn này trong tay gã, trong ngoài sơn trang có hơn trăm anh em, đều là những tay súng từng trải qua trăm trận chiến, đối phó cuộc giao dịch với Sở Thiên thì còn dư dả.
Cho dù có gì sơ xuất xảy ra, gã có thể ngồi máy bay trực thăng chạy trốn tới hang ổ ở Hải Nam. Đến lúc đó chỉ cần làm theo như vậy, đường lui đều đã có. Cho nên gã đồng ý cuộc giao dịch.
Gần mười giờ, xa xa truyền đến tiếng ô tô.
Cửa sơn trang có hai gã bảo vệ đề cao tinh thần, người trung gian cũng mắc Tây trang bước tới,rất nhanh liền thấy hai chiếc xe màu đen có rèm che cùng với đoàn xe vận tải nhỏ chậm rãi đi đến, nhưng bọn họ cũng không có trực tiếp lái vào trong sơn trang, mà dựa theo ám hiệu đã thỏa thuận sẵn đứng cách xa cửa hai mươi mét nháy đèn xe ba dài ba ngắn.
Người trung gian lập tức tinh thần tỉnh táo, phất tay để người ta trả lời: ba ngắn ba dài.
Sau khi phát xong ám hiệu. Chiếc xe màu đen có rèm che mới chiếu đèn xe, lập tức chạy về hướng sơn trang Long Tuyền.
Người trung gian dừng lại, lập tức mở cửa xe chui vào.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Sở Thiên:
- Thiếu soái, ông chủ Vương đã chờ anh ở bên trong rồi!
Sở Thiên hơi cười khẽ, thản nhiên nói:
- Vậy chúng ta vào đi thôi!
Người trung gian vội vàng gật đầu. Hướng lái xe nói:
- Chạy về hướng bên phải, đừng đi bên trái.
Sở Thiên nhíu mày. Kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Người trung gian nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Thiếu Soái là người một nhà, cho nên cũng không dấu diếm nói cho cậu biết. Bên trái là khu cài mìn, tuy Vương mặt rỗ chưa từng nói cho tôi biết. Gã chẳng qua là dặn dò tôi mang khách chỉ có thể đi bên phải, nhưng tôi tận mắt trông thấy một con chó săn sang đó kiếm mồi bị nổ thành mảnh vụn.
Sở Thiên suy nghĩ, kín đáo bấm điện thoại truyền tin tức này ra ngoài; cái này nằm ngoài kế hoạc ban đầu. Không thể ngờ Vương mặt có thể cho đặt i mìn, nếu như nhà xưởng cũng có đặt mìn dưới bãi cỏ thì sao, không điều tra cẩn thận thì anh em vây công sẽ chết thảm? Nghĩ tới đây, sát cơ của hắn bỗng nhiên hiện ra.
Dưới sự dẫn dắt của người trung gian, rất nhanh đã đi tới căn biệt thự chính. Sở Thiên chui ra khỏi xe vươn người một cái, mượn tư thế này quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy bốn phía nửa tên vệ sĩ cũng không có, trong lòng rất ngạc nhiên. Lập tức thầm khen Vương mặt rỗ quả nhiên là phần tử buôn lậu vũ khí tinh anh, hiểu được đạo lý thật giả khó phân.
Người trung gian nghiêng người cười gọi:
- Thiếu Soái, mời đi bên này?
Sở Thiên gật đầu, cầm theo chiếc vali màu đen, dẫn đám anh em Hỏa Pháo cùng Cô Kiếm đi vào trong.
Đại sảnh biệt thự Long Tuyền không lớn. Vô luận nhìn bên ngoài hay bên trong, đều rất bình thường, cả sàn nhà cũng chỉ lát loại đá cẩm thạch thường, nhưng trên tường có có bảy tấm kính khổ lớn mỗi cái rộng đến 5m2 khiến toàn bộ đại sảnh trở nên hư ảo, làm người ta có cảm giác rất quỷ dị.
Hai tên thanh niên đứng cạnh đó làm như không có việc gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Người trung gian vội cao giọng gọi:
- Ông chủ Vương, Thiếu soái đã đến.
Vừa dứt lời, mấy ánh mắt nhìn sang. Sau đó, hai tên thanh niên kia đi tới. Cùng lúc đó, phía cửa sau đột nhiên lóe ra vài bóng người, bốn họng súng đen ngòm nhắm vào đầu đám anh em Hỏa Pháo. Sở Thiên bình tĩnh nhìn bốn đại hán đang giơ súng, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Người trung gian bị dọa cho sợ tim muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, vội vàng hỏi người đang ngồi trên ghế:
- Ông chủ Vương, ý ông là gì?
Vương Ma Tử cười ha ha, gã không có trực tiếp trả lời người trung gian, mà đưa ánh mắt về phía Sở Thiên, ý vị thâm trường nói:
- Thiếu soái có lẽ hiểu, bọn tôi làm nghề này phải cẩn thận.
Nói xong, gã gật đầu với hai người thanh niên kia. Họ nhanh chóng, tiêu sái đến trước mặt đám người Sở Thiên, thò tay lục soát Sở Thiên và Cô Kiếm, không cần lên tiếng, ai cũng nhìn ra, đối phương muốn khám thân bọn họ. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bọn Hỏa Pháo thu được tín hiệu, lắc lắc cái đầu, làm lệch hướng họng súng đang chỉ vào thái dương mình.
Sau đó cúi người xuống.
Mấy tên đại hán chưa kịp phản ứng, bọn Hỏa Pháo đã thuận thế thụi vào bụng bọn chúng, với khí lực của bọn họ, đừng nói là người, coi như là gấu đen cũng có thể bị đánh lui. "Bộp", tên đại hán đau đớn kêu lên, sau đó ngã xuống đất.
Hai tên thanh niên đang sét người thây thế, vội vươn tay vào ngực định móc súng ra, nhưng đã đã quá muộn. Cô Kiếm áp sát, ra tay nhanh như chớp, trước tiên chế trụ cổ họng bọn chúng, sau đó nhẹ nhàng nhấc chúng lên cao, hơi buông nhẹ để bọn chúng thở nhưng tên nào tên đấy cũng đỏ bừng, thân hình không ngừng vặn vẹo nhưng không cách nào rơi xuống.
Sở Thiên cười khẽ, ý bảo Cô Kiếm buông tay.
Mặt Cô Kiếm, lạnh lùng rút đí sát khí, liền ném hai tên tới trước mặt Vương mặt rỗ, lực đạo tinh chuẩn khiến chúng rơi xuống cạnh chân Vương mặt rỗ. Mặc dù không chết, nhưng cổ họng đau nhức khiến hai tên không thể động đậy. Sở Thiên thấy hình dạng bọn chúng, hiếu kỳ với thủ pháp của Cô Kiếm, chẳng lẽ kiếp trước anh ta chuyên bóp kiến?
Người trung gian trợn mắt há hốc mồm, đến tận đây mới hiểu được Soái quân bá đạo như nào.
Nhìn sáu gã thuộc hạ thê thảm, Vương mặt rỗ nuốt nước bọt, lại nhìn Sở Thiên vẫn rất ung dung. Gã vừa tức giận bọn thuộc hạ vô năng, cũng thầm than Sở Thiên thực lực phi phàm, nhưng đồng thời cũng hiểu được Sở Thiên vô cùng liều lĩnh, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu soái. . . . cậu có ý gì?
Cùng lúc đó, cô gái trong ngực Vương mặt rỗ nhảy ra khỏi lồng ngực gã, móc ra súng để ngang trước sô pha. Mặt vô cùng lãnh ngạo nhìn đám Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn gã vài lần, nhàn nhạt hỏi lại:
- Ngược lại, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có ý gì? Đây là lễ đãi khách sao?
Vương mặt rỗ hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Tôi cũng cũng là bất đắc dĩ thôi, phải cẩn thận thuyền mới đi được vạn năm mà....
Sở Thiên cười ha hả, lập tức âm trầm nói:
- Chuyện cười, Vương mặt rỗ anh là thứ gì, là đại gia buôn bán vũ khí ở Thượng Hải, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là một thương gia, nếu như tôi muốn anh canh ba chết, tuyệt đối sống không quá canh năm, còn muốn nói chuyện tâm tình với tôi?
Vương mặt rỗ biến sắc, hận không thể móc súng ra bắn chết Sở Thiên. Gã chưa từng bị người hạ nhục như thế.
Cô gái trẻ giận tím mặt, quát:
- Làm càn!
Theo tiếng quát lớn, xung quanh có bốn gã đại hán cầm súng đi ra.
Cô ta không thể không nổi giận, Vương mặt rỗ là ông chủ của cô. Sơn trang Long Tuyền cũng là đại bàn phe mình, nhưng Sở Thiên lại hoàn toàn không để cho ai bất kỳ tí mặt mũi nào, trực tiếp miệt thị Vương mặt rỗ, ánh mắt toát ra sự khinh rẻ. Điều này khiến lòng tự ái của cô dâng cao, ngôn từ chưa phát ra trở nên sắc bén.
Bọn Hỏa Pháo cũng cầm lấy súng thu được giằng co với mấy tên kia.
Tình cảnh trở nên phức tạp, chỉ cần sơ xảy sẽ nổ súng.
Nhìn qua bốn phía súng ống đối đầu, Sở Thiên chỉ cười. Nhàn nhạt nói:
- Tốt nhất không nên dùng súng chỉ vào đầu tôi. Người chết khẳng định không phải tôi, còn nữa, tối nay tôi đến để giao dịch, mà không phải đến để các người diễu võ dương oai. Vương mặt rỗ, thoải mái chút, còn giao dịch không?
Người trung gian nhanh đi ra, tươi cười giảng hòa:
- Đương nhiên phải giao dịch rồi. Mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài a...Ông chủ Vương, ông nói có đúng hay không?
Vương mặt rỗ chần chờ một lát, lập tức nở nụ cười sảng khoái che lấp sự xấu hổ.
Sau đó đè súng cô gái kia xuống, nói:
- Đương nhiên giao dịch, mọi người đi ra lăn lộn chẳng phải cầu ít tiền sao? Thiếu soái chiếu cố tôi như thế, tôi sao có thể làm khó? Tôi nghĩ tất cả mọi người bỏ súng xuống, không nên tổn thương hòa khí.
Nghe thấy lời Vương mặt rỗ, bọn đại hán thu hồi súng, nhưng thần sắc vẫn rất phẫn nộ. Bọn Thổ Pháo vuốt vuốt khẩu súng trong tay vài cái, sau đó đem nó vứt trên mặt đất. Động tác này lại để cho Vương mặt rỗ yên tâm vài phần, gã thật đúng là sợ đám Hỏa Pháo mượn súng không trả. Ngoại trừ mấy khẩu súng đáng tiền còn có thêm phần nguy hiểm.
Sở Thiên tùy tiện ngồi xuống sofa, thuận thế còn không thèm để ý đến ai nhìn bộ ngực no đủ của cô gái kia, khiến Vương mặt rỗ tức giận nhưng cũng bớt lo lắng, bởi đàn ông thì phải như thế. Nếu không chứng tỏ là có chuẩn bị tới, muốn làm chuyện gì đó mới có thể bỏ qua một vưu vật như này.
Nghĩ thế, Vương mặt rỗ đi thẳng vào vấn đề:
- Thiếu soái, mang tiền tới chưa?
Sở Thiên cầm cái vali màu đen lên để trên mặt bàn, nhàn nhạt nói:
- Tiền đã mang tới, nhưng ông chủ nếu lo lắng có thể kiểm tra một chút.
Sở Thiên nháy mắt với Cô Kiếm ở bên cạnh, ý bảo anh ta dùng mật mã mở vali ra. Cô Kiếm bước lên, theo mười con số đã biết cẩn thận mở vali, cũng nhân cơ hội quan sát góc nhìn của Vương mặt rỗ ra đại sảnh, rất nhanh liền phát hiện huyền cơ trong đó. Tất cả các tấm kính trong đại sảnh đều đối mặt với ghế sofa, chắc hẳn bên trong còn có quỷ kế khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên nhìn theo ánh mắt Cô Kiếm thu tín hiệu, cũng bắt đầu chú ý các tấm kính bốn phía.
Valy cuối cùng cũng được mở ra, nhờ ánh sáng nhu hòa từ các ngọn đèn trong đại sảnh, Vương Ma Tử thấy rõ ràng bên trong hàng tập tiền mặt đỏ chói, ánh mắt hiện lên một tia tham lam. Từ trong đống tiền lấy ra một tập, tùy ý mở ra, thấy tiền không có vấn đề gì mới thỏa mãn gật đầu.
Người trung gian nuốt nước miếng, bên trong cũng có một phần báo đáp nho nhỏ.
- Như thế nào đây? Hiện tại, ông chủ Vương có thể cho tôi xem hàng được chứ.
Đợi Cô Kiếm đóng lại valy, Sở Thiên mới tủm tỉm cười nói.
Vương mặt rỗ cũng không nói nhiều, vỗ tay nhè nhẹ, mấy đại hán lập tức đi vào trong gian phòng, không bao lâu sau liền chuyển ra năm cái rương. Dưới sự phân phó của Vương mặt rỗ, cô gái liền tới mở toang bộ rương ra, bên trong có súng tiểu liên cùng súng lục lọt vào mắt mọi người. Sở Thiên không khỏi thầm than, Vương mặt rỗ quả nhiên thần thông quảng đại a....
Vương mặt rỗ bưng chén trà cười nói, dùng giọng điệu của chuyên gia giải thích:
- Thiếu soái, cậu muốn 3 súng tiểu liên cùng súng lục toàn bộ ở đây, thật sự có ánh mắt a... Súng tiểu liên này là loại nổi bật trong các loại súng cùng loại, do Đức sản xuất, báng súng có dáng hơi cong.
- Súng dài khoảng 146mm, nặng 3,1kg, tầm sát thương lớn từ 20 đến 200m; hiện đã được nhiều quốc gia trên thế giới trang bị cho quân đội cùng cảnh sát. (Dựa theo súng tiểu liên MP5SD2 do Đức sản xuất quen gọi là 31)
Sau lưng Hỏa Pháo nuốt nước miếng, gào to:
- Súng trâu bò a...!
Thổ Pháo cũng phụ họa:
- So với súng săn của tôi còn bắn xa hơn!
Bọn Vương mặt rỗ tất cả nở nụ cười, tự nhiên là cười những tên nhà quê hai lúa này.
- Như thế nào đây? Thiếu soái, hàng của chúng tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu chứ?
Vương mặt rỗ mặc dù tỏ vẻ khinh thường tính cách nhà quê của Sở Thiên, nhưng là chỉ cần có tiền những thứ khác không quan trọng, nói tiếp:
- Với yêu cầu của cậu là hoàn toàn không có xuất nhập, để tỏ lòng thành ý tôi tặng cậu 200 viên đạn, cậu có đồng ý giao dịch hay không?
Sở Thiên cười nhẹ, thật đúng là keo kiệt, gần trăm khẩu súng chỉ tặng 200 viên đạn.
- Được, ông chủ Vương, thoạt nhìn đều là hàng chính chủ. Tôi nghĩ anh em chúng tôi sẽ rất thỏa mã, chỉ cần anh em Soái quân thỏa mãn. Lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ, lập tức đổi chủ đề:
- Bất quá, tôi còn là muốn trước thử súng trước, có được không?
Yêu cầu này cũng không quá đáng, cho nên Vương Ma Tử gật đầu. Nghe tiếng pháo hoa không ngừng vang lên nói:
- Tùy tiện chọn rồi thử xem.
Sở Thiên gật gật đầu, thò tay cầm 3 khẩu súng tiểu liên, đang muốn cầm hộp đạn lên nòng, Vương Ma Tử cản tay lại, ý vị thâm trường nói:
- Thử súng dùng hai viên là được, miễn cho lãng phí thời gian và bị cảnh sát chú ý.
Sở Thiên nở nụ cười, tự nhiên biết rõ tâm tư Vương mặt rỗ, lo lắng cho mình dùng sung tiểu liên đầy đạn tiêu diệt bọn họ, xem ra người này khống chế mạo hiểm vẫn là tương đối lợi hại, vì vậy gật đầu nói:
- Tốt, cứ dựa theo ý của ông chủ Vương, về sau mọi người còn muốn gặp mặt, ông cũng sẽ không dùng súng nát gạt chúng ta.
Vương mặt rỗ cầm lấy hộp đạn, móc đạn từ bên trong ra, sau đó lại nhét hai viên vào rồi đưa cho Sở Thiên nói:
- Thiếu Soái, mời.