Sau khi nói xong, cũng không quan tâm vẻ mặt khó coi của các Lão Đại, Sở Thiên uống hết nửa chén rượu còn lại rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Vương Trung Thiên và các an hem còn lại cũng nhanh chóng theo kịp, chỉ lo Lão Đại địa phương nảy sinh ý xấu gì đó. Đường Đại Long nhẹ nhàng thở dài, sau đó đứng dậy hô:
- Thiếu soái, tôi tiễn cậu a!
Lão Đại phía bên phải không ngừng ngầm hận. Quay đầu hướng về các Lão Đại, hạ thấp giọng:
- Các vị anh em, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, chúng ta dành nửa phần Hàng Châu của Sở Thiên đi. Long Gia cây đại thụ này đã quá già rồi. Cũng không có chí lớn hoài bão cao xa, càng quan trọng hơn là không còn béo bở nữa.
Các Lão Đại đối diện nhìn lẫn nhau mấy lần không có ngay lập tức tỏ thái độ. Trong mắt của Lão Đại phía bên trái bộc lộ vẻ chăm chú, hơi lo lắng nói:
- Ý tưởng tuy không tệ, nhưng Sở Thiên can đảm như vậy, sao lại dễ dàng giết chết như vậy được? Nết như sự việc bại lộ, đầu của chúng ta có thể đều phải chuyển vị trí, càng không phải nói phú quý gì rồi?
Lão Đại phía bên phải cười nhan hiểm, âm thanh biến đổi càng thấp, chậm rãi nói:
- Sợ cái gì? Long Gia tuy già rồi danh hiệu vẫn có thể dùng. Chúng ta dùng tên lão ta làm khó Sở Thiên, nếu như thật sự thất bại thì toàn bộ đổ lên người Long Gia, đến lúc đó Sở Thiên chỉ có thể khiến đầu Long Gia rơi xuống đất. Chúng ta vô liêm sỉ cầu xin tha thứ như thường có thể giữ được bình an.
Các vị Lão Đại gật đầu rất khen ngợi
Lúc này, Đường Đại Long và Sở thiên đang đi qua trong vườn hoa. Sở Thiên mở miệng cười trước:
- Long Gia, nghe lão gia nói, ông thật sự muốn lá rụng về cội dưỡng già. Sở Thiên cũng đồng ý tin tưởng thành ý của ông, nhưng từ xưa đến nay, rất nhiều chuyện không tự chủ được, giống như Triệu Khuông Dận, ngay cả làm Hoàng đế cũng bị ép buộc.
Đường Đại Long tự nhiên hiểu ý của Sở Thiên, nhẹ nhàng than thở:
- Thiếu soái, tôi hiểu ý của cậu, cũng biết bọn họ vác tên tôi đi xung đột với Soái quân, nhưng nền móng của Đường Đại Long chưa ổn. Chủ yếu hơn chính là, bọn họ cùng với Đại Long ít nhiều cũng có một chút tình nghĩa. Tôi thật sự không nhẫn tâm hạ thủ.
Sở Thiên cười, lạnh nhạt khuyên bảo:
- Long Gia ngài nói tình nghĩa với chúng? Bọn họ là tam họ gia nô, tuyệt đối là dây leo trên tường, trong mắt chỉ có lợi ích không có tình nghĩa, ông tin hay không tin? Nếu như Đường Môn cho mỗi người bọn họ hai mươi triệu đối phó ông, đảm bảo sau lưng bọn họ sẽ không một chút do dự.
Đường Đại Long hơi sững sờ, đây thật đúng là tai họa rình rập.
Đi tới cửa, Sở Thiên quay người lại, chậm rãi nói:
- Kết giao với một đám bạn đồng minh vô tình vô nghĩa. Còn không bằng một kẻ địch nhận lời tuân thủ trung thành.
Đường Đại Long thần sắc vẫn có một chút do dự, tuy nhiên cũng cảm thấy Lão Đại địa phương không đáng tin.
Nhưng phải hạ thủ lại vẫn có một chút không đành lòng. Lúc này Sở Thiên cười khẽ, phất tay, Vương Trung Thiên lập tức ấn xuống điện thoại di động đang nằm trong bàn tay bộ phận truyền phát tin, khoảng thời gian các Lão Đại thảo luận ở bàn ăn truyền phát ra rất rõ ràng. Đường Đại Long sắc mặt biến đổi lớn, sát khí lập tức hiện lên.
Sở Thiên không nói gì nữa, quay người liền đi ra ngoài cửa. Hắn tin tưởng vào Đường Đại Long, làm người tất nhiên biết mình nên làm những gì, sau khi chui vào chiếc xe có rèm chống đạn. Sở Thiên quay đầu nói với Vương Trung Thiên:
- Sau hai tiếng, cho các anh em đoạt lại toàn bộ vùng đã bị mất, phản kháng giết không tha.
Vương Trung Thiên gật đầu bái phục.
Đường Đại Long thanh sắc bất động trở lại bàn ăn, bằng mặt nhưng không bằng lòng tiếp tục hưởng thụ cùng các Lão Đại địa phương.
Rượu qua ba vòng, không khí càng thêm mãnh liệt. Đường Đại Long nhếch mép lên tươi cười, hướng về phía thuộc hạ đứng ở cửa hô:
- Hôm nay khó có được ngày vui vẻ, mang Brandy cao quý nhất của ta ra. Ta phải hết mình kính mọi người.
Brandy rất nhanh được đem tới, sau khi mở ra hương rượu lan tỏa ra bốn phía
Đường Đại Long tự mình rót đầy rượu cho mọi người. Vẻ uy nghiêm của ngày xưa sớm đã mất đi, thay vào đó là người bình dị gần gũi, bưng chén rượu ngà voi trắng lên, khom lưng hướng về mọi người nói cảm ơn:
- Đường mỗ có thể đông sơn tái khởi, toàn bộ là nhờ sự giúp đỡ của các vị. Nào! Đây là Brady tôi cất giữ mười mấy năm qua, mọi người thử hương vị xem thế nào.
Các Lão Đại cũng không khước từ, ngửa đầu hết sức uống rượu trong chén.
Nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt của mọi người, nhưng rất nhanh liền trở lên kinh sợ.
Sự đau đớn gần như giết chết sức sống đầu óc của bọn họ, lập tức bảy lỗ chảy máu. Phản ứng cuối cùng của bọn họ chính là trong rượu có độc, sau đó từ từ ngã xuống đất hoặc là trên bàn, cho đến chết cũng không hiểu tại sao Đường Đại Long có thể giết bọn họ.
Lúc này, Triệu Hiến vừa làm xong việc chạy tới dự tiệc, nhìn thấy cảnh tượng các vị Lão Đại chết thảm, nỗi sợ hãi không ngừng hiện lên trong mắt, vẻ mặt kinh ngạc chạy đến bên cạnh Đường Đại Long. Cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Long Gia, đây, xảy ra chuyện gì à?
Đường Đại Long nhẹ nhàng thở dài đổ rượu trong chén xuống, tự nói lẩm bẩm:
- Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, Đường Đại Long dùng rượu giết tiểu nhân.
Sau hai giờ đồng hồ, anh em Soái Quân đã đoạt trở lại toàn bộ vùng bị cướp đoạt.
Dưới gậy gộc, những gã đàn ông vạm vỡ không thấy nữa, căn bản muốn lấy nhiều bắt nạt ít loại bỏ Soái Quân, kết quả lại xuất hiện số người của Soái Quân là gấp mấy lần mình, cho nên chống cự một chút liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
.
Sở Thiên lúc này, đang trên đường đến Thượng Hải.
Gió lạnh thổi, Sở Thiên nhìn ánh nắng chiều nơi xa xăm, ánh mắt có vài phần cô đơn nhớ tới trước kia.
Ở trên xe lửa cứu chị em Tiêu Gia, nhớ tới Bát Gia muốn nhận mình làm con trai. Lại càng nhớ tới Thủy Tạ Hoa Đô. Thời gian trôi qua không lâu, nhưng sự việc lại trở nên không rõ. Cười nói vui vẻ cùng Hải Tử Quang Tử chiến đấu khắp nơi.
Cô Kiếm ngồi tựa vào ghế, thản nhiên nói:
- Cảnh còn người mất?
Sở Thiên hồi lại tinh thần, cười trả lời:
- Đúng vậy! Dạo này không biết tại sao, kinh nghiệm càng nhiều thì ý tưởng cũng càng nhiều, dường như có một chút tự tìm đến muộn phiền.
Cô Kiếm bình tĩnh thốt ra hai chữ:
- Trưởng thành!
Sở Thiên gật đầu, ngay sau đó liền nhắm mắt thư giãn.
Chiếc xe rất nhanh lái vào khu thành phố Thượng Hải, bỗng nhiên xe đột ngột phanh lại, phát ra âm thanh chói tai.
Không chỉ khiến Sở Thiên bừng tỉnh, ngay cả Cô Kiếm cùng với tử sĩ Soái quân ở đằng sau cũng trở nên cảnh giác.
Anh em lái xe vội vàng hoảng hốt báo cho Sở Thiên biết, ở tuyến đường dành cho người đi bộ xảy ra một vài sự cố nhỏ.
Thì ra, đèn xanh vừa mới sáng lên, chiếc xe khởi động chạy qua tuyến đường dành cho người đi bộ. Từ trong đám người ở ngã tư đường bên cạnh đột nhiên một người trung tuổi gầy yếu quần áo rách rưới thoát ra, người gầy đúng mức chân bước lên đụng vào xe vội vàng dừng lại. Đương nhiên thuận thế ôm lấy lốp xe gào thét thảm thương.
Âm thanh không thua kém giết heo, người gầy liều mạng gào thét:
- Đụng người á! Đau chết tôi rồi, ai za za! Bắp đùi của tôi ra nhiều máu quá za.
Người gầy biểu lộ đau khổ không chịu nổi kế sách chiếc quần mảng lớn đỏ tươi, nước mũi và nước mắt xen lẫn, hét lên:
- Vừa mới từ quê lên đến thành phố muốn tìm một công việc, ai ngờ vừa mới tìm được thì bị ngươi đụng hỏng mất chân rồi, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.
Mấy anh em Soái Quân xuống xe giải quyết sự việc, sau mười mấy phút vẫn như cũ không có kết quả gì.
Lúc Sở Thiên đang muốn xuống xe xem một chút, Cô Kiếm kéo tay hắn lại, thản nhiên nói:
- Sát khí như ẩn như hiện, chắc hẳn có người đang hướng về phía chúng ta mà đến, chỉ là chưa nắm chắc, cho nên không biết có nên hạ thủ hay không thôi.
Sở Thiên nhếch mép cười khẽ, bình tĩnh nói:
- Em cũng cảm giác được cho nên càng muốn xem để yên tâm, đây là phố xá náo nhiệt, không ai giám giết người trên đường. Đợi sau khi em ra khỏi xe sẽ âm thầm thu hút đối thủ. Anh rời khỏi sườn bên cửa xe, theo dõi xem người đang có chủ ý đánh chúng ta là người thế nào.
Cô Kiếm buông tay của Sở Thiên ra chậm rãi gật đầu.
Sở Thiên mở cửa xe chui ra, thông thạo né tránh các chướng ngại vật, không để cho đối thủ âm thầm có cơ hội đánh chết nào. Đi ra vài mét liền đi tới bên cạnh người gầy có vẻ mặt đầy đau đau khổ, chăm chú nhìn vào chân của gã, cười:
- Nhìn anh kêu thê thảm như thế, chân của ngươi bị gãy hay là bị thương? Cho tôi biết chính xác để thuận tiện cho việc bồi thường a!
Người gầy dĩ nhiên nước mắt chảy ra, vô cùng đau buồn hét lên:
- Các người đụng gãy chân của tôi, trong nhà tôi trên có già dưới có trẻ giờ ai phụng dưỡng đây?
Sở Thiên khẽ cười, lấy ra mấy tệp đồng bạc màu đỏ mệnh giá lớn, thản nhiên nói:
- Ra giá đi, cái chân gãy bao nhiêu tiền?
Bên cạnh có một người phụ nữ trung tuổi, vẻ mặt đầy chính nghĩa nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu nói như thế này thì không đúng rồi. Tiền có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện không? Người này bị các cậu đụng gãy chân rồi. Các cậu nên đưa người ta vào bệnh viện kiểm tra. Sau đó thanh toán tất cả chi phí mới đúng mà không phải cầm tiền đập vào người.
Người qua đường xung quanh cũng đều gật đầu, rút ra tinh thần của chính mình không để tiền bạc thế mà thay đổi. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh nói:
- Chúng tôi không có thời gian, ra giá đi.
Người gầy ngừng khóc, giơ ba đầu ngón tay ra:
- Ba vạn, ít nhất là phải ba vạn!
Sở Thiên cười mà không nói, lạnh lùng như băng xuyên vào trong xương, đôi mắt sâu thẳm cũng là băng mang lấp lánh, lúc đang muốn đưa ngân phiếu ra, để tay đằng sau lưng, người phụ nữ trung tuổi lại nhảy ra ngoài rồi.