Đô Thị Thiếu Soái

Chương 404: Đạt được điều kiện:11



Khung cảnh trước mắt trở lên hỗn loạn, Thiên Lang cũng không ngờ kỹ thuật bắn tên của “Thiết y thập bát kỵ” lại lợi hại như vậy hơn nữa người của trại Cáp Nhĩ ở phía sau vẫn con hai khẩu súng săn nữa, liều mạng mà đánh thì khó tránh khỏi thiệt thòi, bèn hét lên một tiếng:
- Dừng tay!

Kị binh Thiên Lang vốn định xông lên liều chết lập tức khựng lại xôn xao rồi lại bày trận bố trí phòng bị.

Không đợi Thiên Lang nói Oánh Tử Tử đã giơ tàng đao lên lóe lên hào quang sắc lạnh ra oai áp chế nói:
- Thiên Lang, anh được mệnh danh là bá chủ thảo nguyên hoang vu lại chấp nhận quyết chiến sinh tử với người ta, làm sao lại có thể để thuộc hạ dùng tên bắn lén chứ? Người trại Cáp Nhĩ tuy ít nhưng nguyện chiến đấu vì bạn bè!

Lời nói của Oánh Tử Tử đã từ coi bọn Sở Thiên là bạn của Mai Tử thành bạn của người trại Cáp Nhĩ, cũng thể hiện rằng cô nguyện làm địch thủ với Thiên Lang.

Thiên Lang nhìn phía sau Oánh Tử Tử hơn trăm đôi súng săn thì mới hối hận vì không đem theo ba trăm người của đội súng, không thì đêm nay cũng không phải chịu nhục thế này mà ngược lại có thể khiến chúng phải quỳ xuống xin tha.

 

Sở Thiên cảm động nhìn Oánh Tử Tử rồi gật đầu với Mai Tử, tiếp đó bước lên vài bước quát:
- Thiên Lang, có đánh hay không đây? Một lời là xong, lề mề nhu nhược sao gọi là binh sĩ chứ?

Lúc này Thiên Lang đã không còn đường lui, nếu liều đánh với bọn Oánh Tử Tử thì rất có khả năng cả hai đều thiệt, nhưng nếu bỏ chạy như vậy thì gã đã quá thảm hại rồi, quan trọng hơn là quá mất mặt trở thành lỗi nhục nhã của mình, liền nghĩ ra cách là tách Sở Thiên ở trước cổng Lâu đài cổ mới là thượng sách.

Nghĩ tới đây tay trái gã vỗ vào yên ngựa, thân hình cao lớn như khí cầu lửa bay lên vài lần lên xuống đã tới cách Sở Thiên ba mét, hai mắt bắn ra ngọn lửa thù hận, giạn dữ quát mắng:
- Nhóc con ngu đần, đêm nay tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày!
Chân bước bay lên, quỷ đầu đao theo âm thanh đánh ra, sắc bén dũng mãnh.

Sở Thiên thần thái ung dung hiên ngang, vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm giật mình, tuy biết Thiên Lang có tài nhưng chưa từng nghĩ đao pháp của gã lại lợi hại tới mức này, đao chưa tới đao khí sớm đã khóa chặt mình lại, lập tức lùi sau hai bước xoay mạnh thân vung Minh Hồng chiến đao ra nghênh chiến, cười lớn:
- Thiên Lang, cuối cùng thì cũng đã ứng chiến, đêm nay thì hãy bỏ mạng tại đây đi!

 

Thiên Lang nghe xong không hề tức giận mà ngược lại trở lên bình tĩnh, thân thể cao lớn đang bay lên bỗng hạ xuống, nghiêng nhào đầu về phía Sở Thiên tựa như chim kền kền từ cao bay xuống thấp để lấy thức ăn yêu thích, hai mắt chăm chú tập chung, khóe miệng vẫn bật cười vẻ tự tin kiêu ngạo, ‘Đinh’ chiến đao của Sở Thiên đẩy quỷ đầu đao của Thiêng Lang ra, hai bên đều cảm thấy khí huyết quay cuồng, khí lực khó mà tiếp tục, bên tai Thiên Lang bị cắt một miếng còn Sở Thiên cũng phải trả giá bằng một vết thương sâu trên vai.

Bọn Oánh Tử Tử tất cả đều nhìn về trận chiến của hai người trong lòng đề khiếp sợ, sự hung hãn của Thiên Lang họ đương nhiên biết, nếu không thì làm sao gã có thể chinh phục được thảo nguyên hoang vắng, nhưng thật không ngờ là Sở Thiên còn trẻ mà thân thể cũng cường tráng như vậy, lại có thể đánh ngang sức với cả Thiên Lang.

Thiên Lang thấy Sở Thiên có thể đánh thương được mình lại không hề tức giận mà ngược lại cười lớn nói:
- Nhóc con, xem ra mày cũng là một cao thủ, chẳng trách lại hống hách như vậy, cũng được, tao ở trên thảo nguyên hoang vắng hiu quạnh lâu rồi nay để máu tươi của mày hiến tế cho quỷ đầu đao trong tay tao vậy.

Dứt lời nghiêng người xông tới, trong nháy mắt tới bên phải Sở Thiên quỷ đầu đao trong tay liền lướt qua tạo ra ánh sáng lóa mắt, linh hoạt sắc bén đánh tới cổ trác Sở Thiên, khí thế cự kì uy mãnh.

 

Sở Thiên một bên giơ chiến đao chống lại bên cười nói:
- Thiên Lang, ngươi mới là kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, năm trăm kị binh Thiên Lang của ngươi lại hạ không được mấy người trấn giữ lâu đài Lang Sơn, mà còn bồi thường hơn trăm mạng thuộc hạ, giờ lại bị ép cho phải tự mình ứng chiến mà không thấy xấu hổ à?

Những lời này như đinh đâm vào tim Thiên Lang, tấn công thành cổ thất bại trong nháy mắt in dấu trong đầu gã, lưu giữ trong sâu thẳm nội tâm hắn một bóng đen thế là Thiên Lang liền hoàn toàn trở nên nóng nảy, quỷ đầu đao mang theo đầy sự phẫn nộ chém ba đường về phía thượng trung của Sở Thiên.

Sở Thiên chỉ chờ Thiên Lang tâm thần hoảng loạn liền vung Minh Hồng chiến đao ngăn chặn những công kích luân phiên của gã, rồi nhảy ra khỏi phạm vi đao khí của quỷ đầu đao, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái yên lặng chiến đao hương ra sườn, đao thế như có như không, đao khí hùng mạnh tiến về phía Thiên Lang.

Thiên Lang thân hổ rung mạnh lộ vẻ ngạc nhiên, bước sang trái một bước muốn chuyển áp lực khổng lồ mà Sở Thiên phát ra đi, Sở Thiên chính là chờ cử chỉ bị động này của gã. Minh Hồng chiến đao như trầm xuống rồi bỗng chỉ chếch lên người đi cầu vồng theo đao như cường tiễn rời cung vọt về phía Thiên Lang, đầy những tiếng kêu lại không có lời đáp bất luận là về tốc độ hay sức mạnh đều khiến mọi người xung quanh phải đổi sắc mặt.

Mọi người đều cho rằng Thiên Lang mất cơ hội rồi, khi đó ngoài lùi sau phòng thủ ra thì đã không còn cách nào cho gã nữa rồi, nên biết rằng cao thủ so chiêu chỉ cần sai một ly là đã đủ quyết định thắng bại rồi, huống hồ đây lại là một xông lên một lui lại như thế này?

Nhưng Sở Thiên xông tới nửa đường thì cảm thấy có gì đó là lạ, vì ánh mắt Thiên Lang không có chút hoảng loạn nào, bước đi cũng không hề hoảng loạn, chẳng lẽ gã cố ý để lộ sơ hở để dụ mình công kích sao? Nghĩ tới đây Sở Thiên chậm lại.

Quả nhiên đúng như dự đoán của mọi người Thiên Lang lùi sau hai bước nhưng lại lập tức mượn đà nhảy tới cả người và đao đánh về phía Sở Thiên hoàn toàn không bận tâm toái không môn mở ra, khi chiến đao của Sở Thiên săp đâm tới gã thì quỷ đầu đao trở tay đâm về phía cổ Sở Thiên.

Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhanh hơn một bước đâm tới ngực Thiên Lang trước nhưng khó mà đâm được vào vì minh hồng chiến đao bị ngực gã cản lại, Thiên Lang trên người sinh ra kình lực cực đại áp sát tới Sở Thiên nửa bước và quỷ đầu đao tiến gần hơn tới cổ Sở Thiên.

Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên dùng hết sức đâm vào ngực Thiên Lang, biết ngay tên này mạc áo giáp mềm đao không thể xuyên qua được nên nửa phần khí lực còn lại khi quỷ đầu đao chém vào cổ thì nhanh chóng phản ứng, cúi đầu nghiêng qua rồi thuận tay đưa chiến đao ra đỡ lại.

 

Tuy Sở Thiên phản ứng cực nhanh, xong Thiên Lang đã biến bất lợi thành ưu thế, cự diện trở thành Thiên Lang tấn công còn Sở Thiên phòng thủ.

Keng!

Minh Hồng chiến đao đánh mạnh lên quỷ đầu đao phát ra tiếng vang lớn.

Sở Thiên đã đứng cách hai mét của vị trí ban đầu của Thiên Lang, khóe miệng có máu cười khổ. Còn Thiên Lang vẫn đứng tại chỗ quỷ đầu đao buông xuống thân đao còn chảy một tia máu tươi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Gần bốn trăm kị binh Thiên Lang ai nấy đều phấn chấn, sĩ khí trong nháy mắt vùng trở lại.

Sở Thiên phát ra tiếng cười sảng khoái, khen:
- Thiên Lang, không hổ là bá chủ của thảo nguyên hoang vu! Đã! Rất đã!

Oánh Tử Tử có chút kinh ngạc, Sở Thiên dường như đã bại trận, làm sao còn có dũng khí như thế này chứ?

Thiên Lang thở dài, thu quỷ đầu đao lại quay người lên ngựa nhưng không hề phát lệnh công kích, mà khẽ khua tay nói:
- Chúng ta đi!

 

Gần bốn trăm tinh binh Thiên Lang và cả kị binh trại Cáp Nhĩ đều lộ vẻ ngạc nhiên, đây hoàn toàn không phải Thiên Lang bản tính hung tàn, Thiên Lang một kẻ diệt cỏ tận gốc như gã chiến thắng mà lại không truy giết thì là đổi tính rồi hay là thỉnh thoảng cho thấy vẻ lương thiện?

Trong lòng tuy có ý nghĩ nhưng mệnh lệnh của thiên Lang không ai dám không nghe theo, vì thế gần bốn trăm tinh binh đi theo Thiên Lang về phía kị binh trại Cáp Nhĩ. Oánh Tử Tử thấy tinh binh thiên Lang chịu lui đi thì cũng không rõ tại sao, nhưng vẫn khua tay ra hiệu kị binh trại Cáp Nhĩ nhường đường.

Sở Thiên thu Minh Hồng chiếnn đao, trên mặt hơi mỉm cười, vẫy tay với bọn Phong Vô Tình trong thành ra hiệu cường địch đã lui rồi.

Bọn Phong Vô Tình gật gật đầu, buông bỏ súng lục đề phòng, nhấc Hoàng Thiên Hùng từ trong thành đi ra.

Sau khi đi được hơn mười dặm, thân tín của Thiên Lang không kìm nổi bèn hỏi:
- Lão đại, sao không giết tên nhóc con kiêu ngạo đó đi?

Thiên Lang không trực tiếp trả lời, vẫn với vẻ dũng cảm ngồi trên lưng ngựa, hai mắt lóe lên quang huy nói:
- Tên nhóc đó là một nhân vật lợi hại, thân thủ cũng rât khá, sở dĩ giờ ta chưa giết hắn là vì ta không muốn mai sau ta sẽ quá cô đơn.

 

Mấy vị thân tín cái hiểu cái không gật gật đầu, bọn chúng vẫn không hề phát hiện Thiên Lang đã chuyển tay trái cầm cương, tay phải buông thõng xuống bên chân khẽ run và máu tươi nhỏ ra từng rọt chầm chậm.

Máu tươi trên quỷ đầu đao là của ai thì chỉ có Sở Thiên và Thiên Lang biết mà thôi.

Từ không xa tiếng vó ngựa hỗn độn truyền tới nhưng thanh thế vẫn rất lớn, Thiên Lang nhận ra đó là thuộc hạ đi doanh trại chăn thả của mình, bọn chúng được huấn luyện bài bản làm sao lại có thể hoang mang vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng gặp phải cường địch?

Đang lúc nghi ngờ mấy trăm tinh binh Thiên Lang đã xuất hiên trong tầm mắt, người lãnh đạo là thân tín của Thiên Lang - A Mộc Đồng, gã nhìn thấy bọn người Thiên Lang thì vội thúc ngựa chạy tới, trên mặt còn vết máu, phía sau in một vật thể.

Thiên Lang không đợi chúng nói, liền quát lớn tiếng trước:
- A Mộc Đồng, việc gì mà hấp tấp vậy? Tình hình doanh trướng chăn thả sao rồi?

A Mộc Đồng ghìm ngựa đứng bên Thiên Lang, nghe câu hỏi của gã thì trước tiên ngại ngùng rồi bi thương nói:
- Đại ca, gần hai trăm anh em doanh trại chăn thả đều bị giết rồi, không người sống sót, hiện trường máu tanh nồng nặc.

 

Những việc này Thiên Lang sớm đã biết từ miệng Sở Thiên rồi, dưới sự chứng thực của A Mộc Đồng trong lòng gã cũng đang dâng lên niềm đau. Nhưng gã vẫn chỉ ra vấn đề mấu chốt một cách lý trí:
- A Mộc Đồng, cho dù là dọn sạch doanh trướng chăn thả thì các ngươi cũng đã dùng quá nhiều thời gian rồi!

Thiên Lang không có lý do gì mà không tức giận, nếu A Mộc Đồng tới sớm một chút để hội họp với gã, thì đã không phải chịu nhịn bọn Oánh Tử Tử, cũng không cần phải ứng chiến với Sở Thiên, cũng sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng và miệng vết thương.

A Mộc Đồng cảm thấy trong giọng nói của Thiên Lang có vẻ giận dữ, vội giải thích:
- Khi chúng tôi tới nơi có một bầy sói đang kiếm ăn tại đó, nên người sói đánh nhau một trận, đại ca anh cũng biết đấy, bọn sói hoang hung tàn giảo hoạt rất khó chơi, tới tận nửa giờ trước chúng tôi mới giết được bốn mươi con sói hoang!

A Mộc Đồng sợ Thiên Lang không tin còn từ đằng sau nhấc ra một con sói bị trọng thương nói:
- Đại ca, anh xem, đây chính là sói chúa đầu đàn, đã làm thương mấy anh em của ta, nếu không phải nó bị thương từ trước thì e rằng khó mà bắt được nó!

Thiên Lang không hề đưa tay đón mà quay đầu nhìn kỹ, sói chúa trên người dính máu nhưng lông trắng trên cổ thì vẫn bóng loáng, ánh mắt với vẻ quật cường và hung ác, không giận dữ vẫn uy phong, thấy Thiên Lang nhìn chằm chằm thì nó dùng hết chút hơi tàn hú lên.

Trên thảo nguyên hoang vu người hung hãn nhất, dũng mãnh nhất là Thiên Lang, nhưng mãnh thú hung ác nhất là sói thực thụ, liên kết thành đội đi kiếm ăn, riêng tiếng kêu này đủ để làm người kinh sợ, đặc biệt là sói chúa trong đàn sói.

Nên tiếng hú của sói chúa khiến mọi người Thiên Lang trong lòng hơi run sợ, lập tức chút run sợ này trở thành cơn căm giận.

Ánh mắt hung tính của Thiên Lang hiện lên, tay trái lộ ra quỷ đầu đao, chém qua chỗ lông trắng ổ cổ sói chúa.

Máu tươi tung tóe, không những vấy lên quỷ đầu đao mà còn vương lên mặt của A Mộc Đồng.

Thân sói chúa rơi xuống đất, đầu vẫn trên tay A Mộc Đồng, mắt sói hiện lên hào quang dù chết cũng không khuất phục.

“Ầm” tiếng sấm vang lên, cùng với thảo nguyên đã lâu chưa có mưa to.

Nước mưa đã rơi xuống đầu bọn Sở Thiên, mát mẻ sảng khoái và mang theo cả hơi thở của thảo nguyên.

Oánh Tử Tử mãi tới khi không còn thấy hình bóng bọn Thiên Lang thì mới thúc ngựa đi tới bên cạnh Sở Thiên, nhìn kỹ hắn rồi sau cùng nhìn vào vết thương trên bả vai, giọng có vẻ quan tâm nói:
- Bị thương không nặng chứ?

Sở Thiên bị Oánh Tử Tử nhìn thì có chút không tự nhiên, nghe những lời quan tâm của cô thì khẽ lắc đầu nói:
- Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần là khỏi, người trong giang hồ ai lại không từng bị chém.

Khả nhi tới bên cạnh Sở Thiên, giúp Sở thiên băng bó vết thương.

Hôm nay Mai Tử đã nhìn thấy mấy trăm thi thể, nhưng thấy người chết dưới thành lầu, ngửi thấy mùi máu tanh trong gió thì không khỏi buồn nôn, yếu ớt nơi:
- Chị ơi, mình về trại đi, ở đây mưa lớn qua!

Oánh Tử Tử gật đầu, phất tay vơi “Thiết y thập bát kỵ” bọn họ trong nháy mắt quay ngựa đi, kị binh trại Cáp Nhĩ cũng theo sau.

Sau mấy chục phút chạy trong mưa, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới trại Cáp Nhĩ.

Trại Cáp Nhĩ dựa vào núi, cửa trại dùng một tảng đá lớn xây thành, cao gần ba mét dày hơn hai mét, của trại vươn ra mấy trăm mét tường đất, trên tường xếp vô số dao nhọn bao trọn lấy trại Cáp Nhĩ. Trong trại phân thành hơn trăm phòng xá, lấy hơn mười cái giếng làm trật tự, đường lớn được trải đá lối lại với nhau, đặc biệt nhất là dựa vào thế núi từ từ lên cao, mỗi tầng chia ra thềm dá và sườn dốc thông nhau thuận tiện đường xe ngựa cho thôn trại.

Khi Sở Thiên bước vào trại Cáp NHĩ, không khỏi kinh ngạc bên trong và bên ngoài trại khiến người ta có hai cảm giác khác nhau, bên ngoài khiến người ta nhớ tới công thủ sát phạt, bên trong chỉ khiến người ta liên tưởng tới nghỉ ngơi hoàn bình. Đây cũng là minh chứng cho bất kì hoà bình nào đều được xây dựng trên thực lực vững chắc.

Dưới sự dẫn dắt của Oánh Tử Tử bọn sở Thiên lên được tầng cao nhất của trại Cáp Nhĩ, hai phòng sảnh hơn trăm mét vuông chính là nhà của Oánh Tử Tử và Mai Tử và cũng là trung tâm toàn lực của trại Cáp Nhĩ, hơn hai trăm gia đình có tranh chấp gì đều giải quyết ở đây, mệnh lệnh phát ra cho toàn thôn dường như cũng là từ đây phát ra.

 

Chín giờ, đại sảnh đã bày đày rượu và thức ăn, thịt dê non mập, rượu nồng đặc đã làm cách biệt hoàn toàn với mưa gió bên ngoài, Oánh Tử Tử, Mai Tử và Sở thiên ngồi ở giữa, “Thiết y thập bát kỵ” ngồi hai bên, cho dù đang ở trại Cáp Nhĩ, nhưng áo giáp trên người vẫn nguyên chưa cởi ra giống như lúc nào cũng chuẩn bị xuất trận.

Hoàng thiên Hùng như một con chó nghèo đói bị ném vào một góc, toàn thân bị buộc chặt thít, Mai Tử thương tâm đút cho gã vài ngụm rượu cho ấm người, còn cho gã ăn hai cái bánh màn thầu, khiến một tên không còn hy vọng sống dần dần được cứu sống.

 

Ăn uống linh đình! Oánh Tử Tử bưng chén rượu lên, bình tĩnh nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, tuy chúng tôi không biết rõ lại lịch của anh nhưng tối nay cùng chung mối thù kề vai chiến đấu, chỉ tính riêng điểm này chúng ta đã nên uống chén này rồi.

Sở Thiên khẽ thở dài, vẻ mặt thoáng hiện bất đắc dĩ nhưng vaacn giơ bát lên nói:
- Tử Tử, chén rượu này tôi kính cô. Tối nay nếu không có cứu binh của người trại Cáp Nhĩ và cô thì chỉ e chúng tôi đã bỏ mạng ở lâu đài cổ Lang Sơn rồi.

Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Oánh Tử Tử ánh lên một nụ cười, thản nhiên nói:
- Anh cứu Mai Tử trước, tôi lại cứu anh sau, vậy là tất cả ân tình đã trả không còn nữa, cũng không cần phải để trong lòng làm gì.


Ánh mắt sau đó lập tức toát ra khổ sở:
- Nói thực ra, nếu anh không cứu Mai Tử, bất luận thế nào thì tôi cũng sẽ không tự mình đưa kị binh trại Cáp Nhĩ đi cứu anh, dù sao chúng ta cũng đã đắc tội với Thiên Lang.

Sở Thiên gật đầu, Oánh Tử Tử thật là thẳng thắn, cứ như vật thì mục đích mình tới trại Cáp Nhĩ sẽ dễ thành hiện thực rồi.

Oánh Tử Tử không đoán được Sở Thiên đang nghĩ gì, hai tay bưng bát rượu uống ừng ực, sau khi Sở Thiên uống hết bát rượu thì thấy toàn thân nóng bỏng, không khỏi thầm than rượu trại Cáp Nhĩ lại nặng vậy.

Mai Tử rót rượu cho chị và Sở thiên, nháy mắt nói:
- Bất kể thế nào, giờ mọi người đều là bạn rồi, Thiên Lang cho dù có hung ác đi nữa chỉ cần chúng ta đoàn kết cần gì phải sợ bọn chúng chứ?

Sở Thiên trong lòng cười gượng, ông trời thế này là đang trêu cợt mình sao lại đi đem hai người không nên làm bạn bè liên kết với nhau, chuyện tới nước này dường như chỉ có tìm cơ hội đưa ý đồ gợi mở ra mới là biện pháp xử lý tốt nhất, nếu không mình thật khó mà mở miệng nói mình muốn có sổ tiết kiệm và mật mã.

 

Oánh Tử Tử đút đùi dê non vào miệng, sau khi cố găng nuốt thấy Sở thiên có vẻ như có tâm sự mới nói:
- Sở Thiên, mọi người dùng trăm phương nghìn kế băng qua thảo nguyên hoang vu là muốn đi đâu vậy? Chẳng lẽ là vì tiền vàng.
Lúc này là mùa thu hoặch thuốc phiện, Sở Thiên mang theo vũ khí đạn dược, mmajo hiểm tính mạng băng qua cánh đồng hoang vu, nếu không phải vì thuốc phiện thì còn có cái gi đáng để bán mạng như thế này không?

 

Ánh mắt Sở Thiên trở nên bình tĩnh, bưng rượu lại rót vào bụng, mặt hợi đỏ cười khổ nói:
- Không phải tiền mà là trại Cáp Nhĩ! Hơn nữa là tới tìm Oánh Tử Tử cô.

Mai Tử giật nảy người không ngừng được liền lên tiếng:
- Cái gì cơ? Anh tới tìm chị em, hai người quen nhau à?

Oánh Tử Tử và “Thiết y thát bát kỵ” đều là người từng trải, từ giọng điệu của Sở Thiên là cảm nhận được có gì đó là lạ. Sự cảnh giác bẩm sinh lập tức khiến thần kinh họ trở nên căng thẳng, trong măt hàm ẩn sát khí, tay phải không tự chủ được đặt lên eo phải nơi có đỏan đao sắc bén.

Trong lòng Oánh Tử Tử tuy cũng khiếp sợ nhưng vẻ mặt hết sức bình thản, cười nói:
- Đến tìm tôi à? Tìm tôi có việc gì vậy?

Sở Thiên không nói chuyện gì, thấy trong bụng nóng bỏng khó chịu bèn bưng bát cơm còn nóng gắp một miếng thịt dê cho vào miệng rồi liền miệng ăn hết nửa bát cơm, có cơm vào bụng toàn thân thấy dễ chịu chút.

Bọn Phong Vô Tình cũng đã chuẩn bị chiến đấu, có bất cứ biến động nhỏ nào cũng ra tay giết ngay và phải khống chế Oánh Tử Tử trước.

Sở thiên đặt bát trên bàn lấy khăn lau miệng rồi nhìn Oánh Tử Tử nói từng từ một:
- Tôi đến từ Thủ đô!

Oánh Tử Tử vốn muốn uống rượu trong nháy mắt liền dừng lại, cô đã hiểu được ý của câu nói đó, ánh mắt cô cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt hiện lên sát khí, đày thâm ý nói:
- Thủ đô là nơi tuyệt vời, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hộ tới đó.

Lời nói đã bắt đầu, Sở Thiên cảm thấy toàn thân trở nên thoải mái hơn, mỉm cười nói:
- Oánh Tử Tử, chúng ta nên nói chuyện một chút đi!

Oánh Tử Tử nắm chặt tàng đao, toàn thân tản ra khí lạnh nói:
- Anh muốn nói gi? Giờ có thể đàm phán!

Sở thiên nhìn ánh mắt sát khí đùng đùng của “Thiết y thạp bát kỵ” liền lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta thương lượng ở đây thì tôi nghĩ sau khi đàm phán xong căn phòng này sẽ chẳng còn mấy ai có thể sống sót!

Lời nói này dường như châm ngòi nổ, “Thiết y Thập bát kỵ” vẻ phẫn nộ đều rút đao nhảy ra vây lấy bọn Sở Thiên, chỉ cần Oánh Tử Tử ra lệnh là họ liền xông lên mà giết!

Bọn người Nhiếp Vô Danh cũng từ từ đứng dậy, tựa lưng vào nhau đối mặt với “Thiết y thập bát kỵ”, tư thế rút binh khí của họ rất chậm nhưng sát khí trên người thì càng ngày càng nặng khiến “Thiết y thập bát kỵ” phải lùi sau nửa bước.

 

Khí thế căng thẳng, đại chiến gần như nổ ra. Mai Tử thấy bữa tiệc rượu đang yên lành trong nháy mắt bỗng biến thành chiến trường, liền chảy nước mắt và gào thét:
- Vì sao chứ? Vì sao động chút là đánh nhau, vì sao các người không thể thương lượng với nhau chứ?

Oánh Tử Tử nhìn em gái, vẻ mặt đầy thương hại, sau đó liền đổ một chém rượu vào cổ, phất tay cho “Thiết y thập bát kỵ” lui xuống. Hai chị em nương tựa lẫn nhau, tuy tính cách hoàn toàn không giống nhau, Mai Tử cũng thường xuyên chống đối cô nhưng vẫn là em gái của mình.

 

Sở Thiên bảo bọn Phong Vô tình thu súng ngồi xuống, bất luận thế nào thì chị em Mai Tử đều đã giúp mình, mình không thể chỉ vì tám trăm triệu đô mà vong ân bội nghĩa giết người của trại Cáp Nhĩ, cũng giống như Mai Tử từng nói mọi thứ đều có thể thương lượng.

Oánh Tử Tử ném bát lên bàn, nhìn Sở Thiên noi:
- Ra ngoài nói chuyện đi!

Giờ cô đã biết rõ Sở Thiên tới tìm mình tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, nhưng đây là trại Cáp Nhĩ cô chẳng sợ mấy người Sở Thiên có thể làm gì. Sở dĩ mình chọn nói chuyện với Sở Thiên ngoài việc muốn có thể nói được thì quan trọng hơn là đỡ phải khiến Mai Tử đau lòng.

Sở Thiên gật đầu, rồi kẹp miếng thịt dê đưa vào mồm, rồi và hết nửa bát cơm còn lại trong bát.

Ở ngoài đang mưa rất lớn.

Sở Thiên và Oánh Tử Tử mội người một ô, lặng lẽ đi trong màn mưa mịt mù.

 

Lúc này đã là đêm khuya, cả trại Cáp Nhĩ mọi nơi đều sáng đèn, các ngọn đèn như xua đuổi đêm mưa hắc ám.

Hai người đi được mấy chục mét phá tan bầu không khí trầm lặng:
- Anh từ thủ đô tới tất nhiên là vì Maria rồi, ngoài cái thân phận là con gái nuôi của Maria của tôi thì tôi nghĩ cũng chẳng có gì khiến các người phải chú ý cả.

Sở Thiên vẻ chân thành gật gật đầu vẫn như trước không hề nói gì?

Oánh Tử Tử hít thở thật sâu cái bầu không khí tươi mới, trên mặt có chút đau buồn và chất vấn:
- Maria đã bị chém đầu trước công chúng rồi, mọi ân oán cũng đã xáa hết. tôi là con gái bà ta thì làm sao chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái thân phận này mà định tội tôi à?

Vài giọt mưa bị gió lạnh thổi qua, khẽ nghiêng nghiêng rớt trên mặt Oánh Tử Tử giống như giọt nước mắt long lanh.

Sở Thiên cuối cùng đập tan vẻ tràm lắng, khẽ nói ra vài câu:
- Maria vẫn còn sống, nên chúng tôi tới đây tìm cô.

Oánh Tử Tử đoán vô số các loại khả năng nhưng lại không hề đoán tới cái thứ “vớ vẩn này” , toàn thân hoàn toàn ngây ra rồi mới chằm chằm nhìn Sở Thiên không ngừng nhắc lại nói:
- Maria chưa chết? Sao có thể?

 

Sở Thiên không hề chú ý Oanh Tử Tử đang kinh sợ mà nhìn chăm chú về phía trước, chậm rãi nói thêm:
- Trong các phần tử khủng bố bị chém đầu thị uy không có cô ta, trước đó tôi đã cứu cô ta ra, đây là bộ dạng cô ta hai hôm trước, cô có thể xem thử xem.

Sau khi nói xong, đưa điện xho Oánh Tử Tử, điện thoại đang mở video đời sống sinh hoạt của bà Maria trong mật thất, video không những chỉ hiện ngày tháng mà trong mật thất còn đặt mấy tờ nhật báo cùng ngày, đó là bằng chứng cho thấy Maria còn sống.

Oánh Tử Tử cầm lấy điện thoại nhìn mấy lượt, thấy Maria quần áo gọn gàng, khí sắc khá tốt thì trên mặt có chút địch ý, nhìn Sở Thiên hơi xấu hổi nói:
- Bà ta vẫn sống là tốt rồi! Dù bà ấy có phạm tội nặng tới mức nào thì vẫn là mẹ nuôi của tôi.

Sở Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng không hề nói gì hết.

Oánh Tử Tử thở phào, toàn thân có vẻ thoải mái hơn, sau đó nhó tới lời của Sở Thiên liền nói;
- Các người mạo hiểm tính mạng tới trại Cáp Nhĩ tìm tôi có phải là muốn đưa tôi về thủ đô để hiệp lực giúp đỡ các người khiến Maria nhận tội?

Rõ ràng cô coi Sở Thiên là cảnh sát tới trại Cáp Nhĩ để bắt người.

Sở Thiên khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Chúng tôi không phải tới để bắt người, Maria đã nói tất cả cho chúng tôi, nay chúng tôi tới đây tìm cô là để lấy sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa mà Maria để lại đây, nói thật đó là tiền đen do phần tử khủng bố gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ.

Mấy câu này Sở Thiên nói vừa đúng, vừa có thể để lộ ra tính chất của tiền lại vừa khiến người khác cảm nhận mơ hồ về thân phận quan gia của mình, tuy cũng chỉ là nghĩ điều đen tối mà thôi.

Oánh Tử Tử trong lòng hơi kinh ngạc, không lẽ trong hộp mà nửa năm trước Maria bảo mình cất giữ lại có sổ tiết kiệm vào mật mã chìa khóa? Lúc đó bà ta không hề nói, mình cũng chả hỏi gì đã khóa vào trong tủ rồi, nếu như có tiền thật thì mình có nên đưa ra chăng?

Sở Thiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của Oánh Tử Tử liền khẽ mỉm cười, đưa ra quan hệ lợi hại:
- Tử Tử, người xưa có câu, có vật báu là có tội, Nặc Đính vì tiền cố cứu Maria ra mà đã tiến hành nhiều cuộc khủng bố ở Thiên Triều. Nếu Nặc Đính mà biết sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa đang trong tay cô, thì liệu trại Cáp Nhĩ còn yên ổn được bao lâu nữa chứ?

Sở Thiên nhìn vẻ mặt Oánh Tử Tử thì trong lòng liền nảy ra phương án hai, nếu chẳng may cô ta không chịu đáp ứng hoặc muốn nuốt một mình thì sẽ nói cho cô ta biết việc lấy tiền còn cần phải có mật mã để cô ta hiểu được chỉ có hai người hợp tác mới có thể lấy được tiền ra, thay vì cứ tranh nhau thì cứ chia đều năm năm thôi.

Oánh Tử Tử trở nên trầm tư, cô biết những lời Sở Thiên nói đều có lý, tuy cô chưa hề quen Nặc Đính nhưng trước đây cũng đã từng nghe Maria nói qua về lòng dạ độc ác của ông ta thì hơn bốn trăm người trại Cáp Nhĩ không đủ cho ông ta phá, nhưng cứ giao cho Sở Thiên thì cô lại cảm thấy không phải, mà rõ ràng là phải cúi đầu trước hắn thì khiến cho người quật cường như Oánh Tử Tử khó mà chấp nhận được.

Oánh Tử Tử nhìn về phía thảo nguyên xa xăm giơ tay chỉ vào ngọn đèn dầu, bình tĩnh nói:
- Anh có biết ánh sáng đèn khuya của trại Cáp Nhĩ tượng trưng cho cái gì không?

Sở Thiên khẽ gật đầu, thành thật nói:
- Tôi không biết!

Trên mặt Oánh Tử Tử hiện lên vẻ thê lương, giọng nói ẩn chứa sự đau buồn nói:
- Ngọn đèn sáng đại diện cho mỗi người dân trại Cáp xuất trận, như thể chiến thắng trở về, ngọn đèn sẽ tắt dưới ánh mặt trời như thể da ngựa bọc thây, ngọn đèn sẽ sáng mãi cho tới khi trong nhà có một sinh mệnh mới được sinh ra.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn những điểm sáng, nước mưa không ngừng từ mép dù rơi xuống, ướt đất ướt cả vào tim.

- Trại Cáp Nhĩ đã đắc tội với thảo nguyên hoang vu rồi, Thiên Lang sớm muộn cũng sẽ san bằng trại Cáp Nhĩ.
Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Oánh Tử Tử, ngay sau đó lại trở nên kiên cường thảm nhiên nói:
- Sở Thiên, nếu anh giúp tôi tiêu diệt tinh binh Thiên Lang thì tôi sẽ đưa những thứ Maria để đây cho anh!

Sở Thiên khẽ thở dài cụp chiếc dù xuống để mặc cho mưa ướt đầm.

Oánh Tử Tử quay người nhìn hắn, không hề truy hỏi mà cần chút thời gian suy nghĩ.

Sau khi đi được mười mấy mét Sở Thiên liền dừng bước, giọng nói rành mạch truyền tới bên tai Oánh Tử Tử:
- Sự việc này do tôi mà ra thì đương nhiên cũng phải do tôi giải quyết, cho dù không có điều kiện này thì tôi cũng sẽ giết chết Thiên Lang!

Trận mưa này khiến hai người thành người cùng đường.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv