100 triệu có thể làm những gì?
100 triệu cũng đủ mua một trăm căn nhà nhỏ, mười triệu cân thịt lớn, cũng đủ mua năm mươi triệu củ khoai lang nướng thơm phưng phức.
Sở Thiên chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy rất vui vẻ, tiến lên vài bước cầm lấy tay Chủ Đao Y Sinh:
- Cái đầu của tôi đáng giá thế sao?
Chủ Đao Y Sinh dở khóc dở cười, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, mười ngày trước cố chủ ở Vương quốc Anh phát ra nhiệm vụ cho các sát thủ trong biên giới Trung Quốc, tiền thưởng là 100 triệu cho ai lấy được đầu cậu. Các sát thủ tại Trung Quốc bắt đầu hành động. Bởi vì họ biết thân thủ của cậu rất tốt, ngay cả Dã Lang cũng chết trên tay cậu nên bọn họ sao dám làm bừa? Vì vậy lần này chỉ có nhị, tam lưu và mấy tên sát thủ mới vào nghề muốn phất nhanh tham gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Thiên sờ cổ, kéo cao áo che đi, vặn eo bẻ cổ nói:
- Ông anh, anh biết ai là người phát ra nhiệm vụ không?
Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Không có bất kỳ người nào biết, cố chủ đang ở Vương quốc Anh, thông qua trang Web của các sát thủ để phát ra nhiệm vụ, phỏng chừng kể cả ADMIN của trang Web cũng không biết, bởi vì bọn họ chỉ giống như đại lý, nhận 30 triệu đặt cọc của cố chủ rồi phát ra nhiệm vụ.
- Các anh còn có trang Web rành riêng cho các sát thủ?
Sở Thiên kinh ngạc nhìn Chủ Đao Y Sinh:
- WOW, thật sự là theo kịp thời đại, nhưng tại sao các anh vẫn sử dụng vũ khí lạnh? Sao các anh không sử dụng pháo cối, súng bắn tỉa, lựu đạn thì có phải dễ dàng hơn không?
Chủ Đao Y Sinh cười cười, lắc đầu nói:
- Mấy món đó đối phó với người bình thường còn được, nhưng đối phó với cao thủ như cậu, chẳng khác thì trẻ con diễn xiếc, quan trọng hơn là vũ khí lạnh giết người dễ dàng hơn mà ít bị người ta chú ý.
Sở Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Chủ Đao Y Sinh.
Chủ Đao Y Sinh khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Cậu nhóc, cậu nợ rượu của tôi, cuối cùng sẽ có một ngày cậu phải trả lại đấy.
- Ông anh, tại sao anh luôn muốn giúp tôi vậy?
Sở Thiên cầm củ khoai lang ấm áp trong tay, cũng không dám bóc ra để ăn, ai biết bên trong có độc hay không, dù gì cái đầu mình cũng có giá 100 triệu.
Chủ Đao Y Sinh khẽ mỉm cười, giống như đang đùa cợt:
- Có thể là vì tôi yêu thích cậu, muốn xem xem cậu có thể đi được bao xa.
Ánh mắt Sở Thiên nhìn qua, lòng rất cảm động, nhớ tới một việc, mở miệng hỏi:
- Ông anh, gần đây anh không nhận nhiệm vụ à?
Chủ Đao Y Sinh không hiểu Sở Thiên có ý gì, hơi sững sờ, trả lời:
- Không có, chẳng lẽ cậu muốn mời tôi làm việc? Giá thuê tôi rất cao đấy!
- Đúng vậy, tôi muốn mời anh làm việc.
Sở Thiên ném củ khoai lang vào thùng sắt, nói:
- Hiện tại, tôi đang ở đất thủ đô nhỏ bé chật hẹp này, lại có nguy cơ bốn bề. Bọn Thiên Dưỡng Sinh lại ở Hàng Châu xa xôi cách trở, cho nên tôi mới cần người giúp đỡ, không biết ông anh có đồng ý giúp tôi mấy ngày không? Về phần thù lao, ông anh cho cái giá hữu nghị đi.
Chủ Đao y Sinh cười nhẹ, xoay người đi ra ngoài, thản nhiên bỏ xuống một câu:
- Mỗi ngày một bình Trúc Diệp Thanh.
Chủ Đao Y Sinh nói xong, lập tức biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Sở Thiên hơ tay trên lửa, tay ấm lên một chút, mới đạp trên lá rụng quay về trường học.
Lúc Sở Thiên đi vào kí túc xá, chợt nhớ ngày mai mình phải tới công ty Hông Phát, vì vậy liền xoay người đi tới kho hàng quân huấn.
Ánh sáng mặt trời vừa mới lên, Sở Thiên đã lên xe Jeep đi tới công ty Hồng Phát.
Các công ty làm về vận tải ở thủ đô có tài chính nhiều hơn so với công ty Hồng Phát rất nhiều, nhưng trải qua năm tháng sóng lớn đào cát thì chỉ có công ty Hồng Phát còn tồn tại. Bởi vì các khách hàng tới công ty được phục vụ chu đáo toàn bộ từ A-Z kể trong lẫn ngoài nước. Một thời gian cố gắng công ty đã trở thành một trong những công ty vận tải lớn nhất Trung Quốc, mà nguyên nhân trong đó, toàn bộ ngành sản xuất gần như đều rõ ràng. Ngoại trừ chú ba có danh hiệu là học giả hải ngoại, quan trọng hơn là các bạn học của ông ở đâu cũng có, cho nên các thủ tục hành chính gây khó dễ, vay mượn tiền ngân hàng để sinh tồn là vấn đề ở các công ty khác, còn ở Hồng Phát hoàn toàn không có điều này.
Công ty Hồng Phát tuy tài sản chỉ có hơn một trăm triệu, nhưng vốn vay từ ngân hàng có thể đạt tới một tỷ. Ở trong nước, công ty chủ yếu hoạt động ở khu vực bến cảng, thành thị. Ở trong nước công ty có mấy chục chi nhánh lớn; còn có hơn trăm chi nhánh ở nước ngoài. Công ty cũng tiến hành hợp tác với khoảng ba trăm công ty trong và ngoài nước. Tất cả đã tạo thành một mạng lưới vận tải toàn cầu.
Về tổ chức, công ty có hai phó tổng giám đốc, bảy giám đốc quản lý. Hiện tại, chú ba công là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc công ty, tuy rằng chú ba là người nắm quyền, nhưng ông cũng không hay tham dự vào các sự vụ của công ty mà giao cho hai phó tổng giám đốc cùng với mấy người bạn thân xử lý. Họ có quyền quyết định hơn nửa số việc trong tập đoàn.
Theo thông tin của Hồng Diệp, tuy rằng công ty Hồng Phát trông như rất hợp lý, nhưng bên trong nội bộ còn tồn tại rất nhiều vấn đề như trốn thuế, tham ô, quá hạn nợ ngân hàng… Nếu không phải có quan hệ với chú ba công, sợ rằng công ty Hồng Phát đã bị ngân hàng, thuế vụ tới phát mãi rồi. Nhưng quan trọng hơn hết là người nhiều hơn việc, hiệu suất làm việc cực thấp; tính ra trong toàn bộ công ty có gần bốn phần số lượng nhân viên ăn không ngồi rồi lại nhận lương cao. Bọn họ đều là con ông cháu cha của các cán bộ chủ chốt trong công ty. Những nhân viên còn lại vẫn cố gắng bám trụ lại với tập đoàn mặc dù đống lương ít ỏi. Họ là những sinh viên tới từ các tỉnh lẻ không tiền không quyền, họ lại có lý tưởng, năng lực làm việc nhưng họ làm chỉ đủ kiếm bát cơm mà không có cơ hội thăng tiến.
Một chiếc xe Jeep bình thường đỗ trước cửa Hồng Phát Tower. Nơi đây chỉ vẻn vẹn có bảy tầng nhưng là trung tâm của công ty Hồng Phát. Sở Thiên bước xuống xe. Hôm nay, anh mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, đi một đôi giày đen. Cả thân hình toát ra một vẻ tự nhiên, phóng khoáng. Bên cạnh anh ta còn có ba người trẻ tuổi cũng mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn nhưng có màu xám. Trông họ rất hăng hái. Ánh mắt mỗi người đều rất sáng lóe ra quang mang trí tuệ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, chỉnh lại áo, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo đám Đường Thương Hùng mở cửa, đi vào tòa nhà Hồng Phát. Bảo vệ muốn ngăn bọn họ lại, nhưng thấy khí thế của đám Sở Thiên thì các bảo vệ ngậm miệng lại, để tùy ý mấy người kia qua đại sảnh tới chiếc thang máy.
Tối hôm qua, Sở Thiên đi tới kho hàng quân huấn, hiếu kính mấy huấn luyện viên vài bao thuốc lá cao cấp để cho bọn Đường Thương Hùng có thể đi theo mình nửa ngày. Huấn luyện viên cầm lấy thuốc lá, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Sở Thiên, còn hứa hẹn Sở Thiên muốn mấy người bạn theo mình bao lâu tùy ý. Việc này, ngoại trừ do thuốc lá của Sở Thiên còn có mặt mũi của anh ta. Mấy trò quấy rối của đám Đường Thương Hùng cũng khiến các huấn luyện viên đau đầu, bây giờ có cơ hội tống khứ bọn chúng đi sao lại không làm.
Mấy người Sở Thiên bước vào thang máy, cửa thang máy còn chưa kịp đóng, xa xa có một người thấp bé mập mạp hô lớn:
- Thang máy chờ một chút.
Tôn Bân lấy tay đè cánh cửa thang máy, khiến cửa mở ra, tên thấp bé mập mạp lại nhàn nhã đi tới. Tôn Bân nhướn mày, buông tay ra, cửa thang máy lập tức chậm rãi khép lại, tên kia thấy thế vội chạy tới, lấy tay đẩy cửa thang máy ra, nhanh chân đi vào, lập tức quát bọn Tôn Bân:
- Gọi các người chờ một chút không nghe thấy sao? Có biết ta là ai không?
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Quả thật không biết anh là ai!
Tên mập mạp quan sát đám Sở Thiên, thấy bọn họ mặc quần áo chỉnh tề sạch sẽ, tuổi còn rất trẻ, không khỏi cười lạnh nói:
- Các người tới nộp hồ sơ à? Nói cho các người biết, với cái thái độ này các người đừng hòng được thi bài thi viết.
Sở Thiên nhìn anh ta một chút, nghe giọng điệu của anh ta, có lẽ là người của phòng nhân sự làm giám khảo tuyển dụng, giả vờ tỏ ý nhận lỗi :
- Thật ngại quá, đắc tội đại ca, hôm nay có rất nhiều người tới phỏng vấn à?
Anh ta tỏ ra kiêu ngạo, khinh thường nói:
- Đương nhiên, tất cả đều là sinh viên, có trên trăm người tới thi viết và xin phỏng vấn.
Lúc này, thang máy lên tới tầng ba, anh ta bước ra khỏi thang máy, vẫn lầm bầm thị uy:
- Cho các người vào ư, chỗ ngồi của ông là chỗ nào.
Sở Thiên cười khổ một cái, lắc đầu, ngẩng đầu nhìn đã sắp tới tầng năm.
Vài ngày trước, chú ba đưa ra quyết định bổ nhiệm Sở Thiên làm tổng giám đốc điều hành, phụ trách toàn bộ công việc lớn nhỏ của công ty Hồng Phát. Vậy nên, lúc này cả công ty có đủ chuyện bát quái, hỗn loạn, tất cả đang đàm luận về chủ đề Sở Thiên, nhất là các nhân viên nữ còn độc thân, mong chờ vận may chim sẻ hóa thành Phượng Hoàng rơi vào mình. Một đám phụ nữ trang điểm xinh đẹp nhướn mày nháy mắt tranh giành tình nhân, khiến cho vốn có hình thức của một công ty giờ trở thành nơi chướng khí mù mịt.
Không ít người trong nghề thậm chí đoán chú ba công khai cướp đoạt quyền lực của hai vị phó tổng giám đốc, muốn sử dụng Sở Thiên đến áp chế thế lực của họ tại công ty Hồng Phát, thực hiện giữ chính sách cân bằng, cho nên tất cả mọi người đều chờ xem trò hay, đến cùng là hai vị nguyên lão Phó tổng tiếp tục duy trì địa vị hay là Sở Thiên sẽ trở thành người cầm lái của công ty.
"Đinh", thang máy đừng tại ở tầng năm, cửa chậm rãi mở ra, mấy người Sở Thiên bước ra ngoài, trực tiếp đi tới bàn lễ tân của tầng năm. Một cô gái xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhuộm móng tay, miệng khẽ ngân nga bài hát mình thích, không hề để ý tới trước mặt mình có người đang đứng.
Sở Thiên đằng hắng, thản nhiên nói:
- Tiểu thư, xin hỏi phòng họp ở chỗ nào?
Buổi sáng, chú ba gọi điện thoại tới cho Sở Thiên, nói rằng hôm nay ông không được khỏe, bảo Sở Thiên trực tiếp đi tới công ty, tới phòng họp tầng năm họp mặt, còn ông không tới được. Sở Thiên biết ý của ông sợ phải chứng kiến mình xung đột với bọn họ, có ông ở đó khiến tâm tình bị ảnh hưởng vì vậy nhất quyết làm ngơ cho mình tùy ý xử lý.
Cô gái xinh đẹp ngẩng đầu, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Các người là ai? Đến phòng họp làm gì?
- Tôi tới để họp!
Sở Thiên nhìn những móng tay đang được sơn của cô, bình tĩnh nói:
- Họp hội nghị trung cao tầng của công ty.
Cô ta giữ thái độ vừa nãy:
- Họp? Là đại biểu đi họp hội nghị trung cao tầng.
Vừa mới mỉm cười nói, đột nhiên cả khuôn mặt trở nên cứng ngắc, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Sở Thiên, thậm chí có vài phần run rẩy:
- Anh là?
- Sở Thiên, phòng họp ở bên này
Tôn Bân nhanh chóng tìm ra vị trí nhờ sơ đồ ở tầng trệt.
Sở Thiên khẽ gật đầu, không thèm nhìn cô ả ở chỗ tiếp tân kia, ra hiệu cho Tôn Bân đi về phía bên trái.
Cô gái còn chưa kịp phản ứng, miệng há hốc.
Lúc Sở Thiên đến gần phòng họp, rõ ràng nghe thấy bên trong tiếng đếm ngược:
- 8,7,6,5.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, khẽ hừ một tiếng, đám người này hiển nhiên tưởng mình tới muộn, muốn đánh phủ đầu mình đây mà, thật sự là ngây thơ. Sở Thiên chờ cho bọn họ đếm tới "2" mới ra hiệu cho Tôn Bân bảo đẩy cửa phòng họp.
Những người bên trong đang hưng phấn đếm tới "1" thì ánh mắt đều đình trệ, toàn bộ nhìn ra phía cửa phòng hội nghị. Mấy người Sở Thiên lọt vào tầm mắt bọn họ. Nếu như ánh mắt có thể đốt cháy thì giờ bọn Sở Thiên đã trở thành gà quay.
Sở Thiên không nhìn bọn họ mà lập tức đi đến ghế chủ vị ngồi xuống. Bọn Đường Thương Hùng đứng phía sau Sở Thiên, khiến Sở Thiên có thêm vài phần uy thế.
Sở Thiên nhìn bao quát toàn bộ căn phòng, thản nhiên nói:
- Tôi tên là Sở Thiên, là Tổng giám đốc điều hành của công ty Hồng Phát. Tôi nghĩ, các vị cũng đã xem qua quyết định bổ nhiệm, nhưng tôi vẫn muốn làm đủ các thủ tục, miễn cho có người nói tôi là kẻ lừa đảo.
Đường Thương Hùng tiến lên một bước, mở cặp lấy ra cái quyết định bổ nhiệm có ấn dấu đỏ rói của công ty Hồng Phát ra cho mọi người xem một lượt, sau đó mới bỏ xuống.
Sở Thiên nhìn xung quanh vài lần, mở miệng nói:
- Thư ký hành chính có ở đây không?
Không ai nói gì cả, có một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy, phủi phủi quần áo, mang theo vài phần miệt thị mở miệng nói:
- Tôi là thư ký hành chính Liễu Toa Toa.
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Vì sao cô thư ký hành chính này thanh nhàn quá nhỉ? Hay là không có việc gì để làm.
Những người này không để Sở Thiên vào mắt, cũng không phản kích lại Sở Thiên, nhưng câu nói của Sở Thiên khiến họ kinh ngạc. Ý của cậu ta là: Liễu Toa Toa cô không có việc gì để làm à, thì hãy về nhà mà ở nhé.
Liễu Toa Toa mặt đỏ lên, muốn cãi lại cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn đi cúi đầu nói:
- Rất xin lỗi.
Sở Thiên tất nhiên là không chọn Liễu Toa Toa làm nhân vật bị khai đao, nhìn cô ta nói:
- Lần sau không thể như thế này nữa, đi pha cho tôi một cốc café Trung Nguyên đi.
Ánh mắt Liễu Toa Toa oán hận nhìn Sở Thiên, cắn răng đi ra ngoài pha café cho Sở Thiên. Một lát sau, cô bưng cốc café đến, tươi cười đặt café cạnh Sở Thiên, không ngờ Sở Thiên nói khiến nụ cười của cô ta tiêu tan:
- Liễu Toa Toa, ly café này cô uống giúp tôi, ngay bây giờ.
Liễu Toa Toa biến sắc, bưng cốc café lên, tay run run; những cán bộ còn lại kỳ quái nhìn cô ta. Liễu Toa Toa cực kỳ bất đắc dĩ, nhắm đôi mắt xinh đẹp uống cốc café pha bằng nước bẩn vào.
Sở Thiên hài lòng nhìn Liễu Toa Toa gieo gió gặt bão. Cô gái, muốn chơi âm mưu quỷ kế với anh à còn kém lắm, nhìn mặt cô trước với sau là đủ đoán cô đã làm gì với cốc café rồi.
Sở Thiên nhìn Liễu Toa Toa uống xong café thản nhiên nói:
- Liễu Toa Toa, hiện tại cô bắt đầu điểm danh cho tôi, nhìn xem có bao nhiêu người không dự hội nghị, cô có thể nói không mà dùng danh sách, nó có thể chứng minh cô có tác dụng hay không.
Liễu Toa Tao đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Sở Thiên, không dám đối nghịch, vì thế lấy bản danh sách từ trong cặp ra, vài phút sau khi, cô đem bản danh sách đưa cho Sở Thiên, nói:
- Tổng cộng có hai mươi tám người phải tới dự họp, ở đây có hai mươi hai người có sáu người không tới.
- Không đúng, nhận được giấy mời có tất cả ba mươi mốt người, đến có hai mươi hai người vậy là vắng chín người.
Đường Thương Hùng tiến lên trước một bước, rút một bản danh sách từ trong cặp ra đưa cho Sở Thiên:
- Vừa rồi Liễu Toa Toa không tính đến hai vị phó tổng giám đốc và giám đốc nhân sự.
Liễu Toa Toa và mọi người kinh ngạc nhìn Đường Thương Hùng, lại nhìn Sở Thiên, còn tưởng rằng Sở Thiên hôm nay vừa tới, có thể dễ dàng lừa gạt, không ngờ, tên nhóc này đã sớm điều tra rõ ràng tình hình công ty.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Liễu Toa Toa, Liễu Toa Toa đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng biện giải:
- Giám đốc bộ phận nhân sự đang phải tham gia phỏng vấn các thí sinh, còn hai vị Phó tổng giám tốc bình thường sẽ không tham vào hội nghị, nên buổi chiều mới tới.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, ngón tay kẹp một đồng tiền xu nhẹ nhàng vuốt, nói với Liễu Toa Toa:
- Bây giờ cô đi gọi điện thoại cho bọn họ, hiện tại là chín giờ mười lăm phút. Nếu mười giờ bọn họ chưa đến phòng họp thì cô đi nói cho bọn họ biết, sau này khỏi cần đến nữa.
Liễu Toa Toa cùng đám người kia sắc mặt biến hóa, không ngờ Sở Thiên ăn nói ngông cuồng như thế, nhưng trong lòng cũng càng thêm khinh bỉ, ngựa non háu đá. Chắc Sở Thiên chỉ phô trương thanh thế, nếu hai vị Phó tổng mà bị mất chức thà bảo họ đi đập đầu vào gối mà tự sát.
Hiển nhiên, Sở Thiên biết họ chẳng có ai tin tưởng mình vì thế quay đầu lại nói:
- Ai là giám đốc tài vụ?
Một vị trung niên đứng lên trông rất miễn cưỡng, ánh mắt ngó nghiêng không nhìn Sở Thiên, mang theo vài phần ngạo khí:
- Tôi là giám đốc bộ phận tài vụ, Lại Sơn Hoa, không biết Tổng giám đốc có điều gì muốn chỉ bảo?
Sở Thiên cười cười, chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường:
- Giám đốc lại, anh hãy kết toán tiền lương của hai vị phó tổng giám đốc tới 10h, nếu mười giờ bọn họ không tới đây, anh hãy chuyển lương của bọn họ qua chỗ khác đồng thời xóa tài khoản trả lương của bọn họ lại, nếu không tài khoản bị xóa sẽ là tài khoản của anh đấy.
Những người ở đây thật sự chấn động rồi, nhìn chằm chằm Sở Thiên, tên nhóc này chả lẽ định làm thật? Nhưng hắn tuổi còn trẻ sao có thể đối kháng hai vị phó tổng, những cán bộ ở đây đa phần đều chịu sự quản lý của họ, hơn nữa đều là thân tín của bọn họ. Lại Sơn Hoa chính là nhờ vào một vị Phó tổng giám đốc cất nhắc lên, bây giờ bảo anh ta đi đối phó với hai vị phó tổng, đó là điều không thể.
Lại Sơn Hoa biết không thể làm bừa với Sở Thiên, vì vậy tìm cách trốn tránh:
- Tuy hai vị Phó tổng không có cổ phần, nhưng là bọn họ có rất nhiều cống hiến cho công ty Hồng Phát, cũng rất chiếu cố công nhân. Tổng giám đốc điều hành chỉ dựa vào việc họ không đến họp lúc mười giờ mà buộc họ từ chức, sợ là không thỏa đáng lắm? Mặt khác, có nhiều công nhân không phục, khó tránh khỏi các lời đồn đại không hay; mà việc thay đổi cũng sẽ dẫn đến sự hoạt động bình thường của công ty gặp nhiều khó khan thậm chỉ gây ra tổn thất nặng nề.
Những người trong phòng họp nhìn Sở Thiên chăm chú xem Sở Thiên sẽ làm gì với việc Lại Sơn Hoa công khai từ chối.
Sở Thiên tựa lưng vào ghế trên, nhìn khuôn mặt đầy ngạo khí của Lại Sơn Hoa, thản nhiên nói:
- Giám đốc Lại, Chủ tịch Hội đồng quản trị đã cho tôi toàn quyền xử lý các công việc của công ty, việc công ty làm như thế nào có hậu quả gì cũng do tôi chịu trách nhiệm, dường như không tới phiên Giám đốc lại nhắc nhở tôi? Tôi thậm chí thấy rằng giám đốc Lại đang uy hiếp tôi. Tôi không sợ công nhân không phục, hiện tại tôi chỉ muốn biết giám đốc Lại có nghe lệnh của tôi không?
- Tổng giám đốc, thứ cho tôi không thể làm chuyện tổn hại cho công ty.
Lại Sơn Hoa vẫn giữ bộ dáng chính trực, lẫm liệt.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, Đường Thương Hùng đi lên, mở ra cặp văn kiện lấy ra một tờ giấy đọc lanh lảnh:
- Lại Sơn Hoa, giám đốc bộ phận tài vụ công ty Hồng Phát. Hai năm trước, từ một kế toán bình thường được đề bạt làm Giám đốc bộ phận tài vụ, người giới thiệu là Phó tổng giám đốc Chu. Ba tháng trước, ở câu lạc bộ Dạ Lai Hương ở thủ đô bị bắt vì chơi gái mại dâm, phải nộp mười tám nghìn tiền bảo lãnh. Hai tháng trước, ở quán bar Quý Phụ Nhân trêu trọc phụ nữ xảy ra xung đột phải bồi thường cho quán bar hai vạn tệ. Một tháng trước, ở đường Bạch Thạch lái xe đâm chết một đứa trẻ bảy tuổi, thỏa thuận với gia đình nạn nhân đền bù mười ba vạn tệ.