Đô Thị Thiếu Soái

Chương 283: Nguyện làm Tăng Quốc Phiên



- Tốt 3 tiến 1.
Sở Thiên bắt đầu phản kích:
- Đá núi, có thể mài thành ngọc. Quân cờ này của Sở Thiên là phế hay không phế còn do ý của hắn. Nếu quân cờ là phế, xe chỉ là một quân tốt, nếu không phế, quân tốt này trở thành xe.
Tô lão gia chậm rãi đứng dậy, mắt toát ra một ý nghĩ sâu xa, thản nhiên nói:
- Thiếu soái lấy lui làm tiến, rõ ràng là muốn đem lão hủ vào vòng phân tranh của các cậu rồi. Lão hủ vốn đã không màng danh lợi, nước cờ này của Thiếu soái có mạo hiểm quá không.
Sở Thiên không dám tự cao, cũng đứng lên, khiêm tốn nói:
- Lão gia tuy đã không màng danh lợi, nhưng cháu mạo muội hỏi một câu: Ngài có còn một tấm lòng son với đất nước, muốn người dân được hưởng quốc thái dân an.
Hai người một già một trẻ đã lấy Trung Quốc ra làm bàn cờ, lấy cả thiên hạ ra làm quân cờ.
Tô lão gia rất bình thản, khuôn mặt không lộ ra yêu, ghét, vui, buồn, chỉ thản nhiên nói:
- Lão hủ cả đời tận trung với nước, sao lại không hy vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dân an nhưng Thiếu soái không đề cao mình quá chứ, chẳng lẽ Thiếu soái cho rằng mình thống soái 2000 Soái quân là có thể cho nhân dân Trung Quốc một cống hiến vĩ đại.
Sở Thiên hiểu để thuyết phục được thế hệ những người như ông phải xuất phát từ đại cục mới có thể tìm ra những điểm cốt yếu. Sở Thiên luôn tin rằng không có kẻ mãi mãi chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Sở Thiên quyết định phải bằng bất cứ giá nào cũng phải thuyết phục được ông. Không chỉ vì để phát triển tiếp mối quan hệ tình cảm với Tô Dung Dung, mà còn để Soái quân có thể đứng vững ở thủ đô:
- Nhưng, trong quốc gia này có rất nhiều thế lực tội ác ngầm đấu đã lẫn nhau. Bên ngoài lại có Nhật Bản, Triều Tiên luôn nhìn chằm chằm vào đất nước mong muốn nước ta sớm diệt vong. Sở Thiên tình nguyện thống nhất các thế lực tội ác ngầm, biến bất lợi thành có lợi cho chính phủ; giải quyết những phiền toái mà chính phủ không thể làm.
Ánh mắt ông lóe ra, tâm tình dường như đã bị lời của Sở Thiên đánh động. Trong lòng ông có tâm nguyện nhiều năm, muốn sử dụng hắc bang đối phó với các thế lực bên ngoài hoặc giải quyết những phiền toái mà chính phủ không tiện ra mặt. Nhưng những năm còn tại vị lại sa vào minh tranh ám đấu trên quan trường việc này không thể thực hiện. Khi về hưu mong ước cũng dần bị quên lãng, giờ đây Sở Thiên lại nhắc đến làm lòng ông lại sôi sục.
Ông rất rõ ràng, đám Chu Long Kiếm đều có thế lực hắc đạo của riêng mình, nhưng bọn họ chỉ phục vụ lợi ích của bản thân, những năm gần đây lại còn giúp các bang phái mọc lên san sát, chém giết lẫn nhau tranh giành quyền lợi, nhưng chẳng có bang hội nào tồn tại được lâu. Hội Hắc Long tuy đã duy trì vài chục năm nhưng không có mấy vị nguyên lão yên tâm về nó, dù sao sáng lập ra bang hội này cũng là người Nhật Bản, ai biết bên trong đó có âm mưu, quỷ kế gì.
Sở Thiên nhìn thấy ánh mắt Tô lão gia đang lay động, biết mình đã hạ quân cờ đúng chỗ, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, phải để ông tự suy xét mới có thể toàn lực ủng hộ mình. Trong mắt Sở Thiên sự ủng hộ của Tô lão gia, Chu Long Kiếm, Lý Thần Châu hoặc Hà Đại Đảm đều không giống nhau. Nếu gia nhập trận doanh của Chu Long Kiếm hoặc Hà Đại Đảm thì bản thân dễ xa vào trung tâm các cuộc tranh giành quyền lực. Mà Tô lão gia đã về hưu, không cần lo lắng vấn đề minh tranh ám đâu tranh giành quyền lực, nhưng sức nặng còn lớn hơn hội Chu Long Kiếm. Hơn nữa, theo cách làm người của ông, ông sẽ không cho mình dính vào đại sự gì khác hội Chu Long Kiếm, mỗi người đều là một nhà âm mưu.
Tô lão gia bước ra ngoài, xuống cầu thang Yến khách đường, đứng trước cây Hòe to lớn, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ nước.
Sở Thiên đi theo ra ngoài, đứng sau lưng ông, không hề lên tiếng, vẻ mặt tươi cười đã biến mất.
- Thiếu soái, làm gì để thành sự?
Tô lão gia bắt lấy một chiếc lá rụng
Sở Thiên suy nghĩ một lát, quyết định dùng lời của Tăng Quốc Phiên để trả lời Tô lão gia tử, trịnh trọng nói:
- Phàm làm đại sự, lấy nhận thức là chủ, lấy tài năng làm phụ, phàm thành đại sự, nhân mưu cư bán, thiên ý cư bán. (một nửa do mưu người, một nửa tại ý trời).
Tô lão gia rất kinh ngạc, không kìm nổi hỏi:
- Thiếu soái đọc thuộc đạo lý của Tăng Quốc Phiên?
- Cháu đã đọc tám mươi mốt lượt.
Sở Thiên trả lời thành thật.
- Sở Thiên, nói ý tưởng phát triển của cậu đi.
Ánh mắt ông lóe ra sự tán thưởng, lập tức khôi phục bình tĩnh, tùy ý nhìn lá rụng trước mặt, thản nhiên nói:
- Hy vọng nó có tính khả thi.
Sở Thiên hưng phấn, ông rốt cục đã gọi tên mình, đây là dấu hiệu tốt, vì thế suy nghĩ một lát, sắp sếp câu từ nói:
- Vùng Giang Chiết, các anh em Soái quân sẽ áp dụng chính sách đánh trúng mục tiêu, trong vòng ba tháng sẽ thâu tóm, tiêu diệt hết các bang phái nhỏ, sau đó áp dụng chính sách bao vây, ly gián khiến Đường Đại Long bị vây tại Hàng Châu. Như thế, con đường từ Trữ Ba tới Hàng Châu, Thượng Hải đã được khai thông toàn bộ. Lúc ấy, sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, sau đó sẽ tiến quân tới Nam Kinh và phát triển mạnh ở các nơi khác.
Tô lão gia nghe rất chăm chú đến nỗi chiếc lá rụng trên đầu cũng không biết.
- Cháu lấy thủ đô làm trung tâm, tìm kiếm, thu thập tất cả người và tài nguyên. Trước tiên sẽ tiêu diệt Hổ Bang, tiến tới nhổ tận gốc tổng bộ Hội Hắc Long.
Sở Thiên tiếp tục nói, ánh mắt phóng nóng cháy:
- Đồng thời trong lúc diệt tổng bộ hội Hắc Long, Soái quân vùng Giang Chiết sẽ khống chế tất cả các phân bộ của hội Hắc Long ở các tỉnh, thành phố, đây gọi là giấu Thiên Tử lệnh chư hầu.
Ánh mắt ông bình thản, cười nói:
- Hội Hắc Long nếu dễ dàng bị như thế thì đã không thể tồn tại lâu rồi. Cậu nhổ tổng bộ người ta, nhưng chỉ cần có vài kẻ chạy thoát tới các phân bộ chưa bị khống chế thì bọn chúng hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi thậm chí quay ngược giáo đâm một nhát.
Sở Thiên đã định liệu trước, cười rất tươi, mở miệng nói:
- Nếu cháu được phép nhổ tổng bộ của Hội Hắc Long, ông có nghĩ là bọn Chu Long Kiếm có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng khiến Hội Hắc Long lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục chứ? Dù sao Chu Long Kiếm cũng là Thứ trưởng Bộ Công An, ra lệnh một tiếng, nơi nào còn có thể tồn tại tên "Hội Hắc Long".
Tô lão gia đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong lòng chấn động. Sở Thiên còn vượt xa sự tưởng tượng của ông. Ông không thể tin cậu ta mới mười mấy tuổi đầu lại có thể là Soái tài ở bất kỳ chỗ nào.
Nhưng Tô lão gia lại nghe thấy tiếng thở dài của Sở Thiên, liền nói trúng tâm sự:
- Trong lòng cậu còn có điều gì băn khoăn?
Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ, thản nhiễn nói:
- Như lời lão gia đã nói, đánh chó phải ngó mặt chủ. Cháu không sợ đao thương chém giết với Hội Hắc Long cùng Hổ bang nhưng sợ đám người sau lưng, chống lưng cho bọn chúng. Việc tiêu diệt hai thế lực trên tất gặp lực cản rất lớn, lão gia cũng biết, dù cho xã hội đen có cường đại đến đâu cũng không thắng nổi chính phủ.
Sở Thiên nói xong, nhìn Tô lão gia. Hai câu cuối, anh nói đặc biệt nhân mạnh là muốn cho Tô lão gia tử thấy mình dù có lớn mạnh tới đâu cũng không thể làm gì chính phủ Trung Quốc.
Ông nghe thấy mấy câu cuối của Sở Thiên, rất vui mừng, thản nhiên nói:
- Cậu yên tâm đi, hội Hắc Long tuy rằng thực lực hùng hậu, nhưng ở trong mắt Trung Nam Hải chỉ là bọn ngoại lai không được tín nhiệm, nếu không phải đằng sau có Trần Quý Minh làm chỗ dựa, "Huyết chiến tổ" của hội Hắc Long đã sớm tan thành tro bụi. Hơn nữa, sau Quốc hội khóa này, Trần Quý Minh về hưu rồi.
Sở Thiên trong lòng chấn động, ông cụ quả nhiên cái gì cũng biết. Sở Thiên cảm thấy rất vui mừng khi trong giọng điệu của ông có ý tứ ủng hộ mình, xem ra bản thân thẳng thắn không sai, chọn nước cờ "Thiên hạ" này rất chính xác.
Thiên vừa mới vừa lộ ra vẻ tươi cười. Tô lão gia lại cảnh báo:
- Sở Thiên, Tô Gia có thể ủng hộ cậu, nhưng, tôi rất khó cam đoan sau khi cậu phát triển mạnh mẽ, không bị khống chế, khiến chính phủ dưỡng hổ thành họa. Tuy rằng, đến lúc đó diệt trừ cậu thực sự không phải là chuyện gì khó cả, nhưng cũng phải tiêu hao không ít nhân lực và vật lực. Đó không phải là điều ông muốn thấy.
– Vì sao cả nước không chỉ có một hắc bang xuất hiện, ngoại trừ khuyết thiếu người lãnh đạo, quan trọng hơn là Chính phủ lo lắng nuôi hổ thành họa, cho nên vẫn áp dụng kế sách cân bằng.
Ông tiết lộ thông tin cho Sở Thiên.
Sở Thiên hơi suy nghĩ, tiến lên trước một bước, cao giọng nói:
- Ỷ Thiên chiếu hải hoa vô số, lưu thủy cao sơn tâm tự tri.
Tô lão gia ánh mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, ông hiểu ý Sở Thiên: Công thành lui thân.
6 – 1864 (tức năm Đồng Trị thứ 3), Tăng Quốc Phiên bắt buộc phải có sự lựa chọn trọng đại ảnh hưởng tới cả đời. Lúc đó, Tương quân tấn công Nam Kinh, dưới cờ của Tăng Quốc Phiên đã cầm giữ 30 vạn tinh binh, chiếm một nửa giang sơn Trung Quốc, quan trọng hơn chính là Tương quân là do Tăng Quốc Phiên một tay đào tạo. Lúc này, Tăng Quốc Phiên đã Thống soái Giang Tô, An Huy, Giang Tây, Chiết Giang quân vụ bốn tỉnh, Tuần phủ bốn tỉnh, Đề đốc, bá quan văn võ trên dưới đều do Tăng Quốc Phiên tiết chế. Tăng Quốc Phiên đã trở thành quyền thần là người Hán có quyền lực cao nhất kể từ khi nhà Thanh nhập quan, đã đủ thực lực để "Công cao lấn chủ".
Phe Tằng Quốc Thuyên, Bành Ngọc Lân bí mật hành động, hết sức khuyên Tăng Quốc Phiên tạo phản, giành lấy Thiên hạ. Bọn họ từng mời hơn 30 danh tướng lĩnh cao cấp đêm khuya tới gặp ông, ép Tăng Quốc Phiên "Nhanh chóng quyết đoán". Khi ấy Tăng Quốc Phiên, không nói lời nào, ông chỉ viết "Ỷ Thiên chiếu hải hoa vô số, lưu thủy cao sơn tâm tự tri" một câu, xem như đáp lại.
Tô lão gia mỉm cười, giơ tay vỗ vai Sở Thiên, liên tục nói:
- Tốt, tốt, tốt!
Sở Thiên trong lòng cũng mừng rỡ như điên, biết Tô lão gia quyết định ủng hộ mình rồi, mặc dù mình đáp ứng công thành lui thân, nhưng "Công thành" ai biết là khi nào? Việc cấp bách là phải có sự giúp đỡ của Tô lão gia để đứng vững ở thủ đô.
- Sở Thiên, ván cờ vừa rồi cháu còn nhớ không?
Tô lão gia thân mật đặt một tay lên vai Sở Thiên thân thiết nói:
- Nếu nhớ, chúng ta chơi tiếp.
Sở Thiên khẽ cười khổ, ông già này thật bắt đúng chỗ hiểm, ván cờ miệng đang lúc gay cấn thì dừng lại thả lỏng, thiên hạ còn có mấy người có thể nhớ kỹ đâu? Ông già này còn có thể đấu tiếp, thực sự là người phi thường, may mà Sở Thiên hôm nay rất cẩn thận nên vẫn nhớ rõ ván cờ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, rất nhanh loại bỏ những suy nghĩ trong đầu, cung kính nói:
- Mời ông.
Tô lão gia cùng Sở Thiên sóng vai đi tới, vòng qua vòng lại quanh cây hòe suốt mấy chục vòng, đến khi tia sáng mặt trời cuối cùng tắt đi, hai người mới ngừng lại. Trên mặt cả hai đều lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên lúc nãy là lúc quyết đấu kịch liệt, tổn hao rất nhiều tinh lực cùng thể lực.
Cờ vây khi tới nước 136, cả hai không thể đánh tiếp, chỉ có thể bắt tay giảng hòa. Còn cờ tướng, Sở thiên dùng tốt ép tướng vào trong cung. Tô lão gia ngầm tính kế đến nước thứ 49 cũng không thể xoay chuyển cục diện đành chịu thua.
Tô lão gia thở dài một tiếng:
- Sở Thiên, ông rút cuộc cũng hiểu tại sao cháu có ngày hôm nay, ông tin vào tương lai huy hoàng của cháu, thậm chí là đã nhìn ra kết cục của hội Hắc Long và Hổ bang. Người trong thiên hạ ít ai bì kịp trí tuệ của Thiếu soái.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, cung kính cảm tạ:
- Đa tạ ông đã chỉ điểm, ngày sau thành công cũng là do hôm nay ông ban tặng.
Tô lão gia khẽ mỉm cười nói:
- Giữa chúng ta không cần nói nhảm nữa, trời đã tối rồi à! Đến lúc ăn cơm tối rồi!
Sở Thiên ngẩn ngơ, nhìn sắc trời, sau đó theo sau Tô lão gia rời khỏi Yến khách đường - một nơi không thể nào quên.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Sở Thiên và Tô lão gia tử sóng vai đi vào Phúc Thiên lầu cạnh Yến khách đường. Đi vào trong sân, Nguyên Thiên Minh giống như đã sớm biết bọn họ sẽ tới, ở trước cửa nghênh đón. Ông ta thấy Tô lão gia trên mặt nở nụ cười, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không lộ ra ngoài, cung kính:
- Lão gia, mấy người tiểu thư đang ở trên lầu chờ ngài tới dùng cơm.
Tô lão gia gật đầu, khôi phục vẻ uy nghiêm vốn có. Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Thiên Minh, Sở Thiên đi vào trong.
Sở Thiên đi phía sau Tô lão gia tử vào Phúc Thiên đường rộng lớn. Nơi đó, có vài người đầu bếp mặc đồ trắng bày biện thức ăn phong phú. Cạnh một người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ tuổi để cạnh mình một chỗ trống, nhìn thấy Tô lão gia lập tức trở nên cung kính, có thể thấy ông có quyền uy lớn như thế nào ở Tô gia.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, còn có ba chỗ trống. Tô lão gia cũng không có giới thiệu Sở Thiên, mà tới cạnh người đàn ông trung niên, mang theo vài phần thân thiết hỏi:
- Mẹ con và Dung Dung đang ở đâu?
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ tươi cười, đáp:
- Dung Dung tự tay xuống bếp nấu món ăn, muốn cho lão nhân gia người nếm thử, mẹ thì tự tay chỉ bảo cho nó, hai người sẽ lên nhanh thôi!
Tô lão gia khẽ mỉm cười, cô bé kia khẳng định không phải nấu ăn cho mình, mà là nấu cho Sở Thiên.
Nụ cười của Tô lão gia khiến cho không khí thoải mái hơn, nhân cơ hội này giới thiệu với Sở Thiên, chỉ người trung niên phía bên trái nói:
- Đây con cả của ông - Tô Xán, dâu cả Lâm Nguyệt Như, hai người là cha mẹ của Dung Dung. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Sở Thiên lập tức đứng lên, cúi đầu chào:
- Cháu chào chú Tô, cô Lâm.
Sở Thiên biết ở Tô Gia lễ nghi vô cùng nghiêm khắc, cấp bậc lễ nghĩa nhất định, hành lễ phải đủ và đúng chỗ, nếu không sẽ lưu lại ấn tượng xấu.
Tô Xán và Lâm Nguyệt Như cũng đứng dậy, hướng Sở Thiên đáp lễ, Lâm Nguyệt như cười nói:
- Hoá ra cậu chính là Sở Thiên, đứa nhỏ này trông thật thanh tú, chẳng trách Dung Dung thường xuyên nhắc tới cậu.
Tô Xán không mở miệng mà quan sát nét mặt cha mình, thấy cha không có vẻ gì là không hài lòng, trên mặt thậm chí có sự vui mừng, trong lòng rất là kinh ngạc, chẳng lẽ tên nhóc này vượt qua hết ải của cha rồi.
- Ông nội, cháu đến rồi!
GiọngTô Dung Dung trong trẻo truyền đến từ phía sau:
- Cháu đặc biệt vì ông làm rau cải đấy.
- Dung Dung, đi chậm một chút.
Lâm Nguyệt Như nhìn con gái vui vẻ, thân thiết gọi.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tô Dung Dung đang cầm một đĩa rau cải đi tới, bên trái còn có một người phụ nữ tầm 60 tuổi, trên mặt mặc dù có không ít nếp nhăn, nhưng thân mình vẫn rất thanh thoát, có vẻ rất vui, đây chắc là bà nội Tô Dung Dung rồi. Sở Thiên lập tức còn thống khổ phát hiện, phía sau Tô Dung Dung còn có một cô gái đi theo, nhìn kỹ thì ra là tiểu nha đầu Liễu Yên.
Không ngờ được, ở đây còn gặp khắc tinh! Sở Thiên khẽ thở dài.
Liễu Yên ngồi góc đối diện với Sở Thiên, ánh mắt tỏ ra vẻ đắc ý, hiển nhiên nghĩ qua đêm nay, tên Sở Thiên này con cóc không bao giờ có thể ăn thịt thiên nga Tô Dung Dung rồi. Cô nàng yếu ớt nói:
- Tô gia gia, cháu lại tới ăn chực rồi!
Tô lão gia hôm nay rất vui vẻ, cười nói:
- Hằng ngày tới cũng được, ông không có ý kiến.
Tô Dung Dung để đĩa rau cải xuống, trong mắt hiện lên sự vui vẻ cùng thăm hỏi. Sở Thiên tránh ánh mắt của Tô Dung Dung, muốn cô bé trước lo lắng sau mới vui mừng. Lúc nãy, ở Yến khách đường, Tô lão gia và Sở Thiên không hề nói một chút gì đến chuyện của Tô Dung Dung, nhưng Sở Thiên hiểu, nếu như mình có thể thoải mái trở ra, cùng ăn bữa cơm này, việc mình và Tô Dung Dung kết giao đã chắc chín phần.
Trên bàn bày đủ loại món ăn, còn đang nóng hổi với đủ loại màu sắc, hương vị. Nào là bào ngư sốt dầu hào, gà hấp lá trúc, súp vây cá mập, canh bí ngòi tôm cuộn, bong bóng cá xào xả ớt, còn có món rau cải luộc của Tô Dung Dung được đựng trong đĩa sứ tinh xảo nhìn rất mê người, khiến Sở Thiên nổi lên cảm giác thèm ăn.
Tô lão gia tử suy nghĩ một chút, nói với Nguyên Thiên Minh đang ở phía sau:
- Thiên Minh, đi lấy Trúc Diệp Thanh tới đây, đêm nay tôi muốn uống một chút.
Nguyên Thiên Minh lập tức cung kính đáp ứng:
- Vâng, lão gia!
Tô lão gia tự mình mở chai rượu, cho Tô Xán và Sở Thiên mỗi người một chén đầy còn mình một chén, giọng điệu bình thản nói:
- Năm ngoái, khi ta xuất ngoại đi điều tra các nơi, có vào một quán bar rất được, ta có mua mấy bình mang về, tháng trước ta bảo người làm đi mua về mấy chai nữa nhưng quán đó đã đóng cửa, chuyển đi nơi khác. Đáng tiếc, uống một ít là hết một ít.
Sở Thiên bưng chén rượu lên trước mặt. Rượu trong veo, hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát khiến lòng người say mê. Sở Thiên nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Quán rượu ông tới, có phải nó tên là Vong Ưu.
Liễu Yên khẽ nhíu mày, hơi gật mình, Sở Thiên làm sao dám gọi Tô gia gia là ông?
Tô lão gia sửng sốt, lập tức nhìn Sở Thiên, gật đầu:
- Đúng vậy, là quán rượu Vong Ưu, cháu cũng từng đi qua?
- Ông yên tâm.
Sở Thiên uống hơi cạn sạch Trúc Diệp Thanh, thản nhiên nói:
- Cháu cam đoan, ông cứ uống thoải mái Trúc Diệp Thanh đi, bởi vì người làm ra loại rượu này là chị cháu, hiện tại chị ấy cũng ở thủ đô.
Tô lão gia mừng rỡ, hiếm khi lộ ra vẻ mặt tươi cười, Sở Thiên mang cho ông quá nhiều bất ngờ. Tô Dung Dung hơi ngẩn ngơ, ông nội vốn nổi tiếng nghiêm khắc hôm nay lại cười nhiều như thế, chẳng lẽ Sở Thiên đã thuyết phục được ông nội?
Nhìn trên bàn đầy cao lương mỹ vị, Sở Thiên không kìm được, vươn chiếc đũa tới gắp đĩa rau.
Bỗng nhiên, mặt của Tô lão gia trở nên trang nghiêm:
- Hiện tại, ta có một việc quan trọng cần tuyên bố.
Vợ chồng Tô Xán, Tô Dung Dung cùng những người khác tất cả đều nhìn Tô lão gia. Ai cũng biết, khi lão gia trang nghiêm như thế này thì là việc rất hệ trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng cả đến quốc gia, vì vậy đều rất tập trung nghe lão gia nói.
Liễu Yên dường như biết lão gia tử chuẩn bị nói tới vấn đề gì, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đảo mắt qua khuôn mặt anh tuấn của Sở Thiên, muốn xem vẻ mặt đau khổ của anh ta như thế nào.
Sở Thiên bình tĩnh như nước, xoay xoay chén rượu trong tay, rượu ngon phản chiếu lại đôi mắt sáng.
Tô lão gia thầm khen tính cách trầm ổn của Sở Thiên, tiếp theo bình tĩnh mà tuyên bố:
- Ta đã đại biểu Tô gia kí kết hiệp định cùng Thiếu soái. Chúng ta không tham gia trực tiếp vào ân oán giang hồ mà chỉ ủng hộ Thiếu soái ở phương diện chính trị. Nếu như trong vòng ba tháng Thiếu soái không thể kiểm soát thủ đô thì hiệp định xé bỏ. Nếu Thiếu soái có thể đồ Long sát Hổ, Dung Dung sẽ là vợ của cậu ấy, mọi người có ý kiến gì không?
Không ai nói cả, trong gia đình này bọn họ tin tưởng ông hơn cả bản thân. Chuyện gì mà ông đã đồng ý thì họ cũng không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dung Dung khẽ ửng hồng, đỏ rực tới tận mang tai. Cô cúi đầu xuống, tuy rằng cô chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình với Sở Thiên, nhưng như vậy lại bị ông nội tuyên bố thẳng ra như thế khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv