Hai giờ chiều, Sở Thiên đúng giờ đứng phía dưới kí túc xá nữ đợi Tô Dung Dung, sau đó hai người cùng đi Vạn Lý Trường Thành.
Gió mùa thu mang cái cảm giác se lạnh, điều làm cho Sở Thiên có cảm giác không yên đó chính là ánh mắt của mọi người, những người dù nam hay nữ đi qua hắn đều nhìn hắn cười và sau đó là những lời xì xào bàn tán, hứng thú nhất là gặp phải những phải những con lợn có cánh thì tiếng đồn vang xa hơn.
- Cậu ta là một sinh viên ưu tú Sở Thiên à?
Một cô gái mập mạp nhìn trộm Sở Thiên nói.
Bên cạnh là một cô gái đeo mắt kính vui vẻ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là người xuất hiện ở buổi diễn hôm đó đúng là làm người ta cảm phục, thực sự là rất lãng mạn, thực là rất đẹp trai, không ai có thể đẹp hơn được nữa.
- Nhìn cũng được đó chứ, chỉ là hơi gầy một chút.
Cô gái mập mạp cắn cái bánh to, giọng điệu mơ hồ nhận xét.
Sở Thiên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, trên thực tế thì muốn mình có thể nghe rõ xem người con gái nói về mình, lúc đó chỉ muốn chui vào một cái hang nào đó giấu mặt, vốn dĩ nổi tiếng là rất khổ, tất cả mọi thứ như là hào quang trước mắt mọi người.
Một lát sau Tô Dung Dung đi đến, cô mặc một bộ váy màu trắng nhạt điểm thêm vài con bướm, trên đầu có vài tua rua màu trắng, trong ánh mắt long lanh của cô tràn đầy hạnh phúc, vừa gặp Sở Thiên dáng người cao đứng ngoài cửa, cô vội chạy đến như con chim non nép vào lòng Sở Thiên.
Sở Thiên cúi đầu xuống, dường như không để ý đến người xung quanh khẽ hôn lên trán Tô Dung Dung, lập tức bắt gặp bên cạnh đã có ba cặp mắt đang nhìn, ngồi chồm hỗm dưới đất nhìn biểu hiện của hai người.
- Dung Dung, cái đuôi của cậu lại tới à?
Tô Dung Dung nhìn thấy bọn Liễu Yên, bất đắc dĩ cười nói:
- Liễu Yên, mọi người hôm nay cũng đi dạo phố mua đồ, mấy ngày nữa tập quân sự phải dùng.
- Yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến góc riêng tư của hai người đâu.
Liễu Yên nhìn chằm chằm Sở Thiên nói.
Lúc này Tấn Thành đã lái xe đến, ba chiếc Audi xếp hàng ngay tại cổng của khu nữ sinh, cũng có phần khí thế.
Sở Thiên kéo Dung Dung ra khỏi ba cô gái, Liễu Yên tiến đến vài bước, nhẹ nhàng nói vào tai Sở Thiên:
- Sở Thiên, yên tâm, từ giờ chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người nữa, hai người cứ thế tìm hiểu nhé!
Lập tức, Liễu Yên hướng về phía Tô Dung Dung phất tay chào:
- Hôm nay đi chơi vui vẻ nhé.
Sở Thiên nhìn vào ánh mắt có vẻ đắc ý của Liếu Yên, lại cả sự thân thiện nữa, trong lòng không thấy nhẹ nhõm mà ngược lại cảm thấy bất an, cô gái này sao lại có thể thay đổi tính cách vậy nhỉ?
Cô ta thay đổi rất nhanh, nhất định là có gì kì lạ! Sở Thiên lại nghĩ đến câu nói cũ.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung đến chỗ chiếc xe jeep đỗ trước kí túc xá, đây là xe mà Sở Thiên đã nhờ Hồ Bưu mang đến từ sớm. Ở cái xã hội này, bản thân không có xe là một điều rất bất tiện, nhân vật chính A Phàm Đạt cũng là bởi vì đã có Mị Ảnh Kỵ Sĩ mới có thể vào được làng hoa, thống nhất bộ lạc, đánh bại quân xâm lược, giữ vững được thiên hạ.
Tô Dung Dung không hỏi gì ngồi lên xe jeep, không hỏi Sở Thiên là xe này ở đâu, ngay cả chuyện tối qua Sở Thiên đến cục cảnh sát cũng không hỏi, Sở Thiên thở phào, hắn được tin tưởng, đó là sự hấp dẫn quyến rũ nhất của Tô Dung Dung, bất kể làm việc gì đi nữa cũng yên tâm, không lo lắng gì.
Sở Thiên khởi động xe, Tô Dung Dung bên cạnh lấy ra một loạt ảnh chụp được in ra, ánh mắt cô rạng ngời đưa ra trước mặt Sở Thiên nói:
- Đây là những bức ảnh của chúng mình tối hôm đó, em đã in ra từ những bức ảnh trên diễn đàn, đẹp không anh?
Sở Thiên nói:
- Kim Đồng Ngọc Nữ!
Tô Dung Dung mỉm cười, nói: - Tối qua, trên diễn cũng bàn luận nhiều về anh, thật sự rất náo nhiệt, bình luận mãi hơn bốn giờ đồng hồ mới chịu thôi.
Sở Thiên cười nhẹ một tiếng, thở dài:
- Anh biết, bởi vì trong đó có tên cầm đầu là bọn Đường Thương Hùng, bọn này thức trắng đêm không ngủ lên mạng trêu ghẹo, muốn tìm người đã hãm hại anh, tìm lại công bằng.
Sở Thiên lập tức nói cho Tô Dung Dung, Âu Dương Thắng Cơ còn cho mấy người khởi xướng, châm ngòi lửa vào trang web đen nữa, làm cho người cứ kích vào websites của cậu ta liền hiện ra câu: Sở Thiên đúng thần thánh không thể xâm phạm! Đoán là để cho những người trên mạng phát điên.
Tô Dung Dung ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ là anh em tốt của anh à!
Sở Thiên gật đầu, giẫm chân ga, xe jeep lập tức rú lên tiến vào làn xe trong sân trường.
Trời cao trong xanh, trên trời có những con chim nhạn đang bay.
Vạn Lý Trường Thành phía đông Hải Quan tỉnh Hà Bắc Sơn, phía tây Gia Dự Quan tỉnh Cam Túc. Nó trải dài bảy tỉnh, thành phố, khu tự trị như: Hà Bắc, Bắc Kinh, Sơn Tây, Mông Cổ, Trữ Hạ, Thiểm Tây, Cam Túc, nó khúc khuỷu kéo dài đến 6700 km, ước chừng vạn hoa lý, cho nên được xưng là "Vạn Lý Trường Thành" .
Hiện tại Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đang đứng trên thành gạch Bát Đạt Lĩnh Trường Thành cổ xưa đón gió núi vi vu, ngắm cảnh sông núi tươi đẹp trong và ngoài Trường Thành, ngắm cảnh núi rừng trùng trùng điệp điệp như là những dãy núi trong những bức tranh, trong thơ ca vậy, nhìn những rừng cây xanh um tươi tốt, bao la bạt ngàn, kéo dài trên lãnh thổ quốc gia, lại còn có cả một kinh thành to lớn huy hoàng.
- Có lúc thật khâm phục ông cha ta ngày xưa.
Tô Dung Dung tựa vào ngực Sở Thiên, nhẹ nhàng nói :
- Thật là vĩ đại.
Bát Đạt Lĩnh Trường Thành nằm ở huyện Diên Khánh Kinh Thành đều là núi Quan Cổ Đạo Bắc Khẩu, Bát Đạt Lĩnh Trường Thành là một bộ phận của Vạn Lý Trường Thành, một công trình phòng ngự vĩ đại củaTrung Quốc cổ đại, là một cái cửa ải của Minh Trường Thành, trong lịch sử thì là một trong chín nơi nổi tiếng trong thiên hạ, sự tinh hoa của Vạn Lý Trường Thành, trong Minh Trường Thành cũng có tính đại diện rất đặc sắc.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên đến Trường Thành, đứng trước địa thế Trường Thành hiểm trở, ai cũng có thể tưởng tượng được nơi đây như đứng giữa Bột Hải rộng lớn, ầm ầm sóng dậy, như đứng ở nơi sa mạc rộng lớn Cô Yên, giống như đứng ở nơi có núi cao vời vợi từ dưới đất mọc lên, tại nơi Cổ Đạo cát bụi tung bay, nơi Thiên Long thần vĩ bay qua, thật là một Trường Thành bất hủ, Sở Thiên tự nhiên lại nghĩ đến hai câu thơ của lão chủ tịch:
- Kim nhật trường anh tại thủ, hà thì trói trụ thương long
- Mọi người đi hướng bên này, có một câu mọi người nhất định đều biết: Không đến Trường Thành thì không phải hảo hán, vừa giới thiệu nhiều cảnh quan như vậy, bạn nhất định vội vàng muốn đến Trường Thành tham quan một chuyến, không cần phải gấp gáp, lập tức bạn cũng trở thành hảo hán rồi.
Một giọng nói buồn bã từ bên cạnh Sở Thiên truyền đến:
- Nơi này chính là Bát Đạt Lĩnh Trường Thành nổi tiếng, phong cảnh thật đẹp. Bát Đạt Lĩnh Trường Thành trong lịch sử có rất nhiều những chứng kiến của những sự kiện trọng đại như Tiêu thái hậu đi tuần du, nguyên thái tổ nhập quan, Từ Hi thái hậu trốn…. Bát Đạt Lĩnh là đường phải đi qua.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung quay đầu lại nhìn lại, một cô hướng dẫn viên du lịch dáng vẻ bình thường dẫn theo vài chục người rầm rầm đi đến, nhìn vẻ mặt và giọng điệu của người hướng dẫn viên là biết đó là một đoàn khách riêng, hơn nữa không có khách nước ngoài, thế nên không có màu mè gì cả.
Thế nhưng mắt Sở Thiên vội dừng lại một lúc, vì hắn nhìn thấy Sa Cầm Tú, màu áo tím của Sa Cầm Tú làm người ta phải chú ý, cô ta đang chăm chú nghe người hướng dẫn viên du lịch, trong tay còn cầm bản đồ Trường Thành.
Cô ta sao lại đến Trường Thành? Trong lòng Sở Thiên nghĩ thầm, cứ lên chào hỏi một câu, nhưng lại phát hiện cô ta đang rất tập chung, thế nên không dám làm phiền.
Hướng dẫn viên du lịch tuy không có vẻ gì là tỏ ra hứng thú cả nhưng vì yêu cầu nghề nghiệp nên vẫn phải lấy lại tinh thần, giới thiệu cho mọi người: Bát Đạt Lĩnh Trường Thành có ba đài, hai tường tạo thành, nhìn xuống là bộ phận cấu thành rất quan trọng của Trường Thành ống thành, chúng thường là được xây lại trên địa hình giao thông nguy hiểm, Ống thành khoảng cách hai cửa vài mét, bức hoành cửa Tây, cửa phía Bắc đóng, tôi đã nói qua, bức hoành ở của đông: Cư Dung bên ngoài thị trấn, ý là Cư Dung đóng bên ngoài quan trọng thị trấn, bây giờ chúng ta đang hướng tới phía dưới xem, một đại ổ pháo trưng bày ở phía Nam cửa thành tên là: Thần uy đại tướng quân, là vua Sùng Trinh năm đó tạo ra.
- Xin chào, hướng dẫn viên, tôi muốn hỏi, cái gì mà tam đài lưỡng tường vậy?
Người hỏi đúng là Sa Cầm Tú rồi.
Hướng dẫn viên nhíu mày, vắt hết óc, nói:
- Ba đài phân biệt là thành đài, điện đài địch, phong hỏa đài, trong đó thành đài cấu tạo rất đơn giản, chỉ là nơi tránh tránh gió hàn của các quan binh, cái điện đài địch cấu tạo tương đối là rất phức tạp được phân làm hai tầng, tầng dưới được cấu tạo bởi các chữ điền, tỉnh, hồi, trên tầng thì có lỗ châu mai và nhìn qua lỗ quan sát tình hình quân binh và dùng để bắn tên, thế nên nơi này cũng có chức năng để phòng ngự. Phía dưới là phong hỏa đài còn gọi là khói lửa, đài báo động, là kiến trúc độc lập không lối liền với Trường Thành, một khi địch mà đến phạm phải liền châm lửa, gió lửa thông báo quân tình, người xưa có câu: ban ngày nhen khói gọi là đốt lửa, buổi tối gọi là lửa báo động.
Sa Cẩm Tú có vẻ rất có hứng thú với Trường Thành, vừa nghe vừa bảo hai cô gái đi cạnh mình ghi lại.
- Còn lưỡng tường, tường cao bên ngoài Trường Thành gọi là điện trường, có lỗ châu mai là dùng để phòng ngự địch, bên trong tường cao không đến một mét thì được gọi là Tường con gái còn gọi là vũ tường.
Hướng dẫn viên du lịch lau mồ hôi, thiếu chút nữa là bị khách hỏi đến rồi, vậy thì xấu hổ lắm.
Sa Cầm Tú vẫn không thấy thỏa mãn, sắc mặt lạnh lùng, cố gắng cười để hỏi:
- Cái phong hỏa đài này chỉ sử dụng đơn giản vậy sao? Đơn thuần là báo khi địch đến? Bao nhiêu tên địch thì làm sao bẩm báo được?
Hướng dẫn viên đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác, tất cả những du khách đều rất hứng thú với câu hỏi như thế này, ngày trước cũng chỉ là nghe qua phong hỏa đài là để báo địch đến thế nhưng theo như là Sở Cầm Tú thì làm sao truyền được con số của địch?
Tiếc những lúc vận dụng sách thì không có ích! Hướng dẫn viên bây giờ mới hiểu được câu nói này, sắc mặt dần dần trở nên khó coi hơn.
- Thời Minh, quan hệ giữa phong hỏa và địch thì quy định rất nghiêm ngặt, địch hơn trăm người, đốt một cái nổ một cái, năm trăm người, đốt hai cái nổ hai cái, ngàn người trở lên thì ba đốt nổ ba, năm nghìn trở lên thì bốn đốt bốn nổ, vạn người thì năm đốt năm nổ, thông qua phương thức này quân tình hai bên có thể truyền đến kinh thành.
Tô Dung Dung tiến lên trước vài bước thản nhiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, càng làm cho cô cử nhân này thêm vài phần thán phục.
Sa Cầm Tú và các cô nàng như bừng tỉnh gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thán phục Tô Dung Dung, Sa Cầm Tú có chút ngượng ngạo hỏi:
- Tại sao lâu năm như vậy là tường ở Trường Thành vẫn không bị nước mưa làm hỏng?
Tô Dung Dung cười, làm cho người ta có cảm giác mê say, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tại dưới chân tường Trường Thành cách đây không xa có một cái mương, lúc có mưa nước mưa sẽ chảy xuống đó, tránh nước trôi vào tường thành, mà tường thành lại sử dụng tảng đá khối đúc thành, bên ngoài là gạch, bên trên trải lên một phiến đá, do đó khiên cho kiến trúc trở nên kiên cố.
Sa Cầm Tú chắp tay trước ngực, thành khẩn hướng về phía Tô Dung Dung nói:
- Cảm ơn cô.
Lúc này, hướng dẫn viên không có chút đạo đức nghề nghiệp kia đã dẫn hơn chục du khách lặng lẽ đi lên trên, cô ta cố ý quên đi các nàng Sa Cầm Tú, sợ là đến cảnh tiếp theo lại hỏi những câu như vậy thì thật là mất mặt.
Sa Cầm Tú tuy nhiên nhìn thấy hướng dẫn du lịch đi rồi, nhưng vẫn không đi, trên khuôn mặt tuấn tú vô tình kia hoàn toàn không có biểu lộ gì.
Sở Thiên từ từ bước ra từ phía sau, Sa Cầm Tú ánh mắt sáng ngời, giọng điệu cũng khác thường nhẹ nhàng nói:
- Sở Thiên, chào anh, rất vui khi được gặp anh.
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm Tô Dung Dung nói:
- Sa Cẩm Tú, chào cô, các cô cũng tới Trường Thành à?
Trong lòng Sở Thiên luôn nghĩ, Sa Cẩm Tú là một người rất bận, với thân phận của cô ta thì làm gì có thời gian mà đến đây được?
Sa Cầm Tú nhìn thấy Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, trên mặt hai người tỏ ra rất thân mật rất hạnh phúc, trong mắt cô cảm thấy có sự cô đơn, thế nhưng cô vẫn cười nói:
- Trường Thành đối với Thiên triều, thậm chí là di sản lịch sử lớn của thế giới, anh nói xem, chúng ta đều đến Kinh Thành, làm sao mà không thể đến đây đi dạo chứ.
Sở Thiên gật đầu, hắn biết rõ Sa Cầm Tú không nói thật, cô ta vừa rồi tập trung để trả lời đã bán rẻ nội tâm của cô ta.
Tô Dung Dung khẽ cười, mở cặp môi đỏ mọng nói:
- Mọi người đều là bạn thì cùng nhau đi dạo, Trường Thành này tôi từ nhỏ đến bây giờ đã đến vài chục lần rồi, có thể nói là rất hiểu nơi này, chị Sa có gì tò mò, muốn hỏi, chỉ cần nói nếu Dung Dung biết sẽ nói cho chị nghe.
Sa Cầm Tú trên mặt có chút rạng ngời, một lần nữa chắp tay xuống ngực, khé gật đầu nói:
- Cảm ơn cô Tô.
Thế nên năm người bọn họ lập tức cùng đi hướng lên phía trên, gió núi vù vù trước mặt, các cô Sa Cầm Tú đi phía trên không có chút cảm giác gì, đặt chân xuống, giơ tay nhấc chân vô cùng dong dong tự nhiên, trên người cô ta có một mùi hương làm cho Sở Thiên có phần mê say.
Sở Thiên đoán không có sai, Sa Cầm Tú rất quan tâm tới Trường Thành, nếu như không phải là Trường Thành hiện tại đã mất đi công dụng phòng thủ, Sở Thiên thậm chí còn nghi ngờ Sa Cầm Tú là do địch phái đến, vì cô ta không chỉ tỉ mỉ hỏi Tô Dung Dung liên quan đến cấu tạo, tác dụng Trường Thành, mà còn muốn hai cô gái bên cạnh mình chụp nhiều ảnh.
Cô ta sao lại có hứng thú với Trường Thành vậy? Trong đầu Sở Thiên lại tự hỏi, nhưng vẫn có thể kìm chế được những ý niệm đó trong đầu.
Sở Thiên và Tô Dung Dung đưa Sa Cầm Tú đi suốt bốn, năm giờ đồng hồ, đi thẳng tới lúc ánh đèn rực rỡ, lúc Kinh Thành dần dần lên đèn Sa Cầm Tú mới dừng bước, khuôn mặt tràn đầy niềm vui và có phần áy náy, bất luận thế nào thì cũng muốn mời Sở Thiên và Tô Dung Dung dùng cơm để thể hiện lời cảm tạ và xin lỗi.
Bữa cơm này là ở phủ Bát Vương, đồ ăn tự nhiên là thức ăn ngon, rượu cũng là loại rượu ngon.
Thế nhưng phủ Bát Vương lại không phải quán rượu xa hoa quý phái gì chỉ là một quán rượu nhỏ ơ ngõ hẻm, thế nên nói gọi chúng là quán rượu nhỏ, vì vậy năm người Sở Thiên sau khi ngồi xuống, lại có thêm bốn người trung tuổi ngồi ở bàn bên ngoài, không còn chỗ thừa nào nữa.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, Sa Cầm Tú sao có thể tìm đến chỗ này để ăn chứ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Điều mà Sở Thiên càng kinh ngạc chính là tửu lượng của Sa Cầm Tú cũng không tồi, uống được mấy cốc mà sắc mặt không hề đỏ chút nào.
Một người lúc uống rượu có thể là lúc yếu mềm nhất, thần kinh cũng không được ổn định, thế nhưng Sở Thiên lại cảm thấy lúc Sa Cầm Tú uống rượu lại là lúc cô ta tỉnh táo, trên người toát ra một khí thế nào đó ngay cả Sở Thiên cũng liếc mắt, Sở Thiên không chút nghi ngờ gì, cho dù là sói dữ ở trước mặt thì đi qua cô ta cũng dùng một tay là giết chết nó.
Tiểu nhị lại bưng lên một bình rượu, hắn vừa đặt xuống, Sở Thiên phát hiện tay của tên tiểu nhị này đang run rẩy.
Sở Thiên rót chén rượu, cười nói Sa Cầm Tú:
- Cô thường hay đến quán rượu này à?
Sa Cầm Tú không biết Sở Thiên có ý gì, hơi sững sờ, đáp:
- Những ngày này tôi ở Kinh Thành, ngày nào cũng đến đây.
Sở Thiên gật đầu, dùng tay chỉ vào món ăn vẽ vẽ gì đó, quay đầu nói với Sa Cầm Tú:
- Mỗi ngày phải uống hai bình thế này?
Sa Cầm Tú không chút do dự gật đầu, nói:
- Rượu ở đây nhẹ, uống không say được, mà lại dễ uống.
Sa Cầm Tú nhìn thấy ám hiệu trên ngón tay Sở Thiên, trên mặt có chút biến sắc, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Đó là hai chữ: Cẩn thận.
Trên mặt của Sở Thiên không biến sắc, chuyển động chén rượu trong tay, bỗng nhiên vẫy tay tiểu nhị, tiểu nhị chần chừ một lúc, ánh mắt hướng về phía cửa quan sát khách, hắn nhanh chóng đi tới, cười nói:
- Khách quan, ngài muốn gì ạ?
Sở Thiên cười, dơ rượu trong tay lên nói:
- Tôi muốn mời anh uống rượu.
Sắc mặt tiểu nhị thay đổi, lắc đầu nói:
- Khách quan, thật là ngại quá, đang trong thời gian làm việc, nếu như ông chủ mà biết tôi uống rượu thì tôi sẽ bị đuổi việc, tôi rất cảm ơn lời mời của ngài.
Sở Thiên cũng lắc đầu, ánh mắt có vẻ hơi uy nghiêm:
- Ngươi mà uống rượu thì ông chủ đuổi ngươi, còn nếu mà không uống thì ngươi biết sẽ thế nào không?
Tiểu nhị không nói gì, lắc đầu như cái trống đang dao động vậy.
- Ngươi sẽ chết.
Sở Thiên đột nhiên ra tay, ghì tên tiểu nhị không chút phòng ngự gì lên bàn, tay kia cầm bình rượu, không chút do dự gì rót rượu vào mồm hắn, cổ họng của tiểu nhị 'Ừng ực, ừng ực' chảy xuống, lập tức một chân đạp hắn văng ra.
Tên tiểu nhị ngồi ở dưới đất, ho một cái rất mạnh, chỉ muốn nhả ra tất cả rượu trong mồm ra.
Cửa ra vào có bốn vị khách, tất cả động tác đều ngừng lại, lập tức phản ứng, từ tròng lòng ngực móc ra khẩu súng lục, quay người lại nhắm vào mấy người Sa Cầm Tú, lúc này các người của Sa Cầm Tú xông lên phía trước.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung vào lòng, Sở Thiên nói nhỏ vào tai cô:
- Dung Dung, từ nay về sau bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng không được sợ, hãy nhớ rằng luôn có anh ở bên em.
Vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ hoảng sợ nhưng phát hiện ra là cô ấy rất bình thản, rất bình tĩnh, Tô Dung Dung cười nhìn Sở Thiên nói:
- Có anh ở đây, em không sợ gì hết.
Sở Thiên sờ nhẹ lên đầu Tô Dung Dung, trên mái tóc cô phát ra một mùi hương, quyến rũ.
Sở Thiên cuối cùng cũng biết Sa Cầm Tú các cô là khủng bố , động tác của Sa Cầm Tú không hoa lệ gì mà thậm chí còn khó coi nhưng lại rất thực tế, Sa Cầm Tú trước tiên đến gần lại, bắt lấy tay của hai tên phía trước, hai khẩu súng lập tức rơi xuống, Sa Cầm Tú tiện nắm chặt hai khẩu súng đó vào tay mình, không nháy mắt, Sa Cầm Tú đã nổ súng hai người phía sau.
Hai tiếng "Phanh, phanh", hai người phía sau giơ một nửa tay lên lập tức bị mền nhũn, hai người phía trước đã hồi phục, rút ra con dao găm muốn đe dọa Sa Cầm Tú, lúc này hai nữ bảo vệ của Sa Cầm Tú đã đứng trước mặt cô ta, ngăn tay của chúng, đẩy dao đột ngột đâm vào ngực bọn chúng.
Một cục chiến đơn giản lại có một kết quả kinh hoàng, ở Phủ Bát Vương đã có bốn thi thể, trên người Sa Cầm Tú nhuốm máu tươi, còn để máy chảy xuống trên những thi thể đó, lập tức nắm lấy hai cây súng nhằm vào tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị sợ tới mức quỳ xuống, gào khóc:
- Tôi bị ép làm như vậy, tôi ép bỏ thuốc ngủ vào trong rượu, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có đứa con nhỏ ba tuổi, xin cô đừng có giết tôi.
Sa Cầm Tú tự nhiên không thể bỏ qua bất kể người nào có ý đồ làm hại bản thân mình, nếu không cô ta đã sớm chết từ trước rồi, đang lúc chuẩn bị bóp còi súng, Sở Thiên vội gạt súng của cô ta, lắc đầu nói:
- Không nên giết anh ta vội, có thể để tôi hỏi vài câu.
Bản thân Sa Cầm Tú bản thân cũng không rõ, nghe những lời của Sở Thiên thì mềm lòng, gật đầu, đưa súng cho hai cô gái kia nói:
- Được rồi, Sở Thiên, nghe theo anh.
Sở Thiên từ từ bước đến trước mặt tên tay sai, nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn rất quyết tâm, không hề mất ý chí, cười một cái và nói:
- Mục đích của các ngươi là gì?
Đầu tiểu nhị kia lạng choạng dường như không còn thấy tỉnh táo nữa, chỉ vào Sa Cầm Tú nói:
- Đúng, đúng, là cô ta.
Sở Thiên bắt lấy tay của hắn, uốn bẻ một kêu một tiếng 'Răng rắc' cánh tay bị sai khớp, tiểu nhị kêu lên một tiếng, cánh tay kia theo phản xạ chống trả lại Sở Thiên, Sở Thiên đưa tay ra, sau đó quấn lại, làm cho tay hắn bị trật khớp
Sở Thiên đứng dậy, nhìn hai tay của tên tiểu nhị kia không còn sức chống trả nữa, bình thản nói:
- Dược tính sớm đã được cậu dùng thuốc giải để giải rồi, sau này có muốn giả bộ bất tỉnh, thì ánh mắt cũng đừng có lóe sáng lên, diễn không chuyên nghiệp sẽ tùy tiện bán rẻ thân phận thật của mình.
Hai người phụ nữ bên cạnh Sa Cầm Tú, dẫm vào tay tên tiểu nhị, dùng hết sức, giống như hai cái đinh đâm vào tên tiểu nhị kia, Sở Thiên vươn người, lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ hỏi vài câu, nếu trả lời tốt thì ngươi có thể sống sót, nếu như không thành thật trả lời, thì ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội trả lời nữa.
Tên tiểu nhị này vẻ mặt phẫn nộ, nhìn Sở Thiên như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, Sở Thiên nhặt lên một con dao găm, lắc đầu nói:
- Dù gì cũng không được mạnh mồm như vậy, có lẽ tôi không có cách nào làm cho ngươi nói sự thật, nhưng cách của cô Sa, ngươi nhất định phải biết.
Sắc mặt của tên tiểu nhị kia biến sắc, gã tự dưng biết rõ đám người khủng bố, để sinh tồn thìngay cả thịt người còn ăn được, gặp ánh mắt nhã nhặn mà uy nghiêm của Sở Thiên, trong lòng thấy nhẹ nhõm vội vàng gật đầu, thể hiện sự hợp tác.
- Mục đích của các ngươi là gì?
Sở Thiên không cho chúng thở, quát mạnh một tiếng.
Tên tiểu nhị không chút do dự nói:
- Sa Cầm Tú.
- Tại sao phải giết Sa Cầm Tú?
- Chúng tôi không giết cô ta, chúng tôi chỉ là muốn trói cô ta lại, làm quân cờ cho chúng tôi, giúp chúng tôi lấy được hàng từ chỗ Sa tướng quân..
- Các ngươi là người của ai?
Sở Thiên đột nhiên quát.
Lúc này, một ánh sáng màu đỏ lóe lên, Sa Cầm Tú từ nhỏ đã quen với súng ống sắc mặt sợ hãi quát lên một tiếng:
- Cẩn thận.