Đêm đó, Sở Thiên không về đại học Thiên Kinh, mà ngủ một giấc ngon lành ở quán Bar Mê Tình, vì vậy chập tối hôm sau lúc Sở Thiên về trường đại học Thiên Kinh mới phát hiện trong vòng một đêm, cả thế giới đã thay đổi.
Trong bảng tin của trường, tấm áp phích tuyên truyền to đùng màu sắc bắt mắt ghi rõ tiết mục chào đón tân sinh viên đêm nay, trong mười mấy tiết mục, có hai tiết mục đặc biệt nổi bật, dùng kí hiệu màu đỏ tươi ghi chú, một là màn biểu diễn của Phạm Tâm Tâm, một là màn độc tấu đàn dương cầm, vũ đạo sống động, giọng ca bão tố của Sở Thiên.
Sở Thiên cười khổ lắc lắc đầu, bọn người Liễu Yên đùa cũng ác, không chỉ tiến hành chính thức tuyên truyền khắp nơi, còn chụp mũ mình nhiều như vậy, xem ra tối nay nhất định ép mình lên sân khấu rồi, phải nói là "ép mình tự bêu xấu".
Sở Thiên thở dài, rời khỏi chỗ bảng tin, di chuyển vị trí của đồ đang mang trên lưng, đi về phía kí túc xá. Trên đường thỉnh thoảng lại có tân sinh viên hớn hở tò mò bán tán xem Sở Thiên biểu diễn tối nay liệu có phải là Sở Thiên thí sinh thiên tài không, sau đó lại chuyển sang chủ đề về những chuyện không tốt đẹp của Phạm Tâm Tâm, người khá nổi tiếng trong thủ đô, bàn luận xem Phạm Tâm Tâm đã lấy chồng chưa.
Sở Thiên vừa đặt chân vào phòng 110 liền phát hiện Đường Thương Hùng và Tôn Bân đang vây quanh Âu Đương Thắng Cơ, mắt nhìn chằm chằm vào cái máy tính, vẻ mặt có vẻ hưng phấn, đến Sở Thiên vào phòng kí túc xá cũng không biết, cho đến khi Sở Thiên khẽ ho nhẹ mấy tiếng mới lập tức khẩn trương ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy Sở Thiên, tất cả đều xông vào khẽ đánh vào người hắn.
Sở Thiên né nhanh những quả đấm của bọn họ, cười nói:
- Các cậu lén lén lút lút làm gì vậy?
- Chúng tớ đang tìm ảnh nóng của Phạm Tâm Tâm!
Tôn Bân lấy tiến làm lùi, trên khuôn mặt không có vẻ gì bất an, như thể mình đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Sở Thiên có chút tò mò, khó hiểu hỏi:
- Các cậu xem ảnh nóng của người ta làm gì? Cô ta chẳng phải là con hát kinh thành sao? Trên mạng sao có thể tìm được ảnh nóng của cô ta chứ?
Sau đó thở dài:
- Các cậu có phải là quá nhàm chán không?
- Đúng vậy, bọn tớ thực sự nhàm chán.
Đường Thương Hùng vươn vai, không chút do dự thừa nhận nhàm chán, sau đó nói tiếp:
- Vì bọn tớ không ai có diễm phúc như cậu, đã có Phương Tình yêu thương nhớ nhung, lại có Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người.
Âu Dương Thắng Cơ quay người đi đến cạnh máy tính, dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái, cao giọng đọc:
- Tô Dung Dung, nhân sĩ kinh thành, trạng nguyên văn khoa, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, càng quan trọng đó là gia thế hiển hách, thiếu nữ chưa chồng thuần khiết!
Sau đó tắt máy tính:
- Những thông tin khác tớ không dám thu thập nữa, bằng không người ta chẳng cần qua tỉnh đuổi bắt tớ, mà trực tiếp xử bắn tớ ngay tại chỗ, tớ cũng khó mà giải oan được.
Sở Thiên hơi động lòng, hắn mặc dù sớm đã phán đoán được Tô Dung Dung xuất thân trong gia đình quý tộc, nhưng không ngờ lại giàu đến mức nhưu vậy, sợ rằng so với Chu Long Kiếm còn hơn vài phần. Chẳng trách, trong mắt Liễu Yên, mình hoàn toàn là một còn cóc ghẻ, cho dù như vậy, Sở Thiên cũng không cảm thấy tự ti. Hắn luôn biết rằng, đã có tình cảm thì cho dù quyền lực tiền tài cũng khó mà ngăn chặn được.
- Đúng rồi, Sở Thiên, trong danh sách diễn xuất buổi tối hình như có tên của cậu.
Tôn Bân có vẻ nhớ ra điều gì, vội lên tiếng.
- Chẳng nhẽ lại là cậu, cậu thật sự còn biết đánh đàn dương cầm, biết nhảy, ca hát diễn xuất sao? Cậu thật là đa tài đa nghệ quá đó!
Sở Thiên cười khổ, lắc lắc đầu:
- Làm hết mình thôi, vì dân phục vụ mà!
Bọn người Tôn Bân liền giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:
- Được đấy! Đừng làm mất mặt phòng 110 kí túc xá!
Đường Thương Hùng dường như phát hiện ra điều gì, lùi xuống một bước, dò xét cẩn thận Sở Thiên rồi lắc lắc đầu nói:
- Sở Thiên, không ngờ tối nay cậu diễn xuất đó, trang phục và đạo cụ trên người cậu không ổn, hoàn toàn không ổn, sẽ làm mất mặt phòng 110 mất.
Tôn Bân và Âu Đương Cơ nghe Đường Thương Hùng nói xong mới phát hiện Sở Thiên mặc áo vải, đi giày vài, mộc mạc chất phác, nếu như không phải nụ cười mê hoặc lòng người của Sở Thiên thỉnh thoảng lại lộ ra, đi trên đường cũng giống như một người bình thường thôi, không có gì là nổi bật.
Sở Thiên nhìn kỹ lại chính mình:
- Không sao, rất thoải mái mà!
Đường Thương Hùng lắc lắc đầu, vung tay lên:
- Tôn Bân, Thắng Cơ, thời điểm cần đến tinh thần tập thể đã đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Sở Thiên còn chưa kịp phản ứng gì, bọn người Đường Thương Hùng đã lục tung hòm quần áo lên, sau một lát, một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đã khoác lên người Sở Thiên, một đôi giày da đen bóng có thể soi gương được đã được mang trên đôi chân của Sở Thiên.
Một thân hình cực kì ngắn gọn, khoác trên mình bộ trang phục Tôn Trung Sơn lịch sự, kết hợp với thân hình thon dài cao ngất của Sở Thiên, nhất là trí tuệ uyên bác, đôi mắt đen tuyền khó ai có thể nhìn thấu được, còn cả nụ cười với núm đồng tiền mê hoặc lòng người, tất cả đã làm tăng thêm sức hấp dẫn vô tận cho Sở Thiên, giống thư những ngôi sao sáng lung linh trên bầu trời vậy, lấp lánh hào quang làm người khác phải lóa mắt.
- Tớ nhìn thấy lịch sử!
Vẻ mặt Tôn Bân vô cùng nghiêm túc.
- Tớ nhìn thấy tiếng hò hét xé tan bầu không khí!
Âu Dương Thắng Cơ trên nét mặt cũng có vẻ trầm lắng.
Đường Thương Hùng ánh mắt có vẻ cuồng nhiệt:
- Tình thần vĩnh hằng bất biến!
Sở Thiên quay người, nhìn thấy mình trong gương vừa thản nhiên lại thâm thúy, nhìn thấy trong sâu khóe mắt mình ẩn chứa sự cô đơn.
Sở Thiên đứng trước gương ngắm mình suốt hơn mười phút, thấy lễ khai mạc đêm chào đón tân sinh viên đang chuẩn bị diễn ra mới chỉnh lại cổ áo, cùng bọn người Đường Thương Hùng đi về phía giảng đường Nghìn Năm. Lúc bọn họ rời khỏi kí túc xá, chiếc điện thoại Sở Thiên vứt trên giường không ngừng kêu lên, một lúc sau mới tắt, vài phút sau, lại tiếp tục vang lên.
Ở giữa hậu trường giảng đường nghìn năm, Liễu Yên cau mày nói với Tô Dung Dung:
- Đêm diễn sắp bắt đầu rồi, điện thoại của Sở Thiên vẫn không gọi được, tớ nghĩ cậu ta chắc chắn cảm thấy hôm qua đã khoác lác, hôm nay không dám đến rồi, xem ra cần bọn Lang Côn điều chỉnh thời gian một chút.
Tô Dung Dung khẽ lắc đầu, nói:
- Sở Thiên nhất định sẽ đến, bởi vì anh ấy đã đồng ý với tớ rồi.
Liễu Yên không nói gì chỉ cười, trên khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên.
Hôm nay những người qua lại đại học Thiên Kinh rất nhiều, nhưng nhanh chóng thưa thớt dần, vì bọn họ đều đã vào giảng đường Nghìn Năm.
Lúc này Sở Thiên đang cùng với bọn người Đường Thương Hùng đi qua trường học, tiến về phía giảng đường Nghìn Năm cách đó hơn 900m. Đường Thương Hùng xem giờ, nhíu mày lại, quay người vẫy vẫy tay về phía bọn người Sở Thiên:
- Mọi người nhanh lên đi, đã bắt đầu rồi, không nhanh sợ lúc vào không phải là xem diễn xuất nữa, mà là đến ngắm sao.
Đúng lúc này, một chiếc BMW đi qua sát người Đường Thương Hùng, kéo cậu mấy mét, làm cậu bị té ngã trên mặt đất, rồi bị rơi vào rãnh nước khô ở bên cạnh. Bọn người Sở Thiên bị bất ngờ, vội vàng lên xem, cho rằng Đường Thương Hùng chắc chắn bị thương không nhẹ, kết quả vừa đến cạnh rãnh nước, Đường Thương Hùng đã ngoan cường bám lấy cỏ cây cạnh đó, bò lên như người ngoài hành tinh, bộ dạng phẫn nộ, gào thét:
- Bà nội nó, đó là xe việt dã hay BMW vậy?
Bọn người Sở Thiên đi đến, đỡ Đường Thương Hùng dậy, nhìn kĩ một lượt, chỉ thấy cánh tay bị trầy xước một chút, không nghiêm trọng lắm, mới thở phào nhẹ nhõm, giúp cậu ta phủi bụi bẩn trên người.
Chiếc BMW đi về phía trước không xa bỗng nhiên dừng lại. Bọn người Sở Thiên thầm nghĩ, chiếc BMW này coi như cũng có vài phần lương tâm, biết làm thương người khác thì cần xuống xin lỗi. Ai ngờ, cửa xe vừa mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm, khá sành điệu bước xuống xe, còn đeo cả cặp kính màu nâu, đằng sau còn có hai người đàn ông trung nhiên mặc quần áo màu đen, nhìn có vẻ là vệ sĩ, vì hai người này như hình với bóng đi theo người phụ nữ trang điểm đậm này, đồng thời thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, sợ có nguy hiểm gì đến gần.
Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn kĩ chiếc xe BMW của mình, sắc mặt lập tức sầm xuống, đi đến phía người Sở Thiên.
Bọn người Sở Thiên nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đi đến, người phụ nữ này lớn tiếng chửi người, giọng điều còn có vẻ khinh miệt, nói:
- Mấy học sinh các cậu đi đường kiểu gì vậy? Giờ làm hỏng xe của tôi rồi, tính thế nào đây?
Bọn người Sở Thiên hơi sững người, cô gái này cũng thật quá dã tâm, lại còn ăn vạ trước? Rõ ràng là cô ta làm Đường Thương Hùng bị thương, giờ còn vu bọn họ đi sai đường, làm hỏng xe của cô ta, thật sự là không phân biệt đúng sai mà.
Sở Thiên nhìn qua người phụ nữ này, giọng điệu thản nhiên nói:
- Đây là đường của trường, là lối đi bộ trong sân trường, cấm xe chạy, chẳng nhẽ cô không biết sao? Rõ ràng là cô sai trước, không những không nhận lỗi, còn vu chúng tôi đi sai đường sao?
- Ơ, tên nhãi này miệng lưỡi được đấy, là đường đi bộ trong sân trường không sai, nhưng đối với Phạm Tâm Tâm tôi mà nói chính là đường cho xe đi.
Người phụ nữ đó cười lạnh, khinh bỉ nói:
- Cho dù trưởng đội bảo vệ của các cậu đến, cũng sẽ nói rõ ràng với cậu rằng đây là đường dành cho xe, hơn nữa hôm nay tôi giành thời gian quý báu đến đây là để diễn xuất cho các người.
Cô ta là Phạm Tâm Tâm? Chính là Phạm Tâm Tâm diễn xuất trong đêm nay? Bọn người Đường Thương Hùng kinh ngạc nhìn cô.
Phạm Tâm Tâm nhìn vẻ kinh ngạc của bọn họ, cho rằng thanh danh của mình đã đánh ngã họ, trong lòng thoải mái hơn chút:
- Không so đo với các cậu nữa, học sinh nghèo các cậu cũng chả bồi thường nổi chiếc BMW của tôi, người làm hỏng xe của tôi, quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi rồi cảm ơn đi!
Sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Bằng không, nhất định sẽ cho cậu ra khỏi trường đại học Thiên Kinh, thậm chí đuổi ra khỏi kinh thành.
Phạm Tâm Tâm vừa nói vừa chỉ vào Đường Thương Hùng, trên mặt có vài phần cao ngạo, bộ dạng làm ơn không cần báo đáp.
Sở Thiên mỉm cười, vỗ vai Đường Thương Hùng nói:
- Thương Hùng, dập đầu nhiều thêm mấy cái đi.
Đường Thương Hùng hơi sững người, không hiểu Sở Thiên nói vậy là thế nào?
Bọn người Phạm Tâm Tâm liền cười lớn, cho rằng Sở Thiên sợ thế lực của chúng, đang nịnh nọt chúng, trên mặt nở nụ cười khinh thường, cười nhạo Sở Thiên không có nghĩa khí.
Sở Thiên cử động vài khớp cánh tay, sau đó nhẹ nhàng vượt qua chúng, đi đến bên cạnh chiếc BMW lúc này chỉ có lái xe, khuỷu tay dùng hết sức nhắm vào cửa kính của xe, dùng thế ngàn cân, nện mạnh xuống, "choang" một tiếng, cửa kính xe vỡ tan tành.
Bọn người Đường Thương Hùng sững người, có thể như thế sao?
Bọn người Phạm Tâm Tâm cũng sững người, không ngờ Sở Thiên lại cả gan làm loạn như vậy.
Nhân lúc chúng chưa có phản ứng gì, Sở Thiên lại " choang" một tiếng, đạp vỡ cửa kính bên cạnh, lái xe trong xe sợ hãi, vội hạ những cửa kính xe còn lại xuống.
- Thằng nhãi, có phải mày chán sống rồi không?
Vệ sĩ bên cạnh Phạm Tâm Tâm rống lên, trách nhiệm của bọn họ không chỉ là bảo vệ sự an toàn của Phạm Tâm Tâm, mà còn bảo vệ sự an toàn về tài sản cho Phạm Tâm Tâm. Bây giờ Sở Thiên ở trước mặt họ, hung hăng đập vỡ cửa kính xe, nếu không làm chút chuyện gì, e rằng đêm nay cũng sẽ bị Phạm Tâm Tâm đuổi việc.
Sở Thiên làm vỡ hai tấm kính, trong lòng thoải mái hơn nhiều, chưa đợi hai tên bảo vệ lao đến xử mình, Sở Thiên liền nghênh ngang trở về chỗ cũ, vỗ vỗ cánh tay, cười đau khổ nói với Đường Thương Hùng:
- Thương Hùng, bộ đồ Tôn Trung Sơn này sợ rằng có chút hư hại, hôm khác tớ sẽ bồi thường cho cậu nhé.
- Không cần, không cần, đều là anh em, không cần khách sáo!
Đường Thương Hùng không hề đau lòng vì bộ đồ Tôn Trung Sơn của mình, ngược lại thấy Sở Thiên thay mình đập vỡ cửa kính xả tức cảm thấy rất phấn chấn, đúng là anh em tốt, thật là có nghĩa khí:
- Sở Thiên, cậu vì tớ như vậy, Đường Thương Hùng tớ cũng là người có nghĩa khí, sau này Đường Thương Hùng sẽ là anh em sống chết với cậu.
Phạm Tâm Tâm nhìn chiếc BMW mới mua bị đập cho ra nông nỗi này, trong lòng vừa đau vừa tức, gào thét:
- Tiểu tử, cậu làm càn quá rồi đấy, bà cô hôm nay không dạy cậu một bài học thì không phải là Phạm Tâm Tâm nữa. Sai khiến bằng ánh mắt, hai tên vệ sĩ lập tức vay quan Sở Thiên, vận công chờ lệnh, không cho Sở Thiên có cơ hội chạy thoát.
Bọn người Đường Thương Hùng sớm đã biết thực lực của Sở Thiên trong quán Bar Mê Tình, trong lòng đều thương hại hai tên vệ sĩ, một khi động thủ, ngã trên mặt đất nhất định sẽ là hai người họ.
Sở Thiên không nhìn hai tên vệ sĩ, lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đừng lấy sự vô sỉ ra để kiêu ngạo, chỉ càng làm rõ sự vô học của cô thôi!
Phạm Tâm Tâm thật sự không thể ngờ Sở Thiên lại dám mở miệng chống đối cô, vội tháo kính xuống, chỉ vào Sở Thiên mắng nhiếc:
- Tên nhãi, cậu có biết đang nói chuyện với ai không? Bà cô hôm này không chỉ muốn giáo huấn cậu, mà muốn đuổi cậu ra khỏi đại học Thiên Kinh, xem tôi có thể làm được không nhé!
Phạm Tâm Tâm tháo kính xuống, Sở Thiên liền sững người, không ngờ lại là cô ấy? Thế giới này thật sự quá nhỏ, sao có thể ở đây gặp được cô ấy cơ chứ?
Sở Thiên mỉm cười, vươn vai, thản nhiên nói:
- Thì ra cô là Phạm Tâm Tâm, thế nào, ở Thượng Hải mấy ngày mới thoát khỏi được? Có mệt không?
Không sai, Phạm Tâm Tâm chính là cô gái lúc đầu ở đại thọ Bát gia nói năng lỗ mãng và bị Sở Thiên đuổi ra ngoài, còn truyền lệnh khắp Thượng Hải không ai được dùng phương tiện giao thông đưa cô ta rời khỏi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặc biến đổi nhanh chóng, nghiêm túc đánh giá Sở Thiên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đang đứng trước mặt. Chính là tên nhóc này, tên nhóc xã hội đen đã ra lệnh không cho phép bất cứ phương tiện giao thông nào ở Thượng Hải đưa cô rời khỏi Thượng Hải, còn phái người canh chừng cô, lúc đầu còn cho rằng tên nhóc này chỉ nói miệng cho oai thôi.
Ai ngờ, từ sau khi từ Vân Thủy Sơn Cư xuống, toàn Thượng Hải không ai dám đưa Phạm Tâm Tâm cô rời khỏi Thượng Hải, đến bên mời cô diễn xuất cũng không dám gặp mặt cô. Cô chỉ biết đi bộ suốt mấy ngày mời rời khỏi biên giới Thượng Hải, khiến Phạm Tâm Tâm không biết chui mặt vào đâu, đồng thời khiến cô oán hận khắc cốt ghi tâm, thầm nghĩ có cơ hội nhất định sẽ báo thù gấp trăm lần.
Không ngờ gặp phải tên nhóc này ở đây, trên mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười nham hiểm. Đây không phải là Thượng Hải, là Kinh thành là địa bàn của mình, bây giờ đến lượt mình hành hạ tên nhãi không biết trời cao đất dày này, làm cho hắn biết, Phạm Tâm Tâm cô rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Đúng vậy, tôi còn nhớ đại ân đại đức của cậu đấy!
Trên khuôn mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười, nói:
- Hôm nay có lẽ là ông trờ đã ban cậu cho tôi, để tôi có cơ hội báo thù.