Sở Thiên đi ra khỏi tiểu viện Chu gia hít một hơi dài, đi bộ tới bên đường bắt lấy một chiếc taxi, đi tới quán bar của đám Hồ Bưu. Lão Bạch kiền tác dụng mãi không dứt khiến bụng hắn nóng như lửa đốt. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra rượu Trúc Diệp Thanh của chị Mỵ vẫn tốt hơn, ôn nhuận mê say, hương thơm động lòng người. Sở Thiên nhớ tới rượu của chị Mỵ, lại nhớ tới những người anh mà đã lâu không gặp: Hồ Bưu, Vương Đại Phát, còn có đám Thường ca. Cũng không biết bọn họ có thay đổi gì không, phải chăng vẫn như xưa phóng đãng không bị trói buộc, dạo chơi nhân gian?
Thường nghe mọi người nói lái xe ở thủ đô rất vui tính, rất thích nói đùa. Người lái xe taxi này cũng không ngoại lệ, tại dưới chân cầu Tây Trực, bởi vì không thể đi thẳng theo hướng Nam Bắc nên xe đi từ hướng bắc phải đợi cầu quay hai lần, hoặc một vòng sau đó đi vào cửa cầu kế tiếp, xe đi từ hướng nam thì phải đi qua khu triển lãm, cho nên xe cộ thông qua khu vực này rất chậm, giống như sên bò. Người lái xe hơn ba mươi tuổi vỗ tay lái, cười mắng nói:
- Có lẽ ở hai đầu cầu Nam Bắc có lẽ nên đặt hai cái ghế sofa để mỗi ngày cuối tuần mấy ông kiến trúc sư ra ngồi cả ngày nhìn hàng xe dài dằng dặc, xem xem cái thứ thiết kế dở hơi của mình nó như thế nào.
Sở Thiên mỉm cười, trấn an người lái xe:
- Bác tài, bình tĩnh, bình tĩnh.
- Anh bạn là tôi tiếc tiền thay cho cậu.
Người lái taxi nhìn Sở Thiên cười đùa:
- Tôi họ Quách, Quách trong Quách Tử Nghi, tặng cậu cái danh thiếp, về sau cần xe cứ gọi, nếu trong khu vực thành phố thì chỉ trong vòng 30 phút là tới.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên được nhận danh thiếp từ người lái xe, cũng khá bình thường ghi tên: Quách Đông Hải. Đúng là một cái tên hay, càng khiến Sở Thiên thấy thú vị là câu danh ngôn phía dưới: Thượng Đế muốn ta chết, trước đó càng muốn ta điên cuồng hơn.
Quách Đông Hải thấy Sở Thiên nhìn câu danh ngôn phía dưới, cười hắc hắc, bất đắc dĩ nói:
- Câu danh ngôn này không có ý nghĩa gì đâu, chẳng qua là giá nhà chết tiệt, hai năm trước, tiền tiết kiệm của tôi đủ mua 60 mét vuông, một năm trước chỉ có thể mua 40 mét vuông rồi, năm nay càng thảm hại hơn, chỉ còn có 20 mét vuông, chỉ bằng diệt tích cái toilet, cậu nói cái giá nhà tăng điên cuồng như thế chẳng phải là muốn giết người sao?
Người lái xe này cũng khá sâu sắc, Sở Thiên mỉm cười, đem danh thiếp nhét vào trong túi áo, người ta nói ra đường nhờ bạn mà, quen biết những người này, đối với mình ở thủ đô cũng có rất nhiều trợ giúp, đặc biệt là những người như Quách Đông Hải thường xuyên chạy xe khắp nơi trong thủ đô, có lẽ sẽ rất hiểu các tình huống của thủ đô, các bang hội hắc đạo, bối cảnh, thế lực địa bàn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
- Đúng rồi, anh bạn, tôi thấy cậu vừa đi ra khỏi tiểu viện của quan chức cao cấp trong chính phủ.
Quách Đông Hải chuyển tay lái, tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ cậu là quan to?
Lập tức lắc đầu:
- Không có khả năng, quan to làm sao có thể không có xe riêng.
Sở Thiên cười cười, nếu bây giờ không thoả mãn tính tò mò của Quách Đông Hải, thì trong đoạn đường này sẽ bị suy đoán đủ loại, mặc dù mình có thể câm miệng không trả lời, nhưng người lái xe này vẫn có thể nói linh tinh, vì vậy nói:
- Tôi chỉ đi gặp lãnh đạo thôi.
Ai ngờ, Quách Đông Hải dũng cảm lên tiếng:
- Anh bạn, tôi cho cậu câu danh ngôn đảm bảo cả đời yên ổn, quan lộ thông suốt.
Sở Thiên rất hứng thú, ngẩng đầu nhìn Quách Đông Hải, nói:
- Ah? Danh ngôn gì?
Quách Đông Hải vượt qua một chiếc Alto, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước nói từng chữ với Sở Thiên:
- Hiện nay, đạo làm quan là giúp lãnh đạo làm 100 việc tốt cũng không bằng cùng lãnh đạo làm một chuyện xấu. Lãnh đạo cùng cậu làm một chuyện xấu thì khẳng định có 100 chuyện tốt đang chờ cậu!
Sở Thiên không có cười, nghĩ thật lâu mới gật đầu, thật đúng là một câu danh ngôn sâu sắc.
Đã qua khu giao lộ đông đúc, Quách Đông Hải thở phào nhẹ nhõm, lập tức một giẫm chân ga, một đường quá ngũ quan, trảm lục tướng, trái trùng phải đụng, rất giống cảnh phim tội phạm cảnh sát đuổi cướp, lúc đèn đỏ rất khó khắn mới dừng lại được, anh ta đột nhiên hỏi Sở Thiên vốn đang im lặng:
- Sợ chưa?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Không sao cả, nhưng anh lái xe nhanh quá như thế rất nguy hiểm.
Quách Đông Hải cởi mở cười, mang một ít tự hào nói:
- Trước kia tôi lái xe quân đội ghét nhất là có xe ở đằng trước.
- Đại ca, hóa ra anh là bộ đội chuyển ngành phải không?
Sở Thiên giật mình, thử dò hỏi.
Quách Đông Hải đang cao hứng bừng bừng giống như bị dội một gáo nước lạnh trở nên thương cảm, thở dài nói:
- Chuyển ngành, không nói chơi tôi hiểu rõ tất cả các loại xe có bánh từ ô tô, xe pháo, xe tăng… khi chuẩn bị được thăng chức, ai ngờ có một người tôi thích bị một tên cậu ấm quấy nhiễu, tôi khi đó giận quá mất khôn đánh tên kia thừa sống thiếu chết thiếu chút bị tàn phế không thể tự lo cho bản thân, nên tôi bị kỷ luật bị tước đi quân tịch.
Sở Thiên dựng thẳng lên ngón cái, khen:
- Trâu bò, là người đàn ông có nhiệt huyết.
- Vậy sao? Người anh em, cũng chỉ có cậu là khen tôi, những người bên cạnh tôi nói tôi xúc động, lỗ mãng, chỉ vì một người phụ nữ thì không đáng làm như vậy.
Quách Đông Hải bất tri bất giác lại nhấn ga, trên mặt cũng trở nên hưng phấn:
- Anh bạn, đúng là bạn tri âm của tôi, rảnh rỗi nhất định phải gọi cho tôi, chúng ta nhất định vui vẻ uống rượu, nói chuyện phiếm.
Sở Thiên cười cười, tựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng nói:
- Nhất định rồi, nhưng tôi muốn biết người kia có kết hôn với anh không?
Quách Đông Hải lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ giá nhà đất cao như thế, tôi đi đâu để mua được nhà? Hiện tại các cô gái đều sống rất thực tế, không xe không nhà, thì cả khủng long cũng không chịu lấy cậu, người tôi thích cũng thế.
Giọng nói nhỏ lại, mang theo vài phần thống khổ nói:
- Người tôi thích, cuối cùng cũng làm tình nhân của cậu ấm kia, chủ động yêu thương nhung nhớ rồi, cho nên mọi người nói tôi không đáng làm như thế.
Sở Thiên vỗ vai Quách Đông Hải, an ủi:
- Anh Hải, rồi sẽ có một ngày cô ta phát hiện bỏ anh là sự bất hạnh nhất của cả đời cô ta.
Quách Đông Hải gật đầu, mặt mày khá hơn một chút.
Xe taxi cuối cùng đã tới cửa quán bar Mê Tình, trước cửa có đặt một tấm bảng "Ông chủ có việc mừng, tạm dừng buôn bán". Sở Thiên xuống xe, chuẩn bị trả tiền cho Quách Đông Hải, Quách Đông Hải lại cởi mở cười cười, khoát tay nói:
- Anh bạn, chúng ta bây giờ là bạn, chút tiền ấy cũng không đáng gì, ngày sau nhớ gọi tôi cùng đi uống rượu.
Vừa nói xong, chiếc xe vụt chạy như bay, chỉ còn làn khói lưu lại chứng tỏ chiếc xe đã tới đây.
Sở Thiên cười cười, đem tiền bỏ vào túi, nhưng sau đó xoay người đi tới mở cửa quán bar có cái tên khiến hắn muốn ho ra máu, Hồ Bưu như sao lại đặt cái tên sáo rỗng như thế?
Sở Thiên vừa mới đẩy cửa vào, tiếng Thường ca đã rống lên truyền tới:
- Đêm nay quán bar không hoạt động, chữ lớn như vậy mà không đọc được à?
- Anh Thường là tiếng anh lớn như thế hay anh đang nóng giận.
Sở Thiên cười khổ một phen, mở miệng nói:
- Lâu rồi không gặp, anh còn không có tu thân dưỡng tính sao?
Mấy người đang vây quanh chiếc bàn lớn nói chuyện phía nghe thấy tiếng Sở Thiên lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Sở Thiên, rốt cục cậu đã trở về.
Những lời này khiến cho lòng Sở Thiên trở nên ấm áp, tâm tình cô độc, tịch mịch thoáng được cái gì đó lấp đầy, ngọn đèn mờ lại bừng sáng, có nhiều người như vậy đang đợi chính mình trở về, đây là tình cảm như thế nào?
Sở Thiên nhìn tất cả mấy lần, Thường ca, Hồ Bưu, Phương Tình đều ở đây, Vương Đại Phát cùng chị Mỵ không thấy đâu, cô nhóc Lâm Ngọc Đình kia đã nói trước với mình, mấy hôm trước đã cùng Lâm Ngọc Thanh về quê bái tế tổ tiên, vài hôm nữa mới lên.
Thường ca nhìn Sở Thiên, xem có phải lúc nãy trách mình không, lập tức bước nhanh rồi ôm lấy Sở Thiên, cười hắc hắc nói:
- Người anh em, từ lúc chia tay đến giờ cậu không gặp chuyện gì chứ, hay là cậu vẫn tiếp tục tỏa sáng, lão Thường tôi nóng nảy không kiên nhẫn được, cứ tưởng buổi chiều có thể được gặp cậu, ai ngờ cậu lại trở thành anh hùng được mời đi ăn cơm cho nên lúc nãy hơi nhanh mồm nhanh miệng thật không phải.
Sở Thiên nhìn Phương Tình đang ngồi bàn bên cạnh, Phương Tình cười cười, hiển nhiên là đã nói tất cả về chuyện cướp máy bay cho mọi người nghe. Sở Thiên vỗ vai Thường ca, mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Anh Thường, anh đã ăn cơm rồi sao? Còn tôi, ăn được mấy củ lạc, mấy miếng đậu phụ nướng lại uống lão Bạc Kiền bây giờ vừa đói lại vừa bị thiêu đốt trong lòng nữa chứ.
Hồ Bưu đi tới, kéo ra một cái ghế cho Sở Thiên ngồi xuống, cười cười nói:
- Làm sao có thể? Thiếu soái anh hùng như thế, họ sao có thể chiêu đãi sơ sài như vậy? Nếu không phải sợ mất trật tự xã hội, đoán chừng cậu hiện tại đã mặc áo lụa hồng, nhận sự tung hô của quần chúng, được chính phủ khen ngợi, làm sao đến một bữa cơm đàng hoàng cũng không có?
Phương Tình cầm tới một chiếc ly thủy tinh nhỏ, rót cho Sở Thiên nửa chén nước ấm, Sở Thiên nhận lấy, uống ừng ực, ừng ực hết nửa chén nước ấm, cả người mới thoải mái không ít, trong lòng thầm nghĩ, Chu Long Kiếm quả thật không phải người bình thường, ngay cả sự rượu lão Bạch Kiền khiến cả người giống như bị lửa đốt ông ta cũng uống như uống nước lã, chả trách bây giờ hơn năm mươi mà vẫn mạnh khỏe như thế.
- Chưa ăn cơm thật à?
Thường ca nhìn chằm chằm Sở Thiên, thắc mắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Thiên cười khổ một tiếng, lắc đầu, tên nhóc này đánh chết cũng không chịu tin mình không được ăn mấy món ngon, bất đắc dĩ nói:
- Nhanh lấy ra đi, bây giờ không có đồ ăn, tôi chết đói mất.
- Đến đây, trâu béo đỉnh cấp, thịt dê béo vừa ra lò đây.
Vương Đại Phát nói lớn, đi ra từ cửa nhà bếp, trên tay bưng mấy món ăn, cười nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, vẫn là anh em nhà mình tốt nhất.
Sở Thiên gật đầu, nhào tới cầm giúp Vương Đại Phát, bụng Sở Thiên rất đói.
Hồ Bưu thấy bộ dạng Sở Thiên xem ra không phải bốc phét, cười ha ha, sau đó chạy vào tủ lạnh lấy mấy chai bia.
Thường ca vội vàng sắp xếp lại mặt bàn, bày đặt bát đũa. Một lát sau, nồi lẩu bốc khói nghi ngút, còn nhìn thấy mấy miếng xương lợn. Vương Đại Phát đổ hết thịt trâu vào nồi.
Phương Tình ngồi cạnh Sở Thiên lấy cho hắn một cốc bia, Sở Thiên đang định uống thì chị Mỵ mỉm cười đi tới ngăn lại, sau đó đi tới quầy quán bar lấy ra một chai Trúc Diệp Thanh, mở nắp, hương thơm lan ra khắp phòng.
- Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên si ngốc nhìn chị Mị, nhìn Trúc Diệp Thanh trong tay cô, ôn nhu nói:
- Chị, vẫn là chị thương em nhất.