Màn đêm dần buông xuống, Vân Thủy Sơn Cư trở nên náo nhiệt lạ thường.
Đêm nay, ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ các loại xe xịn, các thiên kim tiểu thư, cùng các nhân vật tai to mặt lớn.
Ở cửa ra vào của Vân Thủy Sơn Cư bày sáu mươi chiếc bàn, ngồi ở mỗi chiếc bàn không phải người giàu thì cũng là quý nhân, tất cả mọi người ai nấy đều tươi cười, vì hôm nay là đại thọ của Bát gia.
Các đầu bếp đến từ các khách sạn cao cấp giờ đang bận rộn trong gian bếp này, nếu có ai nhận ra những đầu bếp này, sẽ vô cùng kinh ngạc, ngay cả tiền công phụ làm bánh cũng là thu nhập một tháng của mười vạn người; nếu có người yêu thích rượu, sẽ mừng rỡ như điên, bởi những chai rượu ở đây đều được để trong hộp gỗ, tất cả đều được vận chuyển từ bản địa, loại rẻ nhất, rượu đỏ, cũng phải đến tám ngàn nhân dân tệ.
Trên mỗi bàn lớn đều có một cái thực đơn đỏ chói, viết bằng chữ phồn thể, thực đơn được buộc lại bằng dải băng màu vàng, bên trong đều là các món ăn Trung Hoa. Thức ăn được bày ra trên những chiếc đĩa lạ, những chiếc chén tráng bằng men rạn, bát thì làm từ gốm sứ, tôm Giang Nam, ngọc châu đại ô tham gia (sâm), nguyên lung hà hương vịt, thịt cua nấu bạch ngọc, trân khuẩn bào ngư xốp giòn, tuyết măng chưng cá hoa vàng, hỗ bên trên bới ra lúc sơ, rượu nhưỡng tiểu bánh trôi trái cây hợp thời.*
Toàn của ngon vật lạ quý hiếm gì mà ta chưa nghe tên bao giờ, mọi người tự hiểu =.=
Ngoài ra, trên mỗi bàn đều được đặt sẵn một bát cơm trong một chiếc giỏ vô cùng tinh xảo, bên trong có đàn hương phiến, ngũ vị hương đậu, hạt vừng xốp giòn đường, kẹo, vô cùng có phong cách Thượng Hải.
Tất cả là do Sở Thiên sắp xếp, Sở Thiên phô trương như vậy cũng là vì Bát gia.
Lãng phí nhiều như vậy, dĩ nhiên khách mời cũng thuộc loại cao quý phi thường, Phương Tình, chị em Tiêu gia đang vội vàng kiểm tra ở phía trong, không ai biết tại sao ba người này tự dưng có thể trở nên hòa thuận.
Bát gia đang thay đồ, luôn miệng trách cứ Chú Trung:
- Sao lại phô trương như vậy? Tôi không phải đã nói chỉ để cho mình người nhà ăn bữa cơm với nhau là được sao?
Chú Trung tuy bị Bát gia mắng nhưng trong lòng vẫn vui mừng, liền trả lời:
- Được rồi, vậy lần sau sẽ tổ chức đơn giản một chút, còn chuyện lần này là do thiếu gia quyết định, tôi là quản gia nên không dám nói gì.
- Nhất định là do ông đến tìm Sở Thiên, bằng không sao nó có thể biết ngày đại thọ của ta.
Bát gia là người từng trải, nên dễ dàng nhận ra cái mẹo nhỏ của Chú Trung:
- Ta chính là lo Sở Thiên bày vẽ quá mức mới để tới ngày đại thọ mới mời tới ăn bữa cơm nói chuyện.
Chú Trung biết mình bị đã bị Bát gia nhìn ra, đành cười trừ, không nói gì, giúp Bát gia chỉnh lại cổ áo.
Bộ com lê khoác lên người Bát gia làm Bát gia trở nên oai vệ, phóng thoáng vô cùng.
Lúc này, Vân Thủy Sơn Cư rực sáng ánh đèn, khắp nơi vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Hơn sáu trăm người đã ngồi xuống chờ đợi Bát gia xuất hiện, đèn được thắp sáng trưng, gió đêm ngập mùi rượu, cuộc sống cảm giác tràn ngập sung sướng?
Sở Thiên đang đứng trên gác, bên cạnh là anh Quang nói:
- Anh Quang, cảnh vệ đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
- Tam đệ em yên tâm đi.
Anh Quang nhìn xung quanh, tự tin nói:
- Lần này anh dùng đến tám mươi người, còn sợ có người có thể quậy phá sao?
- Nghe nói, trong đó có mười người là do Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện?
Sở Thiên hỏi.
Anh Quang cười cười, hơi ngượng, nói:
- Đúng vậy, có một khoảng thời gian anh bận bịu đến nỗi không quản được, mà lúc đó Thiên Dưỡng Sinh lại khá rảnh rỗi, nên nhờ anh ta huấn luyện giúp mười người.
- Em cũng thường nói với anh, cứ một nhóm lại một nhóm, những vẫn cứ muốn nuốt một miếng lớn.
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Anh có nhận ra điểm khác biệt giữa người do Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện và do anh huấn luyện không?
Anh Quang lắc đầu, suy nghĩ một chút:
- Thực ra cũng chẳng có khác biệt gì, các tiêu chuẩn huấn luyện đều như nhau, Thiên Dưỡng Sinh tuy giỏi đánh đấm, nhưng đây không phải chỉ mình võ công thôi là được, mà chủ yếu là coi trọng kỹ năng.
Sở Thiên không nói gì nữa, quay người đi xuống, đại tiệc sắp bắt đầu, nên xuống dưới chào hỏi khách khứa.
Ở phía cửa ra vào, cạnh một chiếc bàn, một người phụ nữ đang ôm một một người đàn ông, oán trách:
- Trưởng ban Ngưu, anh nói sẽ dẫn em tới một yến tiệc thượng đẳng, sao lại là cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Trưởng ban Ngưu chỉ vào những chiếc xe đậu bên ngoài, khách khứa bên trong, thấp giọng nói:
- Ở đó có cái xe nào không phải là xe xịn, có người nào không thuộc hạng người tai to mặt lớn không?
- Thế thì sao? Không phải chỉ là đại thọ của một lão già xã hội đen thôi sao? Có gì khác biệt đâu.
Người phụ nữ uốn éo, khinh thường nói:
- Còn để chúng ta phải ngồi ở cửa ra vào, lại muốn chúng ta phải đợi nửa tiếng đồng hồ, thật sự tưởng rằng mình là thị trưởng sao?
Trưởng ban Ngưu vội bịt miệng người phụ nữ kia, không cho cô ta nói thêm lời nào, kề tai ả nói khẽ:
- Em nói ít thôi, bị người ta nghe thấy thì tôi chết thảm rồi!
Trưởng ban Ngưu bắt đầu hối hận khi đưa ả tới đây.
- Đừng bịt nữa, không thì em bị anh làm cho nghẹt thở bây giờ - Người phụ nữ cắn trưởng ban Ngưu một cái, lập tức tay trưởng ban Ngưu hằn vết răng của cả, ả còn rống lên:
- Bổn tiểu thư nói gì sai sao? Bữa cơm này, bổn thiểu thư không thèm, từ khi nào bổn tiểu thư lại phải chịu sự đối xử như thế này chứ?
Tiếng nói của ả rất lớn, đến nỗi hơn sáu trăm người ở đó toàn bộ im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ả.
Sắc mặt trưởng ban Ngưu lập tức trở nên trắng bệch, anh ta có linh cảm xấu, mọi việc đang diễn ra đều đang đi ngược lại mong muốn của anh ta.
- Là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mong tiểu thư thứ lỗi.
Anh Hải, người phụ trách tiếp khách, liền tươi cười bước tới.
Ả ta nhìn anh Hải, khinh khỉnh nói:
- Vậy mà để cho tôi phải ngồi chỗ này à? Không ăn nữa, bổn tiểu thư đêm nay phải trở về kinh thành, ngày mai còn phải đi xem hòa nhạc, nếu không phải vì trưởng ban, ta cũng không thèm đến cái nơi này.
Mặt anh Hải biến sắc, cô ta chỉ là một người phụ nữ tầm thường mà cả gan nói như vậy, nếu như không phải vì có nhiều khách khứa đang ở đây, anh Hải đã sớm vứt ả xuống núi.
- Vậy tiểu thư thấy mình ngồi đâu thì phù hợp?
Sở Thiên cùng anh Quang xuất hiện, nhàn nhạt nói:
- Nếu như tiểu thư đây thật sự đủ tư cách để ngồi chỗ khác mà chúng tôi không sắp xếp đúng, thì chúng tôi lập tức xin lỗi tiểu thư.
- Không cần, bổn tiểu thư muốn đi.
Ả ta quay người đi ra phía cửa rồi dừng lại chỗ trưởng ban Ngưu nói:
- Trưởng ban Ngưu, đưa em xuống núi.
Tuy trưởng ban Ngưu không biết Sở Thiên nhưng biết anh Hải cùng anh Quang, hai người họ đều là những người tài giỏi trong Soái quân, xem cách bọn họ nhìn ả, sửng sốt nhưng không dám bước đến, sắc đẹp của ả tuy mê người, nhưng so với tính mạng, cái gì cũng không bằng.
- Tôi quên cho cô biết, từ giờ trở đi, nếu như cô muốn rời khỏi Thượng Hải, thì chỉ còn cách dùng chân đi ra ngoài.
Sở Thiên lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ả nói:
- Sẽ không có bất khì phương tiên nào hỗ trợ cô, kể cả máy bay, xe lửa, ô tô, thậm chí cả xe đạp.
Sau đó Sở Thiên gọi vài người trong Soái quân lại nói:
- Giúp tôi để ý đến cô ta, ai dám giúp ả, chém!
Ả ta phẫn nộ uốn éo quay lại, quát:
- Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dám? Trưởng ban Ngưu, đưa tôi đi.
Trưởng ban Ngưu nhìn Sở Thiên, bị khí thế trên người hắn làm áp đảo, không hề dám nhúc nhích.
- Các ngươi là một lũ lưu manh, một lũ xã hội đen, một lũ bỏ đi.
Ả ta thấy trưởng ban bị Sở Thiên làm cho kinh sợ, tức giận, chỉ vào Sở Thiên mắng,
- Người làm đại thọ hôm nay chết sớm.
Sở Thiên biến săc, nhìn cũng không thèm nhìn ả, nhàn nhạt nói:
- Ném xuống núi!
Nếu như ả là đàn ông, Sở Thiên đã cắt đứt lưỡi ả từ lâu, nhưng Sở Thiên không ngờ, một người phụ nữ ả tương lai lại để cho hắn bao nhiêu phiền toái ở kinh đô.
Mấy người của Soái quân lập tức đem ả ra ngoài, mặc kệ ả dãy dụa thế nào.
Trưởng ban xấu hổ nhìn ả vài lần, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng uống trà.
Anh Quang lại vỗ vai trưởng ban Ngưu, lạnh lùng nói:
- Trưởng ban Ngưu, người phụ nữ của chú em thật độc mồm độc miệng, hôm nay nể mặt chú em, để cho ả một con đường sống, nếu còn lần sau, chú em lo mà nhặt xác ả.
Trưởng ban Ngưu toát mồ hôi lạnh, cười cười nói:
- Hiểu, hiểu rồi, anh Quang hôm nào rảnh đến chỗ em chơi, trong tay em có một chỗ ăn chơi rất phải chăng.
Anh Quang mỉm cười, rót cho trưởng ban Ngưu một chén trà, nói:
- Vậy thì cám ơn trưởng ban Ngưu trước, chén trà này là các anh em mời chú em, ngày mai anh sẽ đến chỗ chú em uống rượu.
Trưởng ban Ngưu vội khách khí trả lời:
- Cám ơn.
Nhưng trong lòng liên tục chửi bới ả nữ nhân kia, tự dưng lại bắt anh ta phải mất một miếng đất để đền bù lỗi lầm của ả, hơn nữa, mảnh đất đó là thứ đào ra không ít tiền cho anh ta.
Anh Hải thấy không khí đầy áp lực, mà Bát gia cùng Chú Trung lại xuất hiện từ phía cửa, vội hét lớn:
- Bát gia ra rồi.
Mọi người vội quay lại, vui vẻ tách ra chừa đường cho Bát gia đang tươi cười tiến vào, quên đi không khí khó chịu ban nãy, tất cả đều đồng thanh hô:
- Chúc bát gia phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Bát gia tươi cười, phất phất tay, nhiệt tình đáp lại nói:
- Lão phu hôm nay thật lòng cám ơn mọi người.
Đại tiệc mở màn, một bàn đầy các món ngon được đưa lên, một bình rượu ngon được bày ra.
Trong mắt nhiều vị khách ở đây, Sở Thiên chỉ là con nuôi của Bát gia, mà không biết hắn là Thiếu soái của Soái quân, lần đại tiệc này tuy không dùng danh nghĩa của Soái quân để phát thiếp mời, nhưng người phụ trách tiếp khách lại là anh Hải, vì vậy mà những người ở đây đều cho rằng anh Hải và Bát gia có quan hệ thân tình, nên thay mặt Bát gia tổ chức đình đám như vậy.
Sở Thiên biết, vì mình ít xuất hiện nên bị so sánh là phải, nên mới sinh ra sự cố.
Người mang thức ăn, rót rượu đều là những phục vụ viên từ các quán bar, nên có thể qua lại hơn sáu mươi bàn linh hoạt, việc mang thức ăn, rót rượu cũng vô cùng hợp lí.
Bát gia ngồi cùng bàn với những nhân vật VIP của Thượng Hải: Hà Đại Đảm, Trương Đại Hải, Trương Vinh Quý, Bát gia luôn miệng cười, lâu rồi không được như thế này, tuy Bát gia không coi trọng danh lợi, nhưng những nhân vật lớn của Thượng Hải như bọn họ lại có thể đến đây mừng thọ ông ta làm ông ta vui mừng vô cùng, trong lòng càng thêm khâm phục năng lực của Sở Thiên, chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, không chỉ có thể đứng vững tại Thượng Hải, mà lại có thể vượt cả hai phái hắc bạch, thật sự không đơn giản chút nào.
Đang lúc Sở Thiên giơ chén rượu lần nữa để cảm tạ bọn họ đến tham gia đại tiệc, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi tới.
Sở Thiên biết, đây là món cuối, cua súp vây cá mập, đây là chỉ thị của hắn.
Sở Thiên bỗng cảm thấy là lạ, không hề ngửi thấy mùi cua mà lúc trước khi ăn món này, hương vị của cua nồng nàn mê người.
Đối với những chuyện không hợp lẽ thường tình, gần đây Sở Thiên hay tưởng tượng hóa, đây cũng là nguyên do giúp hắn sống cho đến bây giờ, Sở Thiên nhìn theo người phục vụ dần dần lại gần mình, thận trọng bước, rồi giả như vô tình duỗi chân ngáng đường, phục vụ viên phản xạ ngay tức khắc, lập tức nhảy qua, động tác vô cùng linh hoạt, không hề có chút gượng ép, sắc mặt không một chút thay đổi.
Đây nhất định không phải là một nhân viên phục vụ. Sở Thiên liền phản lại ngay, vội vươn tay mở nắp món ăn, nhàn nhạt nói:
- Món ăn này, để ta.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ vẫn không thay đổi, không làm gì, chỉ nhìn Sở Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Sở Thiên dò xét đứng dậy, đang chuẩn bị mở nắp, thình lình, phục vụ viên hiện ra bộ mặt hung tàn của sói, lấy ra một thanh khảm đao rỉ sắt hướng tới đầu Sở Thiên, khí thế hung ác, ra tay độc ác, một nhát đao chí mạng lao vào đầu hắn.
Bên trong mọi người sững sờ, Sở Thiên như đã có phòng bị, dùng cái nắp đang định nhấc lên ra đỡ, tuy nhiên cái đao vẫn chém phá cái nắp, nhưng lực yếu đi một chút, chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên đạp chân một cái, đá vào hông phục vụ viên, phục vụ viên đau đớn, lực đá lớn làm ông ta phải lùi ra phía sau một bước, lúc này, Sở Thiên đã xoay người trở lại, lạnh lùng đối mặt với kẻ ám sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Hơn nữa Sở Thiên đã nhìn thấy, trong khay thức ăn không phải là cua súp vây cá mập, mà là bom, điều khiển từ xa thì nằm trong tay tên ám sát này.
Nhưng Sở Thiên cũng biết, tên này cũng không dám nhấn nút, dù sao khoảng cách giữa ông ta và quả bom rất nhỏ, nếu quả bom bị nổ thì ông ta chết ngay tức khắc.
Tên sát thủ không sợ chết, nhưng cũng không tỏ vẻ ông ta nhất định sẽ không chết.
Việc ám sát có chút đáng tiếc, không biết đã lộ ra sơ hở gì Sở Thiên phát hiện được, không thì chỉ cần ông ta để đồ ăn lại rồi nhanh chóng rời khỏi đó, thì giờ này, Sở Thiên có lẽ đã sớm thịt nát xương tan.
Trong phòng, các vị khách đã nhanh chóng nhận biết được sự việc, lập tức vội vàng chạy ra xa chiếc bàn đó, một cố số người chạy đi thật xa, một số lại trốn trong biệt thự, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, để có thể dễ dàng theo dõi sự tình.
Chú Trung đỡ Bát gia rời khỏi chiếc bàn đó một cách nhanh chóng, trong lòng thầm rủa cái tên sát thủ chết cũng không được yên, đại tiệc đang tốt đẹp thì lại bị ông ta quấy rối thành ra thế này đây.
Anh Hải cùng anh Quang vội vàng mang theo mấy anh em Soái quân vây quanh tên sát thủ, tất cả đều giương kiếm ra, tên sát thủ này dám cả gan làm loạn, lại còn muốn dùng bom để ám sát, nếu như Sở Thiên không phát hiện ra sớm, Bát gia có lẽ đã sớm mất mạng.
Sở Thiên không hề sợ hãi, hoàn toàn không một chút kinh hoảng, nhàn nhạt nói với tên sát thủ:
- Hoặc là cùng bị nổ chết, hoặc là mọi người hợp lại giết ngươi chết còn ta sống.
- Ngươi chết, ta sẽ không chết!
Tên sát thủ vẻ mặt vô cùng kiên định, chiếc đao đã bị rỉ sắt trong tay tản ra một sứ mạng vô hình.
Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì tới đi.
Sau khi nói xong, liền chậm rãi bước lại gần tên sát thủ.