Đô Thị Thiếu Soái

Chương 230: Cực hình



Khi Đường Chí Cường ngã xuống đất, khi ngất đi có nhìn thấy khuôn mặt Mặt rỗ có điểm rất lạ.
- Kim Ngư Nhãn, mau vào trói người!
Mặt rỗ hét lớn ra phía ngoài cửa.
Chu Lục vội vàng xông vào, cùng với mặt rỗ trói Đường Chí Cường như một cái bánh chưng, sau đó lau mồ hôi, hưng phấn nói:
- Anh Mặt rỗ, có hai trăm vạn rồi!
Mặt rỗ nhìn Đường Chí Cường nằm trên mặt đất, thở dài:
- Anh Cường, chớ trách ta, đó là hai trăm vạn nha!
Trời vừa rạng sáng.
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn đứng im phăng phắc bên cạnh Sở Thiên, bọn chúng đã sớm nghe danh Thiếu soái trẻ tuổi của Soái quân! Biểu lộ của Sở Thiên thâm sâu khó lường khiến trong lòng chúng cảm thấy bất an, thậm chí có chút sợ hãi, tự hỏi liệu Sở Thiên có trả cho chúng hai trăm vạn hay không.
Sở Thiên ngồi xuống, nhìn khuôn mặt Đường Chí Cường, xem xét cẩn thận một hồi, xác định là người trung niên "tập kích" Hứa Bán Hạ ở Cựu Hoan Như Mộng, mỉm cười, đứng lên, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, hai người anh em này đã vất vả, trả tiền công cho họ đi!
Quang Tử gật đầu, lấy ra một vali đã chuẩn bị sẵn ở góc phòng, mở ra trước mặt Kim Ngư Nhãn và Mặt rỗ, ánh tiền đỏ khiến tròng mắt chúng đỏ theo. Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn vội vàng nhận lấy, muốn xem liệu có đủ hai trăm vạn hay không, nhưng thấy Sở Thiên đứng trước mặt thì không dám đếm.
Sở Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư của bọn chúng, vỗ bả vai Mặt rỗ, nói:
- Hai người anh em cứ yên tâm, Soái quân từ trước tới nay nói được là làm được, chỗ này tuyệt đối đủ hai trăm vạn, đêm nay đúng là cảm ơn hai người!
Lời nói của Sở Thiên khiến bọn người Mặt rỗ cảm thấy thân thiết, vội vàng khách khí nói:
- Thiếu soái cứ nói đùa. Được làm việc cho Thiếu soái là vinh hạnh của chúng tôi! Cho dù không có hai trăm vạn này chúng ta cũng sẽ mang người tới trước mặt Thiếu soái!
- Thiếu soái, đây là Điện Thoại của Đường Chí Cường, tôi nghĩ Thiếu soái muốn bắt người, điện thoại hẳn là cũng có giá trị, vì vậy cầm theo đưa cho Thiếu soái.
Mặt rỗ chần chờ một chút, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Sở Thiên, vội vàng móc chiếc điện thoại định chiếm làm của riêng đưa cho Sở Thiên.
Việc chiếc điện thoại này xuất hiện có chút ngoài dự kiến của Sở Thiên. Hắn nhận lấy, nhìn qua một lần, trong lòng xuất hiện thêm vài suy nghĩ, mở miệng nói:
- Vậy xin cảm ơn người anh em rồi, hôm nào rảnh rỗi thì tới đây uống trà!
- Được, được!
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn không ngừng gật đầu:
- Chỉ cần Thiếu soái muốn, chúng tôi lập tức tới ngay.
Sở Thiên không nói gì, cười cười, thản nhiên nói:
- Trời đã tối, tôi cũng không níu kéo hai người anh em. Hai người anh em tranh thủ thời gian mang số tiền này tới một chỗ nào an toàn trốn một thời gian, tránh cho có người thấy tiền sáng mắt, làm chuyện bất lợi với hai người!
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn không nghe thấy vẻ châm chọc trong lời Sở Thiên, cho rằng Sở Thiên quan tâm bọn hắn, vội vàng cảm ơn, cầm tiền rời khỏi Thủy Tạ Hoa Đô, trong lòng sớm nở hoa, lái chiếc xe tải đi mượn rời khỏi. Vừa tới chân núi, chúng lập tức đỗ xe, Kim Ngư Nhãn và Mặt rỗ vội vàng mở vali, đếm tiền. Sau một lúc, hai người ôm chặt lấy nhau, họ đều không nghĩ Sở Thiên sẽ thực sự cho hai trăm vạn.
Sở Thiên bảo mấy người kéo Đường Chí Cường vào gian phòng anh Thành đang nằm dưỡng thương, sau đó cởi bỏ dây thừng, nói với anh Thành:
- Đây có phải là người anh đã gặp ở Căn cứ địa cách mạng?!
Anh Thành di chuyển cổ, nhìn như một con dùa đen, sau khi nhìn kĩ một hồi, mở miệng nói:
- Đúng là nó. Tuy rằng đêm đó anh không chú ý, nhưng mặt mũi hèn mọn, bỉ ổi, ngu ngốc khiến người khác gặp là không thể quên được.
Sở Thiên mỉm cười, quả nhiên là anh ta, vậy tối nay sẽ dùng anh ta để phá một cửa lớn.
- Chỉ là… Thiếu soái, rốt cục thằng này có liên quan gì tới việc đêm đó?
Anh Thành như rùa rụt cổ, khó hiểu hỏi:
- Nhiều nhất nó chỉ là nhân tình của cô nàng kia, Thiếu soái bắt nó để làm gì?
- Chính vì vậy em mới bảo anh đúng là ngu ngốc!
Sở Thiên nhìn anh Thành, cười cười nói:
- Bị đối phương ám hại mà còn không biết.
Anh Thành kinh ngạc nhìn Đường Chí Cường nằm trên mặt đất. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sở Thiên gật đầu với Quang Tử, Quang Tử lập tức cầm bát nước lạnh đổ vào đầu Đường Chí Cường. Đường Chí Cường giật mình, giãy dụa, ngồi dậy, nhìn bốn phía nói:
- Sao tao lại ở đây?
- Đương nhiên mày phải ở đây, Đường Chí Cường.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đây là Thủy Tạ Hoa Đô, tổng bộ Soái quân!
Đường Chí Cường biến sắc, đứng lên, nhìn những người xung quanh, thân hình run run:
- Ai bắt tao tới nơi này?
Anh ta lập tức nhớ lại, khi đang uống rượu với Mặt rỗ, khi nhận được điện thoại của Đường Chí Kiệt liền chuẩn bị rời khỏi, nhưng đúng lúc đó bị Mặt rỗ đánh ngất, tức giận quát:
- Tại sao Mặt rỗ lại bán đứng tao?
Sở Thiên tiến lên một bước, vuốt vuốt đồng tiền xu trong tay, nói:
- Rất đơn giản, mày không thể cho nó hai trăm vạn, mà nó thì chỉ cần bắt mày tới đây lập tức có được hai trăm vạn tiền mặt. Mày nói thử xem nó có thể bán đứng mày hay không?!
- Đồ vô sỉ, hạ lưu!
Đường Chí Cường hung dữ gào:
- Tao muốn giết nó, giết chết nó!
Quang Tử miệt thị nhìn Đường Chí Cường, khinh thường nói:
- Mày còn có thể sống mà rời khỏi đây hay không đã là cả vấn đề, giờ lại còn muốn đi giết người khác!
Sắc mặt Đường Chí Cường trở nên khó coi, nhưng vẫn cãi cố:
- Đường Chí Cường tao chưa từng đắc tội Soái quân, tại sao lại bắt tao tới đây?
Sở Thiên bình thản nhìn Đường Chí Cường nói:
- Tao biết đêm đó ở Cựu Hoan Như Mộng, mày và Hứa Bán Hạ đã diễn kịch cho Hà Hãn Dũng xem, mục đích là để Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, cũng mượn cơ hội này khiến Hà Hãn Dũng xung đột với Soái quân, để ông chủ Đường Đại Long của bọn mày làm ngư ông đắc lợi!
Lập tức, Sở Thiên chuyển mắt sang nhìn anh Thành:
- Mà vị Đường chủ này của Soái quân có phần háo sắc và ngu ngốc chính là mục tiêu của bọn mày. Bọn mày lại dựng một vở kịch ở Căn cứ địa cách mạng, khiến Hà Hãn Dũng đánh đập anh Thành nên nông nỗi này, dùng điều này khơi mào xung đột giữa Soái quân và Hà Hãn Dũng!
Đường Chí Cường khó tin nhìn Sở Thiên, những lời vừa rồi chính là kế hoạch của bọn chúng, nhưng cũng chỉ có vài người biết, sao Sở Thiên lại rõ như vậy? Xem ra đêm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận, bằng không nếu Đường Đại Long biết mình làm phản đồ, ông ta nhất định sẽ tịch thu tài sản, giết cả nhà!
- Tao không biết mày đang nói gì. Tao tập kích Hứa Bán Hạ chỉ là vì không chiếm được trái tim cô ta, vì yêu hóa hận!
Đường Chí Cường cắn răng không chịu thừa nhận:
- Không có diễn kịch diễn keo như trong lời mày nói!
Trong phòng quan sát ở tầng ba tại Thủy Tạ Hoa Đô, thần sắc Hà Hãn Dũng trở nên cao hứng. Nói như vậy, Hứa Bán Hạ không phải người Đường Đại Long phái tới để ly gián. Hà Đại Đảm đứng cạnh vỗ vỗ bờ vai con trai, khiến anh ta an tĩnh trở lại, Hải Tử đứng cạnh lẳng lặng xem.
- Vậy tối đó tại sao mày lại xuất hiện ở quán bar Căn cứ địa cách mạng?
Sở Thiên thấy anh ta không thừa nhận, không chút lo lắng, nhàn nhạt nói:
- Chẳng lẽ thật sự là mày chỉ dây dưa với đối phương?
- Tao muốn nhận lỗi với cô ta.
Đường Chí Cường biết rõ Sở Thiên muốn đào ra thứ gì trong lời mình, nói chuyện càng thêm phần dè dặt.
Sở Thiên cười lạnh, khí thế trở nên uy nghiêm:
- Muốn nhận lỗi? Mày không có số điện thoại của cô ta sao? Sao mày không gọi điện thoại tới nhận lỗi? Cần gì phải chờ thêm mấy tiếng ở Căn cứ địa cách mạng?
Đường Chí Cường theo phản xạ nói:
- Tao không có số điện thoại của cô ta. Tao từng hỏi nhưng chưa bao giờ Hứa Bán Hạ cho, vì vậy tao đành tới quán bar Căn cứ địa cách mạng, chờ Hứa Bán Hạ tới rồi nhận lỗi.
Vì cắt bỏ quan hệ với Hứa Bán Hạ, Đường Chí Cường không chịu thừa nhận điều gì.
Trong phòng quan sát, Hà Hãn Dũng càng thêm mừng rỡ, anh ta càng ngày càng cảm thấy điều này không liên quan với Hứa Bán Hạ. Hà Đại Đảm thì ngược lại, vì nếu như Đường Chí Cường vì yêu sinh hận, có lẽ anh ta đã kéo Hứa Bán Hạ xuống nước. Nhưng bây giờ lại cực lực chối bỏ quan hệ của hai người, chứng minh trong đó khẳng định có bí mật không muốn ai biết.
- Mày nói dối! Đường Chí Cường, đó là lần đầu Hứa Bán Hạ tới quán bar Căn cứ địa cách mạng. Hơn nữa, lúc tám giờ tối mới tới gặp người phụ trách quán bar để tạo thành hiệp nghị, điều đó người ở quán bar đã chứng thực. Nếu như mày không có số điện thoại của cô ta, sao mày biết cô ta sẽ tới nơi này mà tìm?
Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, tỏa ra khí thế bức người:
- Cho dù mày từ người khác hỏi thăm được Hứa Bán Hạ sẽ tới đó, tại sao bảy giờ mày đã tới chờ?
Đường Chí Cường nhất thời nghẹn họng. Anh ta tới quán bar sớm là vì muốn thuê một gian phòng có vị trí tốt, có thể quan sát khi nào Hà Hãn Dũng tới qua cửa sổ, thuận tiện để Hứa Bán Hạ tính toán thời gian diễn màn kịch này cho tốt, vậy mà không ngờ đây lại là điểm mấu chốt khiến chuyện bại lộ.
- Hơn nữa, Đường Chí Cường, mày nói không có số điện thoại của Hứa Bán Hạ sao?
Trong tay Sở Thiên xuất hiện điện thoại của Đường Chí Cường, lạnh lùng nói:
- Đây chính là điện thoại của mày, tao chỉ cần gọi từng số từng số biết liền biết trong đó có số của Hứa Bán Hạ hay không? Đến lúc đó mày chớ trách tao lòng dạ hiểm ác!
Đường Chí Cường nhìn điện thoại trong tay Sở Thiên, sắc mặt tái nhợt. Hà Hãn Dũng trong phòng quan sát mặt cũng trắng bệch, thầm hò hét trong lòng:
- Không có, không có…
- Tao không biết, cái gì cũng không biết.
Đường Chí Cường nghĩ tới thủ đoạn độc ác của Đường Đại Long, lại chứng kiến bộ dạng lạnh như băng của Sở Thiên, cuồng loạn hét:
- Tao không biết gì cả!
Đường Chí Cường vừa hét vừa chạy vọt tới của. Quang Tử đứng cạnh bước dài một bước, trở tay, ném Đường Chí Cường vào tường. Sau đó, Quang Tử đạp tới, lạnh lùng nói:
- Mày chưa nói xong đã muốn chạy hả?!!
Hà Hãn Dũng dù ngốc cũng biết Đường Chí Cường nói không biết kỳ thực là đã thừa nhận, trong lòng vô cùng đau khổ, đứng bật dậy, muốn đi xuống, Hà Đại Đảm bình tĩnh nói mấy chữ:
- Ngồi xuống.
Hà Hãn Dũng chán nản ngồi xuống, cầm chén trà trên mặt bàn, "Choang" một tiếng, chén trà vỡ làm bảy tám mảnh, lòng bàn tay chảy máu nhưng anh ta không hề cảm thấy đau, từ đó có thể thấy rõ cơn giận cùng sự đau khổ của Hà Hãn Dũng lúc này.
Đường Chí Cường lau máu tươi ở mép, bất luận Sở Thiên nói gì cũng không hé miệng nói thêm câu nào.
Sở Thiên hít nhẹ một hơi, quay đầu nói với anh Thành:
- Anh Thành, đối phó với loại người này có loại cực hình gì hay không?
Anh Thành suy nghĩ một chút, duỗi cổ rùa đen, hưng phấn nói:
- Có, tuy rằng vô sỉ nhưng rất hữu hiệu.
- Đối phó với người vô sỉ đương nhiên cần dùng hình phạt vô sỉ!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Đối phương kín miệng như vậy, chúng ta đương nhiên cần biện pháp cứng rắn.
Anh Thành thấy Sở Thiên cho phép, đắc ý nói, đầu khẽ chuyển động:
- Rất đơn giản, chúng ta áp dụng cực hình năm xưa Luân tử đảng với địa hạ đảng là được.
Lập tức, anh Thành nói phương pháp cho Sở Thiên nghe. Sở Thiên nghe xong, tới bên người, gõ mạnh vào đầu anh ta:
- Loại cực hình tàn nhẫn, vô sỉ như vậy mà anh cũng biết, đúng là thiếu đạo đức mà!
Quang Tử cũng cười mắng:
- Đồ chó hoang, đúng là ngoan độc mà!
Đường Chí Cường cạy răng không chịu nói nhưng khi nghe xong cực hình, không khỏi rùng mình một cái, lộ ra vẻ sợ hãi.
Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, thản nhiên nói:
- Anh Thành, chuyện này giao cho anh xử lý. Em lên tầng uống chén trà, có kết quả thì bảo mọi người báo cho em biết.
- Tốt, tôi cam đoan không phụ sự ủy thác của Thiếu soái!
Anh Thành phải chịu thiệt thòi vài ngày trước, sớm đã muốn phát tiết, giờ thấy kẻ hãm hại mình, hận không thể lập tức dùng hình.
Sở Thiên cùng Quang Tử đi về phía cửa, ánh mắt Đường Chí Cường trở nên tuyệt vọng, nhìn thấy mấy anh em Soái quân đi về phía mình, lại thấy ánh mắt ngoan độc của anh Thành, sợ hãi hô lên:
- Tao nói, tao nói!
- Đồ chó hoang.
Hà Đại Đảm lòng không gợn sóng ngồi trong phòng quan sát cười mắng:
- Tuốt "quy đầu" ra, dùng bàn chải sắt chà, ngay cả cực hình như vậy cũng nghĩ ra được, tiên sư bà thằng nào thông minh như vậy chứ, đặt ở thời cổ đại thì đúng là Lai Tuấn Thần*!
Hải Tử mỉm cười, anh ta biết rõ Lai Tuấn Thần là ác quan triều Đường, mỗi lần thẩm vấn tội phạm, bất luận nặng hay nhẹ đều dùng dấm chua rót mũi, hoặc nhét tội phạm vào trong hũ, dùng lửa đốt xung quanh, hoặc dùng vòng sắt bó quanh đầu, dùng sức thiết chặt lại, cứ như vậy não tủy phun ra… Còn đủ loại cực hình vô cùng độc ác khác nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv