Vài ngày sau khi Khả Nhi quay về, trong lòng Sở Thiên có chút cô đơn, cũng may là có Phương Tình khéo hiểu lòng người đã hóa giải không ít áp lực trong lòng Sở Thiên. Còn có Trương Nhã Phong mặc váy càng lúc càng ngắn cũng thu hút sự chú ý của hắn nếu không Sở Thiên sẽ cảm thấy khó chịu chết mất.
Chiều hoàng hôn ngày hôm đó, Sở Thiên đang nằm phơi nắng dưới mái Thủy Tạ Hoa Đô, tai thì đang nghe "Mộng hồi triều Tống", mắt hơi nhắm lại tránh ánh nắng chiều tàn. Đột nhiên cảm thấy trời sầm tối lại, nghi ngờ mở mắt ra thì nhìn thấy Trương Nhã Phong đang nở một nụ cười mê hồn nhìn hắn, cặp chân thon dài đang đứng cạnh mình.
Sở Thiên khẽ cử động người, tháo tai nghe ra, rồi vỗ một cái vào chiếc chân dài nuột nà rồi nói:
- Trương Nhã Phong, em có thể nghiêm túc một chút được không, chút bản lĩnh này mà cũng lấy ra để quyến rũ anh sao? Em thực làm cho anh thất vọng quá.
- Chẳng lẽ cơ thể em không đủ chín chắn so với chị Tình và Khả Nhi sao?
Trương Nhã Phong không hài lòng ngồi lên bụng của Sở Thiên cọ sát.
- Họ cũng chỉ lớn hơn em 1 tuổi, với lại em cũng chỉ là ngực hơi nhỏ một chút thôi.
Sở Thiên biết cứ tiếp tục như vậy dù mình có vô tâm đến đâu nữa thì cơ thể mình cũng sẽ phản bội lại mình. Vì thế hắn đẩy Trương Nhã Phong ra rồi ngồi dậy vươn người nói:
- Người con gái chín chắn không chỉ thể hiện ở bộ ngực, mà càng phải thể hiện ở bộ óc.
- Tên khốn này, anh dám bảo em không có đầu óc à?
Trương Nhã Phong chu cái miệng xinh xắn lên hừ một tiếng nói:
- Vốn định nói cho anh nghe một số chuyện về người trung biên trong "Cựu hoan như mộng", mà anh lại nói em như vậy, thôi không thèm nói cho anh nghe nữa.
Trong lòng Sở Thiên hơi lay động một chút, tuy rằng chuyện tối hôm đó không liên quan gì tới mình nhưng thế nào đi nữa vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trời sinh ra Sở Thiên có tính tò mò vì thế hắn kéo Trương Nhã Phong lại nói:
- Nói đi mà.
- Hôn em một cái trước đã.
Trương Nhã Phong giơ khuôn mặt xinh đẹp ra, vẻ mặt đầy chờ đợi.
Sở Thiên đứng dậy vỗ người rồi đi vào trong.
- Tên khốn kia, hôn một cái cũng không được sao?
Trương Nhã Phong cũng đứng lên hét lớn:
- Được rồi, em nói cho anh nghe.
Sở Thiên mỉm cười một cái rồi dừng bước lại, quay người đi tới bên cạnh Trương Nhã Phong, sau đó thơm một cái lên má của cô ấy rồi nói:
- Như vậy mới ngoan chứ, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cho dù người đó có đẹp tới mức nào đi nữa.
Trương Nhã Phong được Sở Thiên hôn một cái trong lòng vui như hoa, cô bắt đầu hiểu Sở Thiên nhiều hơn. Người con trai này nếu dịu dàng với hắn thì nhất định hắn sẽ rất yêu thương, xem ra mình phải thay đổi chiến lược mới được.
Sở Thiên và Trương Nhã Phong lại ngồi xuống, Trương Nhã Phong từ từ nói hết những gì mình biết cho Sở Thiên nghe, nói một cách rất chi tiết, sợ là mình bỏ sót điều gì đó.
Ông chủ quán bar "Cựu hoan như mộng" tên là Đường Hùng Kiệt, được coi là người giàu có thứ hai ở Thượng Hải, trong nhà có hàng trăm triệu. Người đàn ông trung niên tối hôm đó ném cái bình thủy tinh và vung đao múa kiếm muốn giết vũ công tại quán bar đó là Đường Chí Cường, là em trai ruột của Đường Hùng Kiệt. Một năm trước Đường Chí Cường vì buôn lậu văn vật bị Cục Công An điều tra, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại để lộ tin tức khiến Đường Chí Cường trốn ra nước ngoài, đợi cho tới nửa năm gần đây mọi chuyện lắng xuống mới trốn về nước. Anh trai y Đường Hùng Kiệt tuy rằng không cho phép bản thân mình làm những chuyện phạm pháp, nhưng xuất phát từ tình huynh đệ anh ta vẫn bỏ ra không ít tiền để giải quyết việc này và cũng là để cậu em trai này yên phận, anh ta đã giao một số quán bar cho y quản lý, "Cửu hoan như mộng" là một trong số quán bar đó.
Lại là một tên buôn lậu? Sở Thiên thầm thở dài một tiếng nhưng không nói ra, tiếp tục ngồi nghe Trương Nhã Phong nói tiếp.
Còn về việc tại sao y lại muốn giết vũ công Hứa Bán Hạ, việc này khả năng là có liên quan tới Đường Chí Cường là một người háo sắc. Theo những tin tức mà dò hỏi được, Đường Chí Cường này ngoài việc thích văn vật (sản vật văn hóa) thì còn thích phụ nữ. Trong thời gian Hứa Bán Hạ dạy nhảy ở "Cựu hoan như mộng", Đường Chí Cường cũng tỏ vẻ rất yêu thương Hứa Bán Hạ và tặng rất nhiều đồ cho Hứa Bán Hạ. Kết quả là Hứa Bán Hạ chẳng để ý gì tới y, thậm chí còn ném hoa Đường Chí Cường tặng xuống đất, còn tuyên bố không tới "Cựu hoan như mộng" dạy nhảy nữa. Đường Chí Cường tuy rằng rất phẫn nộ nhưng sợ Hứa Bán Hạ cứ như vậy mà biến mất, cho bên đã xin lỗi Hứa Bán Hạ và hứa sẽ không làm phiền cô ấy nữa thì Hứa Bán Hạ mới đồng ý tiếp tục ở "Cựu hoan như mộng" dạy nhảy. Ai ngờ đêm hôm đó Đường Chí Cường vẫn xuất hiện mang theo axit và một thanh đao tới và hành động điên cuồng muốn giết Hứa Bán Hạ.
Vì yêu mà trở nên hận sao? Trong đầu Sở Thiên chợt lóe lên ý nghĩ này, nhưng Sở Thiên cảm thấy rằng toàn bộ chuyện này nói thì vậy nhưng bên trong vẫn có yếu tố gì đó không hợp lý.
Đầu tiên, bên cạnh Đường Chí Cường chắc chắn không thiếu những phụ nữ xinh đẹp, nếu như nói y thích Hứa Bán Hạ một cách điên cuồng thì với thực lực của y, y có vô số thủ đoạn để có được Hứa Bán Hạ. Tiếp theo, dù cho Đường Chí Cường mang lòng oán hận vì Hứa Bán Hạ đã từ chối y khiến y yêu thành hận mà muốn giết Hứa Bán Hạ vậy thì chọn một lúc nào thật tối, vào một góc khuất rồi đâm cho Hứa Bán Hạ một nhát là được rồi. Sao lại phải đâm Hứa Bán Hạ trước mặt mọi người, đây chẳng phải là muốn giày vò sao?
Nếu như người ta đã có ý muốn giày vò, vậy thì mục đích là gì chứ? Sở Thiên đột nhiên nghĩ tới một khả năng hết sức kinh ngạc: Hay là y nhằm tới Hà Hàn Dũng?
Nếu như mà nhằm vào Hà Hàn Dũng thì mọi việc đều có thể giải thích một cách rõ ràng, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này chính là họ tự đạo diễn ra nhưng tại sao lại phải nhằm vào Hà Hàn Dũng đây? Chẳng lẽ lại là đối phó với Hà Đại Đảm sao?
Sở Thiên càng lúc càng cảm thấy hiện ra nhiều vấn đề nhưng không nói với Trương Nhã Phong. Mặc dù những việc này chẳng liên quan gì tới mình, vậy thì cũng không cần thiết phải truy cứu thêm, đỡ gây ra phiền phức, tìm thời gian nhắc nhở Hà Hãn Dũng là được rồi.
Sở Thiên đứng dậy, cần phải đi xuống ăn cơm rồi, nhìn Trương Nhã Phong rồi cười cười. Lần này hắn chủ động giơ tay ra kéo Trương Nhã Phong, trong lòng Trương Nhã Phong rất vui mừng, bàn tay thon như ngọc vội vàng nắm chặt tay Sở Thiên, tựa như không muốn bỏ ra.
Sở Thiên khẽ thở dài, hắn còn cho rằng cô ấy sẽ định ưỡn bộ ngực của mình lên, thấy cô ấy hôm nay trở nên rất bình thường nên cũng không so đo với cô ấy.
Ăn cơm tối xong, Trương Nhã Phong và Phương Tình ngồi trên ghế sô pha tán gẫu, Trương Nhã Phong và tài nữ Phương Tình này càng nói chuyện càng phát hiện ra mình càng lúc càng giống như Sở Thiên nói, không những ngực nhỏ mà đến cả đầu óc cũng nhỏ. Tài nữ Phương Tình này không những diện mạo khí chất đều vẹn toàn, kiến thức cũng thâm hậu vô cùng, cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý đều biết, khiến cho Trương Nhã Phong quyết định không muốn làm bình hoa nữa, dù có làm bình hoa thì cũng phải làm một bình hoa chất lượng.
Sở Thiên vừa đi tới cửa thì một vị huynh đệ Soái quân bỗng nhiên tới bẩm báo:
- Có một vị Vương giáo sư tới.
Sở Thiên hơi rung động nói:
- Một mình sao?
- Một mình.
Soái quân huynh đệ trả lời gọn lỏn.
Cuối cùng đã tới, Sở Thiên mỉm cười, Vương giáo sư cuối cùng cũng tới tìm mình, tuy là hơi muộn một chút.
Trong thư phòng của Sở Thiên, ba người ngồi chéo nhau, trên bàn trà có ba cốc trà nóng hổi thơm phức.
Vương giáo sư nhìn Sở Thiên và Phương Tình trong lòng rất cảm kích, không ngờ thế lực của Sở Thiên lại lớn đến vậy. Mấy hôm nay qua những mối quan hệ dò hỏi mới biết Thủy Tạ Hoa Đô là tổng bộ Soái Quân, Sở Thiên là Thiếu soái của Soái Quân, mà Soái Quân lại kiểm soát toàn bộ hắc đạo của Thượng Hải. Không ngờ một cậu thanh niên trẻ tuổi như vậy không chỉ là cử nhân Đại học mà còn là thống soái hắc đạo, trắng đen hai phe di chuyển như cá với nước, xem ra thế giới này của người trẻ tuổi rồi.
Vương giáo sư khẽ hít thở một hơi rồi cười nói:
- Sở Thiên, không ngờ cậu đã trở thành bá chủ một vùng rồi, quả thật làm cho tôi kinh ngạc.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, không để ý tới lời khen của Vương giáo sư mà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Vương giáo sư nửa đêm tìm tới Thủy Tạ Hoa Đô e vẫn là vì tấm bản đồ da dê kia đúng không?
Vương giáo sư sửng sốt thở dài thườn thượt một tiếng nói:
- Thì ra vẫn không thể nào giấu được cậu, cậu nói rất đúng, quả thực là tôi vì tấm bản đồ da đê đó mà tới.
- Nhưng Sở Thiên cũng không có cách nào giải thích ý nghĩa trong đó được, e rằng cậu ấy không giúp được gì cho Vương giáo sư rồi.
Phương Tình giúp Sở Thiên vòng vo nói dối những điều mà mình không dám khẳng định.
Vương giáo sư nhìn người con gái dịu dàng hào phóng, khí chất trang nhã, cô có được tất cả những vẻ đẹp của người phụ nữ phương đông rồi cười nói:
- Phương Tình, hôm đó tôi có nhìn thấy sự do dự trên mặt Sở Thiên, cho nên tôi biết chắc chắn cậu ấy có cách giải thích được ý nghĩa trên bản đồ da dê đó. Cậu ấy không nói với tôi có thể là cậu ấy lo cho sự an toàn của tôi hoặc là sợ tôi sẽ bị người khác lợi dụng, cho nên mới nói là không giải thích được ý nghĩa trong đó thôi.
Phương Tình nhìn sang Sở Thiên, vấn đề này chỉ có thể để lại cho Sở Thiên trả lời thôi.
- Đúng vậy, Vương giáo sư nói không sai, tôi ngoài việc lo lắng cho sự an toàn của ông thì còn lo lắng ông bị người khác lợi dụng nữa.
Sắc mặt Sở Thiên rất bình tĩnh, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Vương giáo sư nói:
- Vương giáo sư, Dư Hiểu Lệ chiều hôm đó không phải là trợ thủ của ông, hai người trẻ tuổi bên cạnh ông cũng không phải là vệ sĩ của ông, phải nói là hộ vệ của tấm bản đồ da dê đó đúng không?
Vương giáo sư một lần nữa khiếp sợ nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, cậu có thể nhìn ra hai người trẻ tuổi bên cạnh tôi không phải là vệ sĩ của tôi, điều này cũng không có gì là kỳ lạ nhưng sao cậu có thể nhìn ra Dư Hiểu Lệ không phải là trợ thủ của tôi chứ?
Sở Thiên không trả lời chỉ mỉm cười rồi nói:
- Tôi còn biết Dư Hiểu Lệ là người hỗ trợ cho ông và tôi còn biết hai người trẻ tuổi bên cạnh ông cũng là do cô ấy phái tới cho ông.
Vương giáo sư lần này giơ ngón tay trỏ lên vẻ tán thưởng nói:
- Sở Thiên, cậu thật lợi hại, như thế cũng bị cậu tra ra.
Phương Tình cười cười rồi bưng chén trà lên mời Vương giáo sư và nói:
- Sở Thiên không phải tra ra mà là nhìn ra.
Rồi lập thuật lại toàn bộ cách nghĩ của Sở Thiên về chuyện ở trong quán cafe trên đảo. Vương giáo sư nghe mà thầm kinh ngạc, năng lực quan sát và phân tích của Sở Thiên này quả thật giỏi, không ngờ chỉ một chi tiết mà hắn có thể suy luận ra nhiều chuyện đến thế.
- Đúng rồi Vương giáo sư, các ông có phải là vì đi Quý Châu mà gần đây đã làm giấy thông hành quân đội không?
Sở Thiên nghĩ tới chiếc xe A88V88 xuất hiện tại quân khu, trong lòng cũng muốn chứng minh một số vấn đề.
Vương giáo sư lắc lắc cái chén nước trà một lát, khó tin nhìn Sở Thiên thì thào nói:
- Vì tránh những phiền phức không cần thiết tại Quý Châu, quả là chúng tôi có nhờ người tới quân khu làm mấy tờ giấy thông hành, buổi sáng vừa mới nhận được, không ngờ Sở Thiên cũng đã biết, cậu quả thật là thần nhân.
Lời nói của Vương giáo sư quả nhiên đã xác nhận suy đoán của Sở Thiên là thật.
Quả nhiên ông chủ lớn nhất đứng phía sau là Đường Đại Long, Sở Thiên không nói với Vương giáo sư Dư Hiểu Lệ chính là người của Đường Đại Long. Đường Đại Long không tiện tự mình lộ diện cho nên mới phái Dư Hiểu Lệ móc nối với Vương giáo sư, lợi dụng Vương giáo sư giải thích bí mật của tấm bản đồ da dê kia. Sau đó tìm cách đi lấy báu vật trong đó, e rằng Vương giáo sư cũng không biết ông chủ đứng đằng sau chính là Đường Đại Long.
- Đúng rồi Vương giáo sư quen biết Dư Hiểu Lệ như thế nào vậy?
Sở thiên đột nhiên hỏi vấn đề nghe thì rất đơn giản này.
- Cô ấy là sở trưởng sở nghiên cứu văn vật lịch sử cổ Hàng Châu, có một hôm Dư Hiểu Lệ mang theo tấm bản đồ da dê này tới tìm tôi, muốn tôi hợp tác với cô ta. Cô ấy nói cô ấy bỏ ra tấm bản đồ, bỏ tiền, bỏ công, tôi bỏ trí tuệ, công sức giải thích ý nghĩa của tầm bản đồ này ra. Sau khi tìm ra được bí mật thì cùng nhau đi khám phá, bọn họ sẽ không lấy bất kỳ đồ gì trong đó, chỉ muốn tìm được để cùng nghiên cứu, mượn cơ hội tuyên truyền sở nghiên cứu văn vật lịch sử của họ.
Vương giáo sư chậm rãi kể những gì mà ông ấy biết về Dư Hiểu Lệ:
- Sau đó tôi cũng âm thầm dò hỏi, Dư Hiểu Lệ đích thực là sở trưởng sở nghiên cứu văn vật lịch sử cổ Hàng Châu, làm điều tra nghiên cứu, cũng phát biểu về mấy cuốn sách có ảnh hưởng trên thế giới. Cho nên tôi mới đồng ý hợp tác với cô ta, cùng nhau tìm ra bí mật của tấm bản đồ da dê này. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Xem ra nước của Đường Đại Long thật là sâu, phỏng chừng sở nghiên cứu văn vật lịch sử kia lại là xuất phát điểm việc buôn lậu của họ. Sau khi phán đoán ra được giá trị của văn vật rồi buôn lậu tới các nơi. Sở Thiên nghĩ thầm nhưng không biểu lộ ra ngoài, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của mình không có chứng cớ thực tế.
Sở Thiên bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn chưa nói gì thì Vương giáo sư đã kéo chặt tay hắn nói:
- Sở Thiên, tôi biết cậu thông minh hơn người, tấm bản đồ da dê này cậu chắc chắn có cách giải thích ý nghĩa trong đó. Lão Vương chân thành mong muốn cậu có thể giúp tôi việc này, tôi hy vọng những năm còn lại của mình tôi có thể làm chút gì đó cho đất nước, cống hiến chút sức lực cuối cùng.
Thần sắc của Vương giáo sư rất chân thành tha thiết, lời nói rất thành khẩn. Sở Thiên hơi cảm động, Vương giáo sư là một người đáng kính trọng, Sở Thiên tin rằng việc khảo cổ của ông ấy chính là vì tìm ra những văn vật cho đất nước, muốn tìm những báu vật được trôn sâu dưới lòng đất kia tái hiện trên thế gian chứ không phải là vì vinh hoa phú quý.
Sở Thiên bỗng nhiên muốn giúp đỡ ông ta, có thể những báu vật trong tấm bản đồ da dê kia sẽ được tỏa sáng trong tay Vương giáo sư. Quan trọng hơn là cho dù mình không giúp Vương giáo sư giải thích ý nghĩa trong đó ra, thì hơn 1.4 tỷ người trong hơn và 600 ngàn kilo mét vuông của Thiên Triều này sớm muộn cũng sẽ có cao nhân có thể giải thích được ý nghĩa trong đó. Tới lúc đó những đồ vật được cất giấu trong tấm bản đồ da dê này và Vương giáo sư sẽ có kết cục như thế nào, ai biết được người trước giờ chưa từng gặp mặt Đường Đại Long kia sẽ làm ra những chuyện gì chứ?
Nếu như tự mình giải thích được ý nghĩa đó ra thì sẽ nắm giữ được một số đồ.
- Khảo cổ sẽ chết người đó.
Sở Thiên khẽ nói:
- Hơn nữa chỗ đó rất nguy hiểm.
- Yên tâm, lão Vương tôi không sợ chết.
Vương giáo sư nghe được Sở Thiên có ý muốn giúp mình, hơn nữa hình như Sở Thiên đã biết được gì đó, vì vậy Vương giáo sư vô cùng vui mừng, người hơi run lên vì sung sướng.
Không sợ chết không có nghĩa là sẽ không chết, Sở Thiên thầm nghĩ, chén trà trong tay khẽ lắc nhẹ rồi lập tức lấy lại bình tĩnh như cũ.
Sở Thiên thở dài chăm chú nhìn Vương giáo sư nói:
- Tôi có thể giúp ông nhưng tôi cũng muốn đi tới đó trước, tôi muốn xem trong đó có những gì, yên tâm Sở Thiên tôi chỉ là tò mò muốn xem mà thôi không có ý gì khác với những cổ vật đó. Nếu Vương giáo sư đồng ý thì chúng ta tiếp tục nói chuyện.
Phương Tình dịu dàng nhìn Sở Thiên, cô hiểu được ý của Sở Thiên, Sở Thiên muốn đi tới trước ngoài việc muốn tìm tòi những cổ vật đó thì còn muốn bảo vệ sự an toàn cho Vương giáo sư và những cổ vật đó.
Một trận gió đêm thổi qua, Soái Quân huynh đệ của Thủy Tạ Hoa Đô đều cảm thấy hơi lạnh, không khỏi kéo chặt chiếc áo trên người vào.