Đô Thị Thiếu Soái

Chương 171: Nhà kho số 7



Giết người diệt khẩu! Đâu là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Sở Thiên.
Nhóm người của anh Thành thấy tên lưu manh tóc vàng bị giết, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, cảnh giác nhìn xung quanh. Thành ca đứng ngăn trước mặt Sở Thiên, tùy thời đỡ đạn hộ, trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, hô lớn:
- Các anh em, chú ý cảnh giới, bảo vệ Thiếu soái!
Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy Thành ca ra, hung thủ sớm đã rời khỏi đây, hơn nữa mục tiêu của hung thủ không phải là mình mà chính là tên lưu manh tóc vàng này. Đáng tiếc khi hắn vừa định nói gì đó thì đã bị giết người diệt khẩu, xem ra đám người kia vẫn có năng lực rất lớn, xem ra hiện giờ cần lập tức tới nhà kho số 7 ở bến tàu để tìm một chút manh mối. Vốn Sở Thiên cũng không muốn quản việc này nhưng đó là địa bàn của Soái quân, lại thêm có chút hiếu kỳ, vì vậy hắn hạ quyết định, nói:
- Anh Thành, anh lập tức mang anh em của Soái quân tới nhà kho số 7, trông coi nghiêm mật cho tôi, cho dù là con ruồi cũng không thể để lọt. Người nào dám tới gây sự thì cứ chém cho tôi!
Thành ca nghe Sở Thiên nói hung ác như vậy, sửng sốt một chút sau đó lập tức quát:
- Tất cả anh em Soái quân lập tức đi tới nhà kho số 7, nhanh theo ta.
Sau đó hắn dẫn theo hơn hai mươi anh em của Soái quân phóng tới nhà kho số 7.
Sở Thiên quét mắt nhìn Trương Nhã Phong thêm vài lần, gật gật đầu sau đó kéo Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nhanh chóng rời khỏi.
Trương Nhã Phong dõi theo bóng lưng Sở Thiên, khẽ thở dài:
- Đúng là đẹp trai!
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh lắc đầu khinh thường, miệt thị nói:
- Cho dù đẹp trai thì vẫn là xã hội đen, bạn đã thấy tên xã hội đen nào có kết cục tốt? Không phải là ngồi tù cả đời thì cũng là chết không chỗ chôn!
Trương Nhã Phong hừ lạnh một tiếng, cười, không nói gì thêm. Tiểu tử này không bằng người ta lại còn mở miệng ra châm chọc người tình trong mộng của mình, suy nghĩ một chút cô lại nói:
- Mấy người sai rồi. Anh ấy không chỉ là xã hội đen, anh ấy còn là Thủ khoa đại điểm tối đa trong kỳ thi Đại học, là người viết Giáp cốt văn. Nếu như mấy người không tin thì có thể đi hỏi Niệm nhu.
Vừa rồi Niệm Nhu đã kể chuyện này cho Trương Nhã Phong. Khi đó Trương Nhã Phong còn cảm thấy ngờ vực, nhưng biết rõ Tiêu Niệm Nhu không có lý do gì để lừa dối mình, vì vậy trong lòng sùng bái Sở Thiên. Vừa rồi thấy Đỗ Vũ Minh và Lục Phong xem thường thân phận xã hội đen của Sở Thiên, vì vậy tung tin boom tấn này ra.
Đỗ Vũ Minh và Lục Phong vẻ mặt kinh hãi, đồng thanh hô:
- Sao có thể như vậy? Tên tiểu tử xã hội đen kia sao có thể lại là Thủ khoa Đại học viết Giáp cốt văn?
Trương Nhã Phong không nói gì, đứng dậy, duỗi người. Nhìn dáng người thon dài, mỉm cười nhìn lên bầu trời, trăng sáng đã lên cao, đêm dài đằng đẵng, tự hỏi khi nào mình mới có thể hiến thân thể thùy mị này cho Sở Thiên? Có thể cùng một đêm xuân với Sở Thiên, cuộc đời này đã quá đủ rồi.
Nhà kho số 7 ở bến tàu, bên ngoài đã được Thành ca cho người vậy kín. Nhân viên trực ban của bén tàu thấy một đoàn người của bang phái lớn đằng đằng sát khí xông tới lúc đầu còn tưởng đến để đập phá, lập tức mang hơn mười người xông lên, kết quả là phát hiện ra đều là anh em một nhà. Lại nghe nói Thiếu soái sẽ đích thân tới nhà kho số 7, lập tức tích cực phối hợp với Thành ca, phong tỏa nhà kho số 7, chờ Sở Thiên tới.
Khi Sở Thiên đi tới, mọi người sớm đã cung kính chờ hắn. Thấy Sở Thiên chậm rãi đi đến, tất cả đồng thanh hô:
- Thiếu soái!
Sở Thiên mỉm cười, khoát tay, khiến cho các anh em Soái quân chưa từng gặp qua Sở Thiên cảm giác được sự bình dị gần gũi của hắn, vì vậy tinh thần phấn chấn, đứng thẳng tắp. Sau khi bắt chuyện, Sở Thiên hỏi nhân viên trực ban:
- Tối hôm trước nhà kho số 7 có gì khác lạ hay không? Là ai đi tuần tra.
Nhân viên trực ban nghe Sở Thiên hỏi tình huống đêm trước, sững sờ, không thèm suy nghĩ, lập tức nói:
- Thiếu soái, không ai biết rõ tình hình tối hôm trước!
- Không ai biết rõ? Đây là ý gì?
Sở Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, khó hiểu hỏi.
- Thưa Thiếu soái, chuyện là thế này. Đêm trước là Trần Nhị Quế trực ban tuần tra. Nhưng sau khi hết ca về nhà, trên đường hắn bị tai nạn giao thông chết. Càng khó hiểu chính là toàn bộ camera đêm đó bị hỏng, không thu được chút tin tức gì. Sau đó chúng ta kiểm kê lại tất cả hàng hóa, nhưng không thiếu thứ gì cả.
Nhân viên trực ban giải thích cẩn thận từng li từng tí một.
Nghe những việc này, Sở Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ngay cả thanh niên tóc vàng cũng bị diệt khẩu huống chi một mắt xích quan trọng như nhân viên trực ban, càng không nói tới là camera giám sát có thể để lộ vóc người của chúng.
- Trong nhà kho số 7 chứa thứ gì? Là ai chứa đồ trong đó?
Sở Thiên nói ra hai điểm mấu chốt.
- Tôi vừa điều tra xong, là công ty hậu cần Hồng Phát ở thủ đô sử dụng nhà kho số 7. Bên trong chính là linh kiện cơ giới xuất khẩu, bọn họ đăng ký hợp đồng sử dụng ba năm.
Nhân viên trực ban này khi biết Sở Thiên tới đã sớm chuẩn bị kỹ, vì vậy mới trả lời lưu loát tới vậy.
- Nhưng gần đây công ty hậu cần Hồng Phát không vận chuyển hàng tới, nên bây giờ gần như nhà kho số 7 trống không.
Cái gì? Công ty hậu cần Hồng Phát? Đây là không là công ty của chú ba hay sao? Trong lòng Sở Thiên kinh hãi, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới chú ba? Xem ra việc này ngày càng phức tạp rồi.
Tuy trong lòng Sở Thiên tràn đầy nghi vấn nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không tiếp tục hỏi nhân viên trực ban, trực tiếp đi tới nhà kho số 7, phất tay nói:
- Mở cửa ra, chúng ta vào xem.
Nhân viên trực ban vội vàng chạy tới mở cửa kho. Sở Thiên nhìn thoáng qua ngón tay nhân viên trực ban, trong lòng khẽ động nhưng không nói gì, đi thẳng vào trong. Nhân viên trực ban cũng theo sau Sở Thiên, từ từ đi vào, bước chân nhẹ nhàng.
Sở Thiên bước vào nhà kho số 7, cảm thấy có điều gì không đúng nhưng lại không nói lên lời. Tiếp tục bảo nhân viên trực ban mở ra mấy thùng hàng hóa công ty hậu cần Hồng Phát còn lại, đúng là linh kiện cơ giới, trên đó còn dán nhãn công ty hậu cần Hồng Phát. Sở Thiên đi vài vòng xung quanh kiểm tra, tìm kĩ cả các góc vắng vẻ, thậm chí là các dấu vết trên mặt đất nhưng cũng không thu hoạch được gì, không khỏi thầm than một câu, nhóm người kia làm việc đúng là gọn gàng, không lưu lại cho mình một chút đầu mối.
Sau khi xem xét mấy lần, Sở Thiên thở dài, đi ra khỏi nhà kho. Nhóm người anh Thành vẫn còn đang cảnh giới, sợ có người nào tới ám sát Sở Thiên. Sở Thiên đi ra ngoài vài bước, lơ đãng liếc mắt nhà kho số 6 và số 8 ở bên cạnh, tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi nhân viên trực ban:
- Những nhà kho này đều có cùng kết cấu hay sao?
Nhân viên trực ban gật gật đầu, tiến lên một bước:
- Đúng vậy, dãy nhà kho này đều có kết cấu giống nhau.
- Tối qua là anh trực ban hay sao? Có chuyện gì xảy ra hay không?
Sở Thiên nhìn nhân viên trực ban, hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhân viên trực ban lại gật đầu, cung kính đáp:
- Đúng vậy, hôm qua là tôi trực ban, nhưng không xảy ra chuyện gì. Nếu như Thiếu soái cần thì có thể đi tới phòng quan sát điều khiển xem video.
- Tốt, trước tiên đi nhà kho số 8 xem xét một chút đã.
Sở Thiên thản nhiên nói, sau đó bước về phía nhà kho số 8.
Vừa bước vào nhà kho số 8, linh quang bỗng lóe lên, Sở Thiên lập tức cảm thấy nhà kho số 7 có điểm bất thường, quay lại về vị trí cửa ra vào nhà kho số 7, quát với nhóm người Thành ca:
- Phá vỡ tường nhà kho số 7 cho ta!
Đám người Thành ca sững sờ, tường đang nguyên vẹn tự dưng đập đi làm gì? Nhưng mệnh lệnh của Sở Thiên chính là thánh chỉ, vì vậy nhóm người Thành ca liền chuẩn bị đi vào nhà kho số 7, chuẩn bị phá vỡ tường.
Đúng lúc này, ánh mắt nhân viên trực ban lóe lên, trong tay lộ ra một con dao găm, đâm về phía lồng ngực Sở Thiên. Nhóm người Thành ca đều sợ hãi, ai cũng không ngờ nhân viên trực ban này lại ra tay với Thiếu soái. Với khoảng cách gần như này, hơn nữa lại đột nhiên tấn công, bọn họ không nhịn được lo lắng Sở Thiên sẽ không tránh thoát được.
Sở Thiên thấy dao găm đâm tới, nghiêng người lé tránh, cổ tay nhân viên trực ban bẻ ngoặt, dao găm lập tức đổi hướng, đâm về phía trái tim Sở Thiên. Tay phải Sở Thiên đưa lên trên, đột nhiên dùng góc độ vô cùng xảo quyệt tóm lấy cổ tay nhân viên trực ban, bóp mạnh một cái, dao găm rơi xuống. Tay trái Sở Thiên tiếp lấy dao găm, đâm về phía trước, làm bị thương cánh tay trái mà nhân viên trực ban cầm dao đâm mình. Sở Thiên một chiêu đắc thủ, tiến lên một bước, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực nhân viên trực ban.
Nhân viên trực ban mất trọng tâm, ngã về phía sau, ngực chịu mồn đòn mạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Còn chưa kịp đứng dậy thì Thành ca đã dẫn theo anh em Soái quân hùng hổ xông tới, dốc sức đánh cho nhân viên trực ban một trận. Đám người Thành ca ra tay vô cùng hung ác, nếu vừa rồi vạn nhất Sở Thiên bị đâm trúng, có mệnh hệ gì, vậy bọn hắn khẳng định sẽ bị nhóm người Hải Tử và Quang Tử chôn sống.
Sở Thiên vỗ tay, cười nói:
- Đừng đánh chết, ta còn cần hỏi hắn chút việc.
Thành ca gật đầu, đứng ở ngoài hô:
- Các anh em, trước tiên đánh gãy tay chân, sau đó chém thương tích đầy mình, xem thằng này còn dám hạ sát thủ với Thiếu soái hay không.
Kỳ thực thân thủ nhân viên trực ban cũng không tệ, chỉ tiếc là đã bị Sở Thiên đâm bị thương cánh tay, đánh mạnh vào lồng ngực khiến hắn tức ngực vô cùng. Huống chi lại bị hơn mười người đánh hội đồng, đương nhiên không phải đối thủ. Sau khi đoạt được vũ khí, chém thương mấy anh em Soái quân hắn đã bị hai anh em Soái quân chém trúng tay phải, lập tức lưng cũng chịu vài phát chém. Trải qua không không bao lâu thì bắt đầu kiệt sức, không còn khả nắng trốn cự. Thấy nhân viên trực ban đã sắp xong, Thành ca nhân lúc hắn sơ hở, rút đao ném tới, trúng đầu gối nhân viên trực ban. Nhân viên trực ban không đứng vững được, lảo đảo vài bước, sau đó quỳ xuống đất. Đao trong tay anh em Soái quân lập tức bổ xuống, chém bay đao trong tay nhân viên trực ban, sau đó một trận mưa đấm đá rơi xuống, khiến cho hắn mất lực lượng phản kháng, sau đó mới ném trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn nhân viên trực ban tay chân bị gãy, thương tích đầy mình, khẽ cười, thản nhiên nói:
- Anh em Soái quân, dùng sức phá tường cho ta.
Hơn hai mươi người lập tức xông lên đập phá, tiếng "rầm, rầm, rầm" vang lên liên hồi, sau hơn nửa giờ, một người hộc tốc chạy ra, thở hổn hển nói:
- Thiếu soái, phía sau vách tường còn có tường kép, nhưng trong đó không có gì cả.
- Đương nhiên không có gì, tất cả mọi thứ đã bị bọn chúng vận chuyển đi.
Sở Thiên cười cười. Trong lòng đã có tính toán, nói với nhân viên trực ban:
- Chúng mày đúng là đã nhọc lòng rồi, tiêu tốn bao nhiêu tinh lực để kiến tạo nhà kho này, còn an bài người ở bên trong nữa. Xem ra trước kia Diệp Tam Tiếu đã giao dịch với chúng mày không ít lần, buôn lậu không ít văn vật. Ta đoán là khi Soái quân hợp nhất với Phủ Đầu bang, ở đây còn dấu một ít đồ đạc, cho nên các ngươi yên tĩnh xem tình hình. Sau khi thấy thế cục đã dần ổn định, tại đây đã không còn an toàn nữa, cho nên đêm hôm trước đã tới mang những thứ đó đi.
- Đáng tiếc, chúng mày làm việc vốn chu toàn, kín đáo, thần không biết, quỷ chẳng hay. Nhưng chúng mày nào ngờ khi vận chuyển, Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử lại bị rơi, bị tên lưu manh tóc vàng kia nhặt được, hơn nữa còn giao của tao. Khi biết tên lưu manh tóc vàng đã nhìn thấy xe của mình, chúng mày sợ tao tra ra được, vì vậy lập tức giết người diệt khẩu. Khi thấy ta đoán ra việc vách tường kép, liền muốn giết cả ta.
Sở Thiên kể từ đầu tới cuối, giống như hắn đã chứng kiến tất cả.
Nhân viên trực ban biến sắc, tên Sở Thiên này thật đáng sợ, tất cả đã bị hắn đoán trúng.
Nhân viên trực ban nhìn Sở Thiên, thở dài nói:
- Thật không ngờ thân thủ của mày tốt tới vậy, khoảng cách gần như vậy nhưng vẫn không thể giết nổi mày.
Sở Thiên lắc đầu, sâu không lường được nói:
- Bởi vì tao đã sớm đề phòng mày. Mày nói đêm qua cũng là mày trực ban, như vậy nhà kho số 7 là mày khóa. Nhưng vừa rồi tao thấy khi mở khóa mày dùng tay phải để mở, nhưng lỗ khóa lúc đó lại ở bên trái. Lúc ấy mày có cảm thấy thuận tay hay không? Nếu như tao đoán không sai, sau khi chúng mày vận chuyển đồ đạc đi, người khóa cửa nhất định là thuận tay trái.
Nhân viên trực ban khiếp sợ, hắn nhớ đêm đó người khóa cửa là Heo mập, tay thuận đúng là tay trái. Một người bình thường sẽ không chú ý tới những chi tiết nhỏ bé như vậy, nhưng năng lực quan sát của tên Sở Thiên này đúng là quá khủng bố.
Thanh ca đứng bên cạnh đắc ý, bắt đầu tâng bốc, kiêu ngạo nói:
- Đã biết sự lợi hại của Thiếu soái hay chưa? Trước mặt Thiếu soái, đám đạo chích chúng mày cũng dám diễn trò, đúng là chả khác nào tìm chết.
- Mày có hứng thú nói ra chúng mày là ai hay không? Đương nhiên mày cũng có thể không nói!
Sở Thiên không để ý tới Thành ca, thản nhiên nói. Hắn vuốt ve con dao trong tay, dưới ánh đèn u ám, con dao găm lộ lên vẻ thâm trầm khiến nhân viên trực ban không tự chủ được, rùng mình một cái.
- Nói, mau nói, nếu không nói ông nội chặt đứt bàn tay mày, cắt từng đoạn từng đoạn một.
Thành ca trên tay cầm phớ dính đầy máu, uy hiếp trực diện.
- Tao... tao muốn gọi điện thoại.
Nhân viêc trực ban tay chân đã bị gãy, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nói ra một câu không ai ngờ tới.
Sở Thiên lấy điện thoại từ trên người nhân viên trực ban ra, cười nói:
- Số?
Nhân viên trực ban thấp giọng nói số điện thoại ra, Sở Thiên ấn gọi, một chút sau thì có người bắt máy. Sở Thiên không nói gì, đầu dây bên kia truyền tới thanh âm quen thuộc:
- Tao nói rồi, mày không giết được hắn. Hết lần này tới lần khác mày lại không tin.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv