Thẻ đỏ Trung Nam Hải.
Phản ứng đầu tiên của đội trưởng Lý, Mạc Vân Thiên, Hồ Tử và Quang Tử chính là: làm sao có thể? Làm sao có thể?
Cuốn sổ tên là thẻ đỏ Trung Nam Hải. Sở Thiên tuổi còn trẻ như thế tại sao lại có thẻ đỏ Trung Nam Hải? Đã có nó, có thể tự do ra vào Trung Nam Hải, đã có nó, có thể đi rất nhiều nơi trên đất nước mà không sợ bị cản trở; nơi của nhà nước thì đều miến kiểm tra, miễn phí thoải mái ra vào; những nơi tư nhân muốn cũng có thể đến.
Bốn người truyền tay nhau chiếc thẻ đọc một lần. Lý đại đội trưởng đã từng ở thủ đô lăn lộn qua vài năm, tự nhiên nhận biết phân biệt thiệt giả, rất cẩn thận, nhìn kỹ chiếc thẻ. Ngoài bìa, gắn quốc huy, ở giữa có chữ "Trung", bên dưới có dòng chữ nhỏ ghi "Trung Nam Hải". Bên trong có gắn ảnh chụp của Sở Thiên, còn có mã số giấy CMND cùng với mã số thẻ tương ứng. Lý đại đội trưởng thậm chí lấy tay sờ dấu nổi vài lần, cuối cùng còn sờ sờ kiểm tra chất lượng của cuốn sổ, cuối cùng sắc mặt xám như tro tàn, thở dài một tiếng đủ biết đây là thật.
Lý đại đội trưởng hận không thể tươi sống nuốt hết vào bụng mấy câu chửi vừa nãy.
Mạc Vân Thiên nén chịu đau đớn, dùng cánh tay bị thương chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng, cung kính chào:
- Chào sếp.
Bang chúng Tương bang còn lại cùng anh em Soái quân sững sờ. Thiếu soái trâu bò quá, giờ lại thành lãnh đạo của cả cảnh sát?
Trưởng Tôn Tử Quân cùng mụ Lệ đều ý thức được vấn đề, trong lòng thầm kêu không ổn.
Quang Tử và Hải Tử ù ù cạc cạc rồi, thiếu chút bị Sở Thiên dọa ngã. Sở Thiên cũng chả tốt gì hơn, thấy hành động của Mạc Vân Thiên làm hắn cũng muốn ngất; không thể ngờ cái thẻ này có uy lực lớn như thế. Lúc trước, Sở Thiên chỉ muốn nhờ Lý Thần Châu giúp sau này nếu có bị người nhà nước máy móc làm khó dễ có cái mà đối phó.Vì vậy, Lý Thần Châu làm cái thẻ này cho mình, Sở Thiên có hỏi tác dụng của nó có thể dọa mấy tên vô lại quan chức không? Nhưng Lý Thần Châu chỉ cười một cách bí hiểm nói ngày sau sẽ rõ.
Lý Thần Châu sở dĩ chịu cấp thẻ cho Sở Thiên bởi lẽ ông ta muốn Sở Thiên nợ mình một cái nhân tình, đồng thời có thể biết vị trí của Sở Thiên, bởi chỉ cần Sở Thiên xử dụng nó ông ta có thể biết đại khái Sở Thiên đang làm gì, ở đâu, thật đúng là tên cáo già gian ác.
Hải Tử, Quang Tử và Mạc Vân Thiên đều đã từng tham gia đội đặc công Phi Long, càng hiểu rõ người có cái thẻ này không là cực giàu có thì cũng có địa vị cực cao trong xã hội, cho nên Mạc Vân Thiên gọi Sở Thiên là 'Sếp' cũng không sai. Kỳ thật mọi người đều biết, chiếc thẻ này không có quyền lực trực tiếp gì nhưng đều hiểu sau lưng hắn có người chống đỡ.Giống như một vị phu nhân của quân trưởng bước ra khỏi xe cũng được các binh sĩ cúi chào.
- Lý đại đội trưởng, không biết cái thẻ này có dùng được không nhỉ?
Sở Thiên ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lý đại đội trưởng, tên đó mắt đang đảo loạn.
Lý đại đội trưởng mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi rịn chảy ra, thần sắc có chút hoảng hốt nói:
- Có, có ích.
Kỳ thật hắn cũng biết chiếc thẻ này chứng minh Sở Thiên có vị trí không tấm thường, có người để dựa vào. Tuy không thể ra lệnh trực tiếp cho hắn, nhưng hắn biết chỉ cần hắn động vào Sở Thiên, không chỉ giấc mộng thăng quan phát tài hoàn toàn tan vỡ, thậm chí bản thân mình có thể danh chính ngôn thuận bị tiêu diệt. Quan trường hắc ám hắn biết, bình thường lối sống kém một chút không sao, tham ô cũng không phải là chuyện lớn, quan trọng nhất là đứng đúng đội ngũ, nếu như bởi vì giết chết Sở Thiên mà làm cho mình đứng sai đội ngũ thì hậu quả thật quá lớn, hắn không thể vì mấy đồng tiền còm của Trưởng Tôn Tử Quân mà phải hy sinh tính mạng , đây cũng là lý do mà Lý đại đội trưởng có thể từ một tiểu cảnh sát vũ trang làm đến chức vụ ngày hôm nay.
Trưởng Tôn Tử Quân hiển nhiên không biết tác dụng của chiếc thẻ này là gì, nhưng nhìn mặt Lý đại đội trưởng xám như tro tàn, mất hết dũng khí, vô cùng lo sợ, vội mở miệng nói:
- Lý đại đội trưởng, đừng để ý đến bọn hắn, ngài nhanh chóng giải quyết bọn chúng đi tránh hậu hoạn.
Nghe thấy Trưởng Tôn Tử Quân nói, Mạc Vân Thiên hoàn toàn xác định Lý đại đội trưởng cùng Trưởng Tôn Tử Quân là cùng một bọn, bọn chúng quyết không để mấy người Sở Thiên sống hết đêm nay. Trong lòng kinh sợ, may mắn đám Sở Thiên không buông súng, nếu không, chính mình đã trở thành tội nhân thiên cổ. Ánh mắt Mạc Vân Thiên lăng lệ ác liệt nhìn Lý đại đội trưởng cùng Trưởng Tôn Tử Quân, tay trái nắm chặt một con dao găm, nếu như bọn họ dám có hành động bất thường, mình sẽ không do dự mà đâm chết bọn chúng.
Nghe thấy lời của Trưởng Tôn Tử Quân, Lý đại đội trưởng vô cùng tức giận, cái gì gọi là tránh hậu hoạn, nếu như Sở Thiên là lấy giấy tờ cái gì cục trưởng a... Thị trưởng a... linh tinh, thậm chí điện thoại, gã - Lý đại đội trưởng - có thể giả câm vờ điếc, sau khi giết Sở Thiên có thể nói là hiểu lầm, bởi vì gã có khả năng chống đỡ, gã cũng không phải không có tiếng nói. Bây giờ là thẻ đỏ Trung Nam Hải, đó là cấp bậc gì, Sở Thiên có thể đưa ra cái này đã không phải chuyện đùa. Nếu mình thực sự giết chết Sở Thiên thì người sau lưng Sở Thiên biết hắn chết không minh bạch trong tay mình, người ta sẽ không quản ngươi có chứng cớ gì, hiểu lầm chết tiệt gì, quan trường so với xã hội đen cũng không khá hơn bao nhiêu.
- Lý đại đội trưởng, chiếc thẻ này có ích, vậy tôi cũng không phạm pháp đúng không, anh em Soái quân mang súng cũng là hợp pháp, như vậy tôi mệnh lệnh Mạc Vân Thiên mang những chiến sĩ này rời khỏi đây, cũng có thể chứ?
Sở Thiên rất bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Lý đại đội trưởng rất khó khăn nhẹ gật đầu, giọng mềm nhũn cả ra, nói:
- Có thể, Mạc Vân Thiên, cậu ra lệnh cho các chiến sỹ thu hồi súng.
Lập tức, Lý đại đội trưởng không quản nguy hiểm đi ra từ vòng bảo vệ của bang chúng Tương bang, đi tới trước mặt Sở Thiên, cười quyến rũ nói:
- Thiếu soái à, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, lũ lụt tràn miếu Long vương, người nhà không nhận ra nhau, hy vọng trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, không nên so đo cùng lão Lý tôi.
Đám Trưởng Tôn Cẩn Thành sắc mặt trắng bệch, thằng chết tiệt Lý đại đội trưởng, là thằng ba phải gió chiều nào xoay chiều đó, dây leo trên tường đều không có leo nhanh bằng hắn, Trưởng Tôn Tử Quân trao đổi ánh mắt với mụ Lệ, chuẩn bị sử dụng đòn sát thủ cuối cùng.
Sở Thiên gật đầu, bây giờ không phải lúc thu thập Lý đại đội trưởng, miễn cho hắn chó cùng giứt dậu khiến mình thêm phiền phức, đối phó với loại con buôn này về sau không thiếu cơ hội, vì vậy cười cười nói:
- Dĩ nhiên là người trong nhà, không biết Lý đại đội trưởng có thể rời khỏi cái chỗ thị phi này, tránh ảnh hưởng tới Soái quân chấp pháp?
Sở Thiên cố ý nói hai chữ 'Chấp pháp' rất dài, Hải Tử cùng Quang Tử cười cười, không nghĩ Sở Thiên xuất ra một tấm thẻ, mấy tên xã hội đen sống mái với nhau đã trở thành "danh chính ngôn thuận chấp pháp".
Lý đại đội trưởng thấy Sở Thiên không có ý trách cứ mình,cảm thấy an tâm không ít, tự hiểu ý Sở Thiên, cười cười nói:
- Không ngại, không ngại, chúng ta đi ngay bây giờ.
Lập tức Lý đại đội trưởng quát Mạc Vân Thiên:
- Mạc Vân Thiên, mang theo chiến sĩ rời khỏi đây.
Trưởng Tôn Tử Quân hận không thể tươi sống bóp chết Lý đại đội trưởng, ăn nhiều tiền như vậy lại chẳng làm được cái khỉ gì, phủi đít mà đi, mình hận mấy tên cẩu quan này không thể ăn sống nuốt tươi bọn chúng, vô tình vô nghĩa, may mắn mình còn một con át nữa, nếu không chính mình cùng mọi người sẽ bị tên chó này hại chết.
Mạc Vân Thiên thấy Sở Thiên hóa giải nguy cơ, trong lòng cuối cùng buông xuống được mội tảng đá lớn, gật đầu, hét lớn:
- Phân đội một, phân đội hai, thu súng lui lại.
Năm mươi tên cảnh sát vũ trang nhanh chóng thu Súng Tiểu Liên lại, bọn họ cũng không muốn hy sinh lừng lẫy ở đây, tuy Soái quân chỉ có súng lục nhưng khoảng cách quá gần, một viên đạn cũng xin được cái mạng bọn họ, cũng không cần biết súng lớn hay nhỏ.
Mạc Vân Thiên biết mình vừa ly khai khỏi đây đám Trưởng Tôn Tử Quân ắt hẳn sẽ bị bọn Sở Thiên giết, trong lòng có vài phần thương cảm, nhưng nhớ lại lúc trước Trưởng Tôn Tử Quân nghĩ hết cách để Lý đại đội trưởng ép chết bọn Sở Thiên, còn có con ả Lệ kia đâm mình một dao, vài phần thương cảm biến mất. Gã dừng lại một lát, chợt hiểu ra một cái đạo lý, xã hội đen tàn khốc người không chết thì ta vong, để cho bọn họ tự mình đào thải lẫn nhau, không cần mình phải quan tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý đại đội trưởng hơi áy này nhìn Trưởng Tôn Tử Quân thở dài, tranh thủ thời gian cong đít chạy theo Mạc Vân Thiên, khi tới cạnh Sở Thiên vẫn không quên nở một nụ cười sáng lạn.
Đám Trưởng Tôn Cẩn Thành nhìn Lý đại đội trưởng rời đi, chỉ có thể âm thầm than thở. Còn về phần bang chúng Tương bang thì không khỏi bàng hoàng. Sở Thiên không chỉ có thân thủ hơn người, gan dạ sáng suốt, mà quan hệ rất rộng, tùy tiện đưa ra một cái thẻ đỏ cũng khiến Lý đại đội trưởng chạy chối chết, xem ra đêm nay phải đi qua cầu Nại Hà rồi, uống Mạnh bà thang rồi.
Đại sảnh khu đô thị giả trí Ma quỷ và Thiên Sứ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người sững sờ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết phải làm gì bây giờ, một buổi tối hết chuyện này đến chuyện khác quay cuồng, khiến mọi người cảm thấy đầu mình không dùng được nữa rồi.
Hơn trăm Soái quân cầm súng nhắm vào Tương bang, lại có tám mươi Soái quân lăm lăm dao bầu trong tay, đủ hiểu, sẽ chẳng có huyết chiến cái gì, Soái quân chỉ đơn giản bóp cò bọn hắn tất cả sẽ có một vé miễn phí đi Thiên quốc.
Thật lâu sau, Trưởng Tôn Cẩn Thành mới mở miệng, đánh vỡ bầu không khí nặng nề này, xấu hổ:
- Hải Tử, không thể tưởng được cuối cùng tôi và cậu gây nên nhiều chuyện như thế này, nhớ năm đó, chúng ta hăng hái, tình như cha con, cầm tay nhau kề vai chiến đấu, đó là thời gian tốt đẹp biết bao.
Hải Tử có vài phần thương cảm, chứng kiến nét mắt già nua, bi thảm của Trưởng Tôn Cẩn Thành, không đành lòng, nói:
- Trưởng Tôn bang chủ, Hải Tử luôn cảm kích ngài, nếu như không phải quá nhiều chuyện xảy ra, hôm nay chúng ta sao gặp cảnh đao kiếm tương tàn? Tất cả đều là ý trời.
Sở Thiên đi tới, lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Trưởng Tôn Cẩn Thành, tất cả đều là tại ông.
Nói với Hải Tử:
- Anh Hải, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng Trưởng Tôn Cẩn Thành thực sự thoái vị cho anh? Anh quá ngây thơ rồi, lúc trước Tương bang cùng bang Đầu Búa trong lúc giằng co, Trưởng Tôn Cẩn Thành lấy lui làm tiến, trên danh nghĩa nhường chức bang chủ cho anh, ra nước ngoài hưởng phúc, thực tế ông ta cho tới bây giờ đều không muốn buông tha quyền lực, anh xem ông ta lúc nào cũng giữ lấy Tương bang tam đường Long Hổ Báo? Ông ta chẳng qua là cho anh chút vị ngon ngọt, nhờ anh đánh giúp lão nửa giang sơn, sau đó lại lợi dụng anh mâu thuẫn với tam đường Long Hổ Báo mà lấy lại chức vị bang chủ Tương bang.
Trưởng Tôn Cẩn Thành đứng dậy gào thét:
- Sở Thiên, mày đang nói bậy bạ gì đó?
- Nếu như ông thật sự thoái vị rồi, tại sao phải an bài quân cờ là mụ Lệ ẩn dấu cạnh Diệp Tam Tiếu? Mà thân là bang chủ Tương bang Hải Tử lại không biết sự tồn tại của ả? Vì cái gì mà ông luôn thiên vị không xử công bằng đối với các đường? Không phải là ông không muốn Hải Tử có thể nắm hết quyền lực, để sau này ông trở lại làm bang chủ Tương bang.
Trưởng Tôn Cẩn Thành cứng họng, đây là chỗ ông ta không thể che dấu, Hải Tử vốn thương cảm cho lão nhưng nghe thấy lời Sở Thiên nghĩ kỹ, lại nhìn sắc mặt của Trưởng Tôn Cẩn Thành đã hiểu ra tất cả; từ đầu chí cuối mình chỉ là một khối đã kê chân. Cứ tưởng, Trưởng Tôn Cẩn Thành thực lòng quý trọng tài năng của mình, hiện tại mới biết được, chính mình đối với Trưởng Tôn Cẩn Thành quý trọng chỉ có một bên tình nguyện.
Trưởng Tôn Tử Quân lập tức đứng dậy, mang theo sự ưu thương nói:
- Hải Tử, anh có thể nhớ tới tình cảm ngày xưa cùng cha tôi kề vai sát cánh không, tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, nếu như anh có thể đáp ứng, tôi lập tức cho các anh em Tương bang đầu hàng.
Hải Tử bi thương, nhàn nhạt nói:
- Yêu cầu gì?
- Chúng tôi không muốn phải chết ở chỗ này, chúng tôi muốn trước khi chết được hít thở không khí của Thượng Hải, chúng tôi muốn chết ở ngoài cửa.
Trưởng Tôn Tử Quẩn rất bình tĩnh nói.
Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm rất buồn cười.
Hải Tử nhìn Sở Thiên, Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Tốt, Trưởng Tôn cô nương, tôi đáp ứng với cô, chỉ cần các người không hề chơi cái gì âm mưu quỷ kế, những bang chúng Tương bang này đầu hàng, về sau, tôi tuyệt không làm khó dễ bọn họ, muốn đi muốn ở, tùy bọn họ quyết định.
Trưởng Tử Quân trên mặt hiện ra một tia âm hiểm, tươi cười, quay đầu lại nói:
- Cha, chú, chị Lệ, chúng ta đi ra ngoài đi.
Ngoài cửa, gió bỗng nhiên ngừng thổi, các anh em Soái quân đã sớm thu súng lại, đối phó những tên tàn binh bại tướng này chỉ cần dao là đủ rồi.
Mụ Lệ nhìn lên bầu trời, nhắm mắt lại, hung hăng hít một hơi không khí, lập tức giơ hai tay lên trời, như muốn ôm bầu trời, Sở Thiên lại thấy rõ ràng ngón tay ả đang không ngừng biến đổi.
Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu, Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm cũng khẽ lắc đầu.
Tiếng súng xé rách bầu trời bắn từ tòa nhà bỏ hoang đối diện tới.