Đô Thị Thiếu Soái

Chương 131: Sét đánh



Không ai ngờ rằng có thể trông thấy y ở đây.
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử cũng thật không ngờ, nhưng y hết lần này đến lần khác xuất hiện ở đây vào lúc này, giống như ma ám vậy.
Lý Thần Châu - Đội trưởng Đội đặc công Phi Long.
Lý Thần Châu dẫn theo mấy người thuộc Đội đặc công Phi Long đang từ cửa bước vào, mang theo vẻ mặt vô cùng cao ngạo và nghiêm túc đến khác thường, tựa hồ như bọn họ trời sinh tài trí hơn người.
Mọi người ở đây đều sững sờ, không biết lai lich của mấy người này, bày ra cái bộ mặt kiêu ngạo như vây, bang chủ bang Phủ Đầu Diệp Tam Tiếu lộ ra một tia cười khó đoán.
Bang chủ bang Thiên Hùng Hoàng Thiên Hùng thấy người đến, liếc mắt một cái với đám thuộc hạ, hai thuộc hạ của Thiên Hùng bang lập tức bước lên chặn lại, nói:
- Các người là ai?
"Bịch, bịch" hai tiếng, hai gã đệ tử của Thiên Hùng bang bị đánh bay, ngã nhào trên đất kêu rên rỉ, hai người bên cạnh Lý Thần Châu khinh thường sờ nắm đấm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Người mới đến mặc dù hung hãn nhưng trên giang hồ lăn lộn, nhiều khi phải chú ý đến thể diện, Hoàng Thiên cực kỳ phẫn nộ, định dẫn người xông lên đòi lại công đạo.
Lý Thần Châu xuất ra một cái giấy chứng nhận, lập tức mở miệng nói chuyện, lộ ra ngữ khí lạnh nhạt cao ngạo, nói:
- Tôi là Lý Thần Châu, Đội trưởng Đội đặc công Phi Long, vừa rồi đi qua sườn núi và chân núi, thấy không ít người bị đánh chết, đặc biệt lên đây xem xem, không ngờ trên đường lại gặp nhiều bằng hữu ở đây tụ tập như vậy…Thật sự là hiếm thấy, nhưng Lý Thần Châu là nhân viên chính phủ, vẫn phải theo luật mà hỏi, ai có thể giải thích cho tôi là ở đây có chuyện gì?
Các lão đại giang hồ ở đây có kinh nghiệm từng trải phong phú cũng đã nghe đến Đội đặc công Phi Long, nhìn thấy Đội trưởng Lý Thần Châu, thân thủ cũng xuất chúng, sắc mặt trở nên cung kính. Diệp Tam Tiếu là lão hồ ly, ánh mắt sáng lên, đi đến, mang bộ dạng tươi cười nói:
- Thì ra là Lý Đội trưởng tiếng tăm lừng lẫy đến, đám chó chết kia thực là có mắt như mù, đáng đời bị Lý Đội trưởng giáo huấn. Diệp Tam Tiếu bang chủ bang Phủ Đầu, mong được Lý Đội trưởng chiếu cố.
Diệp Tam Tiếu thừa cơ mắng chửi Thiên Hùng bang là chó chết, người của Thiên Hùng bang tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt Lý Thần Châu chúng không dám làm gì.
Lý Thần Châu nghe Diệp Tam Chiêu ca tụng, mặt không biến sắc, dần lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng vẫn mang theo vài phần uy nghiêm nói:
- Các người còn không mau giải thích án mạng trên sườn núi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên vuốt ngực, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Lý Đội trưởng, chính là tên tiểu tử kia giết chết hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu tôi, huynh đệ của tôi chẳng qua chỉ là đi luyện tập một chút, không ngờ lại phải gặp loại độc thủ này. Lý Đội trưởng nhất định phải tìm lại công bằng cho bang Phủ Đầu của tôi…
Những người trong bang hội thầm mắng, ban đêm đem hơn hai trăm người ra ngoài luyện tập, ai mà tin được… Cái này là Diệp Tam Tiếu bịa đặt, cực kì vô sỉ.
Lý Thần Châu nhìn lão hồ ly, trong lòng hơi sững sờ, vẻ tươi cười lại chồng chất trên mặt, bỏ qua Diệp Tam Tiếu, bước lên vài bước, cười lớn nói:
- Thì ra là Sở lão đệ…lần trước từ biệt, nửa năm cũng trôi qua thật nhanh, không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây, thật không nghĩ đến…..
Mọi người thấy Lý Thần Châu thân mật với Sở Thiên như vậy, đều thấy khó hiểu, Sở Thiên bất đắc dĩ, bước lên vài bước, ý vị sâu xa nói:
- Không ngờ Lý Đội trưởng vẫn giữ được phong độ như vậy, lúc này lại xuất hiện ở đây.
Lý Thần Châu cười ha ha, che giấu cái thần sắc kinh ngạc của bản thân nói:
- Lần này tôi đến Thượng Hải chỉ là giải quyết một số chuyện mà thôi, lưu lại mấy ngày, chỉ không ngờ lại gặp Sở huynh đệ ở đây, không biết bây giờ Sở huynh đệ có hứng thú tham gia Đội đặc công của Phi Long không?
Lý Thần Châu không có lời nào hỏi tại sao Sở Thiên lại xuất hiện ở đây, mà chỉ mời hắn gia nhập Đội Phi Long, Sở Thiên thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Thần Châu, cự tuyệt nói:
- Lý Đội trưởng, tôi mới thi xong kỳ thi đại học, ít nhất cũng để tôi biết kết quả đã chứ?
Lý Thần Châu gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn tự nhên, nói:
- Đường đường là Đội đặc công Phi Long cũng không lọt vào pháp nhãn của Sở huynh đệ, không biết có phúc phận mời Sở huynh đệ lúc nào có nhã hứng đến Đội đặc công Phi Long tham quan không?
Lập tức, ánh mắt Lý Thần Châu quét qua Quang Tử và Hải Tử, nói không có vẻ ngạc nhiên:
- Hải Tử, Quang Tử, đã lâu không gặp, vẫn tuổi trẻ ngạo mạn như vậy sao? Lăn lộn giang hồ không tốt, ngày nào đó muốn quay về Đội đặc công, hãy đi cùng Sở huynh đệ, Đội đặc công Phi Long lúc nào cũng chào đón ba người.
Những người trong chúng bang hội thầm kinh ngạc, không ngờ Hải Tử với Quang Tử lại là xuất thân từ Đội đặc công Phi Long, khó trách thân thủ lại tốt như vậy. Lý Thần Châu thân là Đội trưởng Đội đặc công, như vậy xem ra thân thủ của Lý Thần Châu tốt hơn. Hoàng Thiên hùng thầm thấy mình may mắn vừa rồi không dẫn người xông tới, nếu không hậu quả khó lường.
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử nghe được ý tứ trong lời nói của Lý Thần Châu, hoan ngênh bọn hắn quay về Đội đặc công, dĩ nhiên điều kiện là phải đi cùng Sở Thiên. Sở Thiên lại cảm thấy có chút kì lạ, mình đâu có đáng để Lý Thần Châu mong chờ như vậy? Lý Thần Châu tại sao lại năm lần bảy lượt cố lôi kéo hắn tham gia Đội Phi Long? Hơn nữa Đội đặc công có rất nhiều nhân tài, tuỳ ý so sánh cũng không hề thua kém Sở Thiên.
Hải Tử kìm nén nỗi buồn, thở ra một hơi, nặn ra dáng vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói:
- Thủ hạ Lý Đội trưởng đều là cao thủ, nhân tài đông đúc, Hải Tử sao lại không biết xấu hổ dám gia nhập chứ? Bất quá, nếu có ngày chúng ta trên giang hồ lăn lộn không nổi nữa, sẽ tìm Lý Đội trưởng, để kiếm miếng cơm.
Mấy tên thủ hạ của Lý Thần Châu lại tràn đầy nghi ngờ, sao Đội trưởng lại lấy lòng một tên học sinh trung học thế này? Sở Thiên tuổi còn trẻ, làm gì có bản lĩnh gì, đâu có đáng để y coi trọng?
Lý Thần Châu nghe lời xong lời của Hải Tử, gật gật đầu, sắc mặt trở lên nghiêm túc, lại nhìn về phía Sở Thiên, ánh mắt mang vài phần vui vẻ nói:
- Dưới chân và sườn núi có nhiều mạng người như vậy, xem ra có rất nhiều lời giải thích, bây giờ muốn chính miệng Sở huynh đệ nói rõ đáp án, bất luận Sở huynh đệ nói cái gì, ta cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Mọi người nhìn Sở Thiên, muốn biết Sở Thiên trả lời ra sao. Diệp Tam Tiếu nhìn Sở Thiên cười nham hiểm, xem Sở Thiên có dám làm dám chịu hay không, việc thừa nhận giết nhiều người như vậy, bang hội báo thù đổ máu, bình thường cảnh sát cũng không quản nổi, nhưng nếu trước mặt cảnh sát thừa nhận chính mình đánh chết đám lưu manh kia, lúc đó cảnh sát vẫn phải làm việc. Hiện tại chị em Tiêu gia cũng có quan hệ, trong lòng thay Sở Thiên trả lời một lượt: không biết, không biết, dù thế nào cũng không thừa nhận….
Chỉ có Bát gia, Bát gia đang mỉm cười, lão biết rõ, vấn đề này đối với Sở Thiên mà nói không thành vấn đề.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, gương mặt anh tuấn tươi cười, con mắt sáng lên đáp:
- Lý đội trưởng, bọn họ đều bị sét đánh chết.
Chúng bang hội và chị em Tiêu gia thấy Sở Thiên nói ý vị sâu xa như thế không khỏi nở nụ cười, dù gì hắn nói cũng có lý. Đám Mật Sát đường kia chuyên làm những việc lén lút, âm thầm tập kích đại bản doanh các bang, thật sự nếu bị sét đánh chết cũng đáng đời.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên qua loa như vậy, vội vàng phẫn nộ đứng dậy, trước chỉ vào Sở Thiên, sau đó chỉ vào Thiên Dưỡng Sinh, kêu lớn:
- Lý Đội trưởng, ngàn vạn chớ tin tiểu tử này, những người kia đều là bị tiểu tử này cùng cái tên đang ăn bánh bao kia giết. Anh ta chính miệng thừa nhận, không tin ngài hỏi mọi người mà xem.
Lý Thần Châu quay đầu nhìn về phía các lão đại. Lão đại các bang một đám cáo già, chẳng dại gì thay Diệp Tam Tiếu làm chứng Sở Thiên đã từng nói những lời đó, cả đám nhao nhao lắc đầu. Lý Thần Châu ánh mắt lập tức đảo qua Thiên Dưỡng Sinh đang ăn bánh bao, trong nội tâm không hiểu vì sao run lên. Người nọ âm lãnh như thế chắc chắn là cao thủ khó gặp. Lý Thần Châu nhìn mấy lượt, rồi mới khôi phục thái độ bình thường.
Lý Thần Châu quay đầu lại nhìn Diệp Tam Tiếu, uy nghiêm nói:
- Ta tin Sở huynh đệ. Diệp bang chủ, ông đã từng nói những thi thể kia đều là người của Phủ Đầu bang, hiện tại bị sét đánh chết rồi, như vậy, trước hừng đông, đem bọn họ toàn bộ xử lý. Nếu không ngày mai tôi nhất định muốn Phủ Đầu bang chó gà không tha. Còn nữa, đêm nay mọi người dừng ở đây, có ân oán gì, sau này hãy nói, đêm nay người chết đã đủ nhiều rồi, ngàn vạn không nên làm khó tôi.
Sau khi nói xong, Lý Thần Châu nhìn sang Sở Thiên, nụ cười trên mặt rất là thân mật, sau đó dẫn theo đám thủ hạ rời khỏi Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên sớm đã đoán Lý Thần Châu sẽ mắt nhắm mắt mở, sẽ không chính thức điều tra tiếp. Nếu không dùng năng lực của y cùng Đội đặc công Phi Long, điều tra một chuyện như vậy, hoàn toàn thừa sức. Cho nên dứt khoát dùng một lý do có vẻ giời ơi đất hỡi coi như giữ thể diện cho y. Chỉ là đối vợi việc Lý Thần Châu đột nhiên xuất hiện, trong lòng hắn vẫn có cảm giác khó hiểu. Bỗng nhiên, Sở Thiên nghĩ tới một khả năng…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv