- Khoan đã.
Lời nói phát ra từ miệng Sở Thiên khiến cho mọi người đều bị chấn động, sau đó hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười lúc trước, thản nhiên nói:
- Diệp bang chủ không phải đã nói là phải làm cho bọn họ suy yếu từ từ rồi sau đó mới giết chết hết đó sao? Làm sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như thế?
Sở Thiên quả thật là không thể ngờ được Diệp Tam Tiếu lại xảo quyệt như vậy, chỉ bằng mấy lời nói đã rũ bỏ hoàn toàn âm mưu của mình, mặt không hề biến sắc, lại đem toàn bộ sự chú ý của các bang dời về phía Tương bang. Trước mắt bản thân hắn chỉ có thể ra mặt, để lộ thân phận Tương bang của mình, đi từng bước một, hy vọng Thiên Dưỡng Sinh có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lúc nãy Sở Thiên cũng đã định nói ra cái tên Cam Trường Sơn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười giả tạo của Diệp Tam Tiếu, một khi làm không tốt, sẽ đánh rắn động cổ, nhiệm vụ của Thiên Dưỡng Sinh sẽ trở nên vô cùng gian nan, không diệt trừ được tổ súng lục kia, Sở Thiên không thể yên tâm lật bài được.
Diệp Tam Tiếu nhìn lướt qua tất cả mọi người, dù sao thì người không thể tái chiến được nữa, dứt khoát cười nói:
- Diệp Tam Tiếu ta một khi đã hứa thì lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta đã nói là sẽ để cho từng người đối chiến với nhau, mọi người ở đây đều có thể làm chứng, nhưng người của Tương bang bây giờ còn ai có thể tái chiến hay sao?
Mọi người thấy Quang tử gắng gượng đứng dậy, tất cả đều không cầm lòng được mà lắc đầu, thầm than, tên này quả thật là phá đám, ngay cả người còn có thể tái chiến duy nhất của Tương bang là Quang Tử cũng đã bị thương thành ra như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục chiến đấu được đây?
- Vẫn còn.
Thái độ của Sở Thiên vẫn là không hề sợ hãi, những từ thốt ra từ miệng hắn vẫn luôn luôn gây chấn động lòng người.
- Ai!
Tất cả mọi người đều đồng loạt hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên nghiêm túc gật đầu, đi tới phía trước Tương bang, tháo khẩu trang xuống, mỉm cười, xoay người lại nói với mọi người:
- Đó chính là Tam đương gia của Tương bang, Sở Thiên.
Lời vừa nói ra khiến cho mọi người chấn động, vô cùng chấn động.
- Cái gì? Mày là Tam đương gia của Tương bang?
Tất cả đám người của Diệp Tam Tiếu đều hoảng hốt, tên tiểu tử này đã là người của Thanh bang, lại là Tam đương gia của Tương bang, đến cuối cùng là đang dùng thủ đoạn lừa bịp gì đây?
Bát gia và chú Trung cùng chị em nhà họ Tiêu đều vô cùng chấn động. Bát gia và chú Trung mặc dù đã biết lai lịch của Sở Thiên vốn không rõ ràng, lòng can đảm và hiểu biết hơn người, tài nghệ cũng xuất chúng, nhưng thật không ngờ, Sở Thiên lại chính là Tam đương gia của Tương bang. Nhưng tại sao ở Thượng Hải này lại chưa từng nghe qua tên của hắn? Nếu như Sở Thiên là Tam đương gia của Tương bang, dù cho là chính mình không biết, còn Diệp Tam Tiếu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào người của Tương bang làm sao cũng không biết được?
Hải Tử lúc này đã nhận ra Sở Thiên, cười to lên một tiếng, nói:
- Tam đệ, cậu đã đến rồi, nhưng đáng ra cậu không nên đến vào lúc này.
Hắn ngụ ý rằng, hiện giờ Tương bang đã không còn sức chiến đấu tiếp, Sở Thiên chỉ có một mình làm sao có thể xoay chuyển lật ngược tình thế lại được?
Sở Thiên mỉm mười, nụ cười vô cùng tươi và kiên nghị, nói:
- Tất cả mọi người, chúng ta không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện sẽ cùng nhau chết cùng năm cùng tháng.
Hải Tử và Quang tử dìu nhau đứng lên, đưa tay phải ra, Sở Thiên cũng đưa tay phải ra, mang theo vài phần bi tráng:
- Người anh em, không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện sẽ cùng nhau chết cùng năm cùng tháng.
Bọn người Diệp Tam Tiếu nhìn lướt qua Sở Thiên mấy lần, người trẻ tuổi này thoạt nhìn gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ cũng còn có thể, lúc này lại lớn tiếng nói ra thân phận Tam đương gia của Tương bang thì lại có vẻ rất không sáng suốt. Tương bang sắp bị tiêu diệt, chỉ là một người nhỏ bé, làm sao có thể ngăn cản nhiều người như vậy lần lượt quyết đấu được.
Nhưng trong tận đáy lòng tất cả mọi người đều vô cùng cảm động vì tình cảm chân thành của huynh đệ Sở Thiên, tận trong lòng đều khâm phục Sở Thiên. Suy cho cùng thì hắn cũng rất dũng cảm, trong lúc nguy nan dám dứng ra bảo vệ cho Tương bang, rõ ràng biết mình là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn cố sức lao đầu về phía trước. Cái lòng can đảm này, sự hăng hái này, cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể làm được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Người của Thiên Lang bang đều là nam tử hán đại trượng phu, nhìn thấy Sở Thiên có nghĩa khí như thế, đều không tự chủ được mà quát lớn lên:
- Tam đương gia, quả thật là nam tử hán.
Quan Đông Đao của Phách Đao hội cũng giơ ngón tay lên, tỏ ý khen ngợi nói:
- Sở huynh đệ, nếu như cậu may mắn sống sót qua đêm nay, Quan Đông Đao ta nhất định phải cùng cậu rượu thịt no say một bữa, không say không nghỉ.
Người của Thiên Hùng bang cũng tiếp theo hời của Hoàng Thiên Hùng hô lớn:
- Tam đương gia, đêm nay nếu như cậu chết tại chỗ này, Thiên Hùng bang nhất định sẽ an táng long trọng cho ngươi, toàn bộ người sẽ đến tiễn cậu. Trên đời này, chỉ cần đều là nam nhi nhiệt huyết như nhau, chỉ cần là việc đội trời đạp đất, bất kể có phải là bạn bè, hay là đối thủ, từ trong lòng đều rất tôn trọng người như thế. Cho dù anh có chết dưới kiếm của người khác, hoặc là chết dưới đao của anh, trong mắt cũng sẽ không bao giờ có một tia oán hận, chỉ có hài lòng thôi.
Bát gia và chú Trung trong lòng cũng thầm khen, Sở Thiên quả thật là nam tử hán đại trượng phu.
Nhưng Diệp Tam Tiếu nét trặt tràn ngập vẻ coi thường. Một người sắp chết vẫn còn phải chống chọi thì có gì gọi là anh hùng đâu, thật sự là không sáng suốt, đã không còn mạng sống, như thế cũng có còn ý nghĩa gì đâu chứ? Diệp Tam Tiếu muốn nhìn thấy trên mặt Sở Thiên vài phần lo sợ cùng bất an, nhưng trên mặt hắn thật sự chẳng biểu lộ gì, trên mặt thậm chí vẫn như cũ không gợn một chút sợ hãi nào, tựa như có khả năng ngăn được cơn sóng dữ, cứu vãn được Tương bang đang trong dầu sôi lửa bỏng.
Diệp Tam Tiếu duỗi cơ bắp vài cái, lạnh lùng nói:
- Mày thật sự chính là Tam đương gia của Tương bang sao? Mày không phải là đệ tử của Thanh bang à? Chẳng lẽ Bát gia đã phải đi nương nhờ Tương bang rồi?
Thiên Hùng bang, Thiên lang giáo, còn có Phách Đao hội đều không tỏ ý kiến gì, bất ngờ thật, Bát gia danh tiếng trong giang hồ, làm sao lại có thể đi nương nhờ vào Tương bang được. Hơn nữa, nếu như Bát gia nương nhờ vào Tương bang thật, làm sao Thanh bang có thể trơ mắt nhìn người của Tương bang bị giết đến máu chảy thành sông như thế được?
Sở Thiên mặt không đổi sắc, vẻ mặt rất thoải mái nói:
- Ta là con nuôi của Bát gia, cũng là Tam đương gia của Tương bang, nhưng cùng với Thanh bang không có quan hệ gì. Diệp bang chủ cũng không cần phải lôi Bát gia vào việc này.
Sở Thiên hướng về phía Bát gia mỉm cười, tỏ vẻ rất áy náy, sau đó quay về phía Diệp Tam Tiếu nói:
- Đêm nay ta lấy tư cách Tam đương gia của Tương bang đứng trước mặt mọi người đây, dĩ nhiên là lời hứa của Diệp bang chủ đáng giá nghìn vàng rồi. Nếu như phải tàn sát, giết hết các huynh đệ trong Tương bang, trước tiên phải giẫm qua xác ta trước.
Lời của Sở Thiên nói tràn đầy ma lực, khiến cho Hải Tử tâm thần chấn động, trong lòng đều thầm khen Sở Thiên quả thật đúng là một người anh em tốt, cùng với người đó kết nghĩa anh em quả thật là một điều rất đúng đắn.
Diệp Tam Tiếu cười nhạt mấy tiếng, trên mặt tỏ vẻ coi thường nói:
- Tất nhiên nếu mày muốn dính vào tất cả những chuyện này, cũng chính là muốn chống lại tất cả các bang hội. Nếu chúng ta giết người, ta tin chắc là Bát gia cũng chẳng trách móc gì chúng ta đâu.
Bát gia không hề tức giận, chỉ cười mà không nói gì. Sở Thiên lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Tên tiểu tử này gan dạ sáng suốt hơn người, tài nghệ cũng xuất chúng, ngang nhiên dám thừa nhận thân phận, tất nhiên là đã có chỗ để dựa vào rồi. Nếu như bất cứ lúc nào cũng bị kích động, thì có mười cái Sở Thiên cũng đã chết bất đắc kỳ tử ở nơi đầu đường xó chợ nào rồi.
Sở Thiên cũng không thèm liếc nhìn Diệp Tam Tiếu, chỉ thản nhiên nói:
- Vậy thì trước tiên hãy để ta thọ giáo với cao thủ của bang Phủ Đầu trước đã.
Diệp Tam Tiếu vẫn muốn Sở Thiên đấu với người của các bang khác trước, làm giảm đi sức lực của hắn, không nghĩ Sở Thiên vừa mở miệng đã muốn giao đấu với cao thủ của bang Phủ Đầu. Tuy không hài lòng, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu kém trước mặt các bang phái khác, bởi vậy cho nên hướng về bên cạnh hơi gật đầu, một người trung niên mập mạp nhảy vọt ra, mang theo vài phần kỳ lạ và âm hiểm không lường trước được.
- Tại hạ Đồ Long Hổ, xin lãnh giáo các hạ mấy chiêu.
Trung niên mập mạp đi tới, tuy rằng thân thể to lớn, đi chậm chạp nhưng từng thớ thịt rung lên lại khiến cho mọi người cảm nhận được hắn vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt.
Sở Thiên cảm nhận được phách lực của Đồ Long Hổ, biết rõ người trung niên này tên cũng như người, vì vậy không dám khinh thường, gật gật đầu:
- Họ Sở, tên Thiên!
Đồ Long Hổ gật gật đầu, không lập tức ra tay mà lẳng lặng nhìn Sở Thiên, hai tay buông thõng, ánh mắt như một thanh kiếm sắc bén đảo qua người Sở Thiên, giống như chỉ cần phát hiện chút sơ hở là hai cánh tay mập mạp kia sẽ biến thành song chưởng đoạt mệnh, cho Sở Thiên một kích trí mạng.
Sở Thiên biết Đồ Long Hổ đang tìm cơ hội xuất thủ, bất kể là hắn thả lỏng hay tập trung, Đồ Long Hổ cũng nhất định không do dự giết tới. Đồ long, đồ hổ cần phải một kích trí mạng! Trên mặt Sở Thiên mỉm cười như cũ, thần sắc tự nhiên, ánh mắt nhìn như không nhìn Đồ Long Hổ đang vận sức chờ ra chiêu, giống như không phát hiện sát khí tỏa ra từ trên người Đồ Long Hổ.
Đồ Long Hổ cảm thấy mù mịt, người trẻ tuổi trước mặt nhìn có vẻ vô cùng tùy tiện, nhưng thực tế phòng ngự kiên cố, khiến người ta cảm thấy không có chỗ để ra tay, trong lòng không khỏi thất kinh, chăm chú nhìn chằm chằm Sở Thiên, tìm cơ hội phá vỡ thế giằng co.
Diệp Tam Tiếu thấy Đồ Long Hổ đứng lâu vậy vẫn không ra tay, không kiên nhẫn hô lên:
- Đồ Long Hổ, giết hắn cho ta, chẳng lẽ ngươi không đối phó nổi một tên tiểu tử hay sao?!!
Diệp Tam Tiếu suýt nữa nói ra:
- Chẳng lẽ ta dùng hai trăm vạn mời ngươi về chỉ để đứng đó?!!
Vừa rồi thời điểm đổ máu với Tương bang, Diệp Tam Tiếu không cho mấy cao thủ này ra tay mà muốn họ sống mái với những bang hội khác. Nhưng hiện tại cần dùng thì Đồ Long Hổ lại không thèm đếm xỉa tới.
Đồ Long Hổ lộ vẻ bất lực, than nhẹ một tiếng, hai tay mập mạp tụ lực, trở nên cứng rắn, ánh mắt bắn ra, lao về phía Sở Thiên cách đó năm mét.