Bát Gia rất tức giận.
Sau khi Bát Gia thoát ẩn giang hồ tám năm trước, thì chưa từng tức giận. Khi có người nói cho lão biết, người của Phủ Đầu bang cùng Tương bang ẩu đả trên địa bàn của lão, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, huynh đệ Thanh bang từ thời kỳ cường thịnh 800 người đến bây giờ còn lại 80 người, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, tiền đầu tư bất động sản của lão rút lại không còn một nửa, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, cảnh sát đã tăng thêm gấp bội tiền hiếu kính, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, hiện giờ lão chỉ còn lại tư cách và danh vọng, lão vẫn không tức giận. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng hôm nay, Bát Gia quả thực tức giận, bởi vì lão biết rõ hai cô con gái lão thương nhất thiếu chút nữa bị người Tương bang lăng nhục. Phải biết rõ, Bát Gia cả đời anh hùng, trước bốn mươi tuổi chưa từng có con, sau này tới Tĩnh Hoa Tự hỏi thăm đại sư, Thủy Kính đại sư chỉ nói cho lão biết, có được tất có mất, nếu muốn có con, phải rời khỏi giang hồ. Khi đó Bát Gia tất nhiên không tin, kết quả liên tục cưới vợ bé, đều không sinh một đứa con trai hoặc con gái, tuổi gần bốn tám Bát Gia rốt cuộc khủng hoảng, lúc đánh xuống nửa giang sơn, dứt khoát rời khỏi giang hồ. Trong năm đó, bà Năm khó khăn sinh ra một đôi song sinh cho lão, sau đó ngậm lệ mà mất. Trước khi mất muốn Bát Gia chiếu cố thật tốt cho hai cô con gái Tư Nhu và Niệm Nhu chính là con gái lão có được khi tới tuổi già, dù cho không có lời dặn dò của bà Ngũ lúc sắp chết, Bát Gia cũng sẽ coi Tư Nhu và Niệm Nhu trở thành bảo bối tâm can.
Bát Gia đi tới đi lui ở cửa biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, vừa chờ hai cô con gái trở về, vừa suy nghĩ sự việc, hai viên bi sắt trong tay dường như bị lão bóp nát. Rốt cuộc, Bát Gia dừng bước, bởi vì lão thấy xe nhà mình đang lái vào biệt tự, sắc mặt Bát Gia mang theo vài phần bình tĩnh, còn có mấy phần vui mừng, cuối cùng hai cô con gái bảo bối đã trở về.
Quả nhiên, xe chống đạn vừa mở ra, Tư Nhu và Niệm Nhu như hai con chim nhỏ bé nhào về phía Bát Gia. Ngay cả Tư Nhu ngày xưa luôn chống đối Bát Gia cũng lập tức cảm thấy phụ thân là bến cảng an toàn. Bát Gia mở hai tay, cao hứng ôm hai cô con gái đang tuổi thanh xuân, thầm nghĩ nếu hai cô con gái này của mình bị lăng nhục, mình nhất định dẫn người san bằng tất cả địa bàn Tương bang, khiến cho Tương bang hoàn toàn biến mất khỏi Thượng Hải.
Tư Nhu quay đầu nhìn Sở Thiên cách đó không xa, tâm tình hơi phức tạp, ý tứ hàm xúc nói với Bát Gia:
- Cha, tiểu tử kia rất tốt, có thể mời bọn họ trở thành vệ sĩ mới của con.
Bát Gia tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, sao đoán không ra tâm tư của con gái, cho rằng Tư Nhu chỉ muốn mượn việc này cảm tạ ân cứu mạng, vì vậy gật đầu:
- Được, cha sẽ nghĩ biện pháp.
Bát Gia hàn huyên một hồi với hai cô con gái, để hai cô trở về phòng nghỉ ngơi một chút, chờ tới bữa cơm.
Biệt thự Vân Thủy Sơn Cư xây dựng tại sườn núi Quy Sơn, lưng tựa núi xanh, quan sát cả tòa thành thị, râm mát mà không ẩm ướt, rộng lớn mà không trống trải, mùa hè nghỉ mát, mùa đông ấm áp, từ mười mấy năm trước Bát Gia tốn số tiền lớn mua nó, lại mất số tiền lớn tu chỉnh chim hót hoa nở, cầu nhỏ nước chảy, thật sự tinh xảo, có vẻ tự nhiên. Biệt thự Vân Thủy Sơn Cư là bảo địa phong thủy của Bát Gia, cũng là nơi Bát Gia thích mời khách nhất.
Sở Thiên xuống xe, lập tức mê say sự tinh xảo của biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, cổ điển, sáng sủa phù hợp, đỉnh nghiêng hình ngọn tháp, cột trụ trang sức, bể bơi, hành hang kết hợp, tài liệu kiến trúc tự nhiên cùng tôn nhau lên, đây mới là cuộc sống của người có tiền, đây mới gọi là hưởng thụ, Sở Thiên chợt phát hiện dường như mình rất mệt nhọc, trong lòng thầm than, lúc nào mới có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút.
Sở Thiên cũng biết, đợi đến ngày đó, mình đã ngạo thế mà đứng, cả đời vinh hoa.
Chú Trung mang theo hai vệ sĩ hổ thẹn tỏ vẻ bất lực cùng sự thất trách của mình với Bát Gia. Bát Gia lăn lộn giang hồ lâu, tất biết rõ loại chuyện này không thể hoàn toàn trách cứ chú Trung bọn họ. Đối phương có chuẩn bị mà đến, tất nhiên sẽ đánh một kích lôi đình, không để cho chú Trung bọn họ cơ hội để thở, lúc mình còn trẻ dốc sức trên giang hồ cũng là như thế, hoặc là không cắn người, cắn người thì cắn bảy tấc. Bát Gia phất tay để cho hai gã vệ sĩ đi vào chữa thương, sau đó nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh.
Lúc này Bát Gia đã đánh tan tức giận, khôi phục bình tĩnh, chủ động đi tới nói với Sở Thiên hết nhìn đông ngó tây:
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết có thể báo đại danh hay không? Để cho Tiêu mỗ tiện cảm ơn ân của con gái.
Lúc này Sở Thiên mới biết họ của hai chị em, Tiêu Tư Nhu, Tiêu Niệm Nhu, cảm tình lúc Bát Gia lấy tên này, trong lòng nghĩ tới một cô gái cũng tên là Nhu.
Sở Thiên khôi phục đứng đắn, bình thản nói:
- Bát gia cần gì cố chấp? Hai chúng tôi chẳng qua là tiểu tử nông thôn, giống như tiền bối ngày xưa, mang theo nhiệt huyết đi vào Thượng Hải, vì vinh hoa, vì phú quý, không biết khiến cho bao nhiêu anh hùng chôn tại mười dặm đô thị, tên tuổi chẳng qua là mây khói thoảng qua, nếu như Bát Gia muốn huynh đệ chúng tôi cho cái danh xưng, vậy gọi tôi và Vương Cửu, huynh đệ của tôi là Vương Thất.
Bát Gia nhìn xem người trẻ tuổi thần sắc bình tĩnh này, cảm thấy có vài phần giống mình, lại thấy nói chuyện cẩn thận như thế, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, tiểu tử nông thôn, ai mà tin chứ? Nhưng Bát Gia vẫn không miễn cưỡng, thần sắc hòa ái nói:
- Tiểu huynh đệ thẳng thẳn như thế, Tiêu mỗ cũng không miễn cưỡng, tiểu huynh đệ tới Thượng Hải làm việc, không biết hứng thú làm chạy chân cho Bát Gia?
Chú Trung kỳ quái sao Bát Gia lại ném cành ô liu gia nhập Thanh bang với Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh hai người không rõ lai lịch này? Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, Thanh bang hiện giờ nhân tài tàn lụi, tuy có một ít huyết dịch mới gia nhập, đáng tiếc, toàn bộ Thượng Hải nhân tài tốt một chút không gia nhập Tương bang mà chính là gia nhập Phủ Đầu bang. Thanh bang tại Thượng Hải đã không lọt vào mắt mọi người, đúng như bên ngoài lan truyền: Bát Gia cùng Thanh bang, cũng chỉ còn lại danh vọng thôi.
Sở Thiên cũng kỳ quái vì sao Bát Gia nói không tới mấy câu liền mời mình gia nhập Thanh bang? Lập tức Sở Thiên suy nghĩ rõ ràng, Bát Gia muốn thăm dò có phải bọn họ thật sự muốn đến Thượng Hải làm việc hay không. Nếu như đến Thượng Hải làm việc mà nói, nhất định sẽ cự tuyệt lời mời của Bát Gia, bởi vì không có thanh niên nào chọn Thanh bang mặt trời sắp lặn; nếu như không phải đến Thượng Hải làm việc mà nói, chắc chắn chọn lời mời của Bát Gia, đồng thời cũng nói mình và Thiên Dưỡng Sinh có ý đồ lẫn vào Thanh bang.
Sở Thiên thở dài, thầm nghĩ, gừng càng già càng cay, hồ ly thật sự là càng già càng giảo hoạt…
Sở Thiên lộ ra nụ cười anh tuấn, sờ mũi, nghĩ một hồi, rất nghiêm túc nói với Bát Gia:
- Bát Gia, chúng tôi đến Thượng Hải dốc sức đánh ra giang sơn, không phải đến làm tay chân hay giữ nhà cho Bát Gia.
Mấy câu nói đó, khiến sắc mặt chú Trung thay đổi, tiểu tử này thật càn rỡ. Rõ ràng nói Thanh bang không thể làm gì, khinh thường gia nhập Thanh bang, tuy rằng thế lực Thanh bang không bằng trước kia, nhưng ở Thượng Hải vẫn có chút tình mọn, bác bỏ Bát Gia như thế, Bát Gia nghe được mấy câu này không phẫn nộ mới lạ.
Ai biết Bát Gia cười cười, hiển nhiên tâm bệnh đã qua, tuy rằng không rõ lai lịch hai tiểu tử này, những có lẽ không có ý đồ gì đối với Thanh bang. Bọn họ không chịu gia nhập Thanh bang, như vậy đổi lại phương thức có lẽ sẽ tạm thời lưu lại hai người trẻ tuổi máu nóng này, nói không chừng sau này thật sự có thể làm việc cho mình. Lão nhớ tới lời chú Trung, tiểu tử này công phu sư tử ngoạn, động một chút là đòi tiền, đó là một cửa đột phá.
Bát Gia vỗ bả vai Sở Thiên, nói:
- Được, có chí khí, chí khí không tình nguyện ăn nhờ ở đậu, như vậy hai vị tiểu anh hùng, trước khi còn chưa quen thuộc Thượng Hải, còn chưa tìm được nơi phát triển, có nguyện ý làm vệ sĩ cho hai cô con gái của tôi, kiếm chút tiền hay không?
Chú Trung âm thầm kêu khổ trong lòng, tiểu tử này kiếm còn gọi là món tiền nhỏ sao? Nói vượt qua tốc độ máy in tiền cũng chẳng ngoa.
Dường như Sở Thiên đã biết rõ sẽ có kết quả này, làm bộ khó xử một lát, nói:
- Điều này, không phải không thể được, nhưng bây giờ đã qua mười hai giờ rồi, tiền đàm phán với chú Trung còn chưa trả cho tôi.
Chú Trung áy náy sờ đầu, không phải không trả, trên người quả thực không có nhiều tiền mặt như thế, ai lại mang hơn trăm ngàn trên người đi loạn chung quanh.
Bát Gia sảng khoái cười to vài tiếng, tiểu tử này có ý tứ, sau đó móc ra một quyển chi phiếu từ trong ngực, viết mấy chữ, đưa cho Sở Thiên nói:
- Được, trước cho cậu một triệu, sau khi các cậu khấu trừ hết phí tổn lại đến tìm tôi.
Sở Thiên cầm lấy chi phiếu một triệu, giơ trước ánh mặt trời xem, có chút không tin nói với Bát Gia:
- Cái này thật sự có thể đổi được một triệu sao?
Lúc này Bát Gia cũng bị tiểu tử Sở Thiên này khiến cho dở khóc dở cười, nói:
- Yên tâm, Bát Gia ta cũng không nói dối.
Sở Thiên vội vàng nhận lấy tấm chi phiếu này, làm vệ sĩ kiếm tiền thật sự dễ dàng, một giờ 10 ngàn, một ngày 24 tiếng đồng hồ chính là 240 ngàn, xem ra sau này không có tiền thì đi làm vệ sĩ cho kẻ có tiền là tốt rồi. Sở Thiên lập tức nghĩ đến một vấn đề, cảm thấy phải nói rõ ràng, vì vậy lại mở miệng lần nữa:
- Bát Gia, phải nói rõ ràng, chúng tôi thu phí 24 giờ đồng hồ, 1 triệu ông cho tôi có thể để chúng tôi bảo vệ hai vị tiểu thư hơn bốn ngày, xem ở Bát Gia sảng khoái, ra tay hào phóng như vậy, tôi sẽ tặng Bát Gia một ngày, trong vòng năm ngày, bảo vệ tới hoa cỏ gián bọ cũng không làm tổn thương tới hai vị tiểu thư.
Bát Gia cùng chú Trung thoáng nhìn nhau, dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu, lập tức kêu một thủ hạ dẫn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đi sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại.
Nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đi xa, Bát Gia đột nhiên lên tiếng nói với chú Trung:
- Ngọc Trung, chuyện này thật sự là Tương bang làm sao?
Chú Trung thở dài, gật đầu nói:
- Xác thực, lúc đầu tôi tưởng rằng vu oan hãm hại, dù sao nơi nào lại dùng danh hào nhà mình làm chuyện trơ trẽn trên giang hồ, mãi đến sau này tôi nhặt tấm thẻ bạc bọn họ đánh rơi, đó là tấm bài đám cao tầng mới có.
Trong tay chú Trung xuất hiện tấm bài bằng bạc mặt trước khắc Tương, mặt sau khắc Tương bang.
Bát Gia cầm lấy, nhìn kỹ càng, phẫn nộ dường như lại tới nữa, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là lệnh bài đám cao tầng nắm giữ, ta muốn bọn chúng phải trả giá thật nhiều, con gái của ta cũng dám động, ngươi giúp ta hẹn Diệp Tam Tiếu của Phủ Đầu bang đêm mai ăn cơm.
Chú Trung gật đầu, lòng ngộ ra điều gì đó.
Bát Gia chợt nhớ tới một việc, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc, trịnh trọng mở miệng nói:
- Ngọc Trung, ngươi cảm thấy hai người trẻ tuổi kia thế nào?
Chú Trung suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Một người trầm mặc ít nói, một người hoạt bát sôi nổi, nhưng đều có đặc điểm giống nhau, thiếu niên cẩn thận, ẩn sâu không lộ.
Bát Gia gật đầu, rất tán thành nói:
- Đúng vậy, có cái nhìn giống ta, một kẻ đi đường ổn trọng, một kẻ đi đường nhẹ nhàng, nhưng bước chân hai người đều không phát ra tiếng động, có thể thấy được đều là người làm việc cẩn thận; duy nhất có thể xác định là, bọn họ trẻ tuổi như thế, có lẽ không có ngọn nguồn bang phái, cho nên bọn họ sẽ không bất lợi đối với Thanh bang, sẽ không bất lợi đối với hai đứa con gái của ta, có lẽ bọn họ thật sự thích tiền.
Trong lòng chú Trung âm thầm bội phục Bát Gia quả nhiên nhìn người vô số, ánh mắt độc đáo, lúc này mới hiểu được mục đích Bát Gia mời Sở Thiên gia nhập Thanh bang.