Những lời này Diệp Lăng Phi nghe rất quen tai, lúc trước Bạch Tình Đình cũng nói với hắn những lời này, không ngờ hôm nay lại được nghe lại.
- Tôi là dân thường, nào dám đụng vào xã hội đen.
Bàn tay Diệp Lăng Phi cầm ly rượu, uống hết xuống bụng, sau đó bỏ cốc xuống bàn, cộc một tiếng rồi nói:
- Tôi là mọt người không muốn xen vào chuyện bao đồng cho nên tôi cũng không định xen vào, nhất là có xã hội đen ở đây, càng không dám xen vào.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi xoay qua đặt tay lên eo Tần Dao, kéo nàng vào trong lồng ngực ủa mình.
Nhưng nói thế nào thì tôi với Tần Dao quen nhau đã lâu, chuyện liên quan đến nàng tôi không thể không ra mặt.
- Lại giả bộ.
Khương Lệ Lệ cười khẩy:
- Nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh, tôi thấy anh sắp tiểu cả ra quần rồi.
Lời nói này khiến những người khác cười to, nhất là bạn trai của Khương Lệ Lệ, hắn ôm bụng cười đến mức suýt rơi cả nước mắt. s
- Mỹ nữ kai nói chuyện thật là không lịch sự, há miệng ra đã nghĩ đến chuyện đai ra quần.
Diệp Lăng Phi không để ý, cười ha hả nói:
- Yên cho dù tôi có tiểu ra quần, tôi cũng sẽ đem chiếc quần bẩn đó nhét vào miệng cô.
Khương Lệ Lệ vốn đang cười, đột nhiên nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi thì biến sắc, nàng quát to, cầm lấy chai rượu định đập xuống đầu Diệp Lăng Phi. Nhìn thấy Khương Lệ Lệ muốn động thủ, hai cô gái bên cạnh cũng đứng dậy.
- Năm nay gái thật là xấu, động một tý lại mắng người, đây là đạo lý gì?
Trông thấy tư thế của Khương Lệ Lệ, Diệp Lăng Phi không hề sợ hãi, người lại còn tự châm cho mình một điếu thuốc.
Triệu Thái Thiên cười ha hả, kéo Khương Lệ Lệ về chỗ cũ nói:
- Lệ lệ, làm gì phải tức giận, chúng ta chưa chơi xong mà em đã tức giận à?
Khương Lệ Lệ trừng mắt hung dữ mắng:
- Cái tên ngu xuẩn này dám khi dễ lão nương, lão nương phải khiến hắn quỳ xuống mà bò ra khỏi đây.
Triệu Thái Thiên cũng chỉ cười cười chứ không ngăn cản Khương Lệ Lệ, hắn lấy ra từ trong túi một cái máy cameras, đặt ở trên bàn, ánh mắt nhìn về phía Tần Dao cười hắc hắc nói:
- Tần Dao, chúng ta đã gặp mặt, xem như là bạn bè. Anh vốn không định xen vào chuyện này nhưng Khương Lệ Lệ tìm anh, anh không thể bỏ mặc. em ăn trộm điện thoại của Khương Lệ Lệ thì chúng ta phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
- Tôi không ăn trộm, tôi không có ăn trộm.
Tần Dao vội vàng phủ nhận.
Triệu Thái Thiên cười lạnh một tiếng:
- Ba người ở ký túc xá đều nhìn thấy, em còn nói là không ăn trộm ư? Con người của anh rất thích giảng đạo lý, chỉ cần em bồi thường cho Khương Lệ Lệ một vạn tệ thì chuyện này xem như chưa xảy ra. Nếu như em không bồi thường, vậy thì xin lỗi rồi.
Nói xong, Trần Thái Thiên xoay xoay cái cameras.
Anh nghĩ có rất nhiều người thích nhìn em, nhất là quay đặc tả. Nói thật, tuy anh chưa nhìn qua những thứ này nhưng dựa vào tướng mạo của em thì ngay cả anh cũng muốn em, em thật là cực phẩm.
Khuôn mặt Tần Dao trở nên trắng bệch, nàng định đứng dậy lấy lại thì Triệu Thái Thiên đã cầm lại chiếc cameras trong tay.
Diệp Lăng Phi kéo Tần Dao lại về chỗ ngồi. Hàn quan trong mắt hắn bắn ra, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, hắn dùng một giọng nói lạnh lùng cất tiếng:
- Nói vậy tức alf chưa xem qua?
- Đó là dĩ nhiên.
Triệu Thái Thiên cười dâm nói:
- Nhưng rất nhanh sẽ thấy, nếu như không đưa tiền thì sau khi đi về, ta sẽ rửa thành nhiều tấm, tặng cho các huynh đệ của ta.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Xem ra mày sẽ không có cơ hội này. Tao nghĩ tao không cần nhiều lời nữa, có câu, gây ác thì không thể số tiếp, mày đã gây ra nhiều chuyện xấu bây giờ sẽ gặp báo ứng.
Báo ứng là gì? Tao không biết.
Triệu Thái Thiên cười ha hả nói:
- Tao khỉ biết tiền, chỉ có tiền mới có tất cả. Bây giờ chúng mày chỉ có hai còn đường, một là đưa cho tao một vạn đồng, tao sẽ hủy những tấm ảnh này, hoặc là để cho tiểu nha đầu kia đi chơi với chúng tao mầy ngày, huynh đệ chúng tao tìm giúp nàng ta vài kẻ có tiền, nói không chừng sau đó còn có kẻ bao nuôi.
Sắc mặt Diệp Lăng Phi trầm lạnh, hắn khẽ vỗ vỗ vai Tần Dao, thấp giọng nói:
- Tần Dao, em ở bên ngoài chờ anh, không được vào.
Tần Dao lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi, chần chừ đứng lên.
- Đi đi, anh không sao.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ mong Tần Dao, ý bảo nàng ra ngoài. Tần Dao lúc này mới bước tới cửa, lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi một lúc mới mở cửa ra bước ra khỏi phòng rồi đóng lại.
Tần Dao vừa rởi khỏi, giọng nói Diệp Lăng Phi liền trở nên nghiêm nghị, hắn cười lạnh nói:
- Mày hôm nay nên quay về xem lại hoàng lịch đi, hôm nay mày đáng lẽ không nên rời khỏi cửa.
Triệu Thái Thiên nghe thấy trong giọng nói của Diệp Lăng Phi có vẻ bất thiện. Nhưng hắn cũng không để Diệp Lăng Phi vào mắt. Trong mắt của hắn, Diệp Lăng Phi chỉ là một tên tiểu bạch kiểm anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn khinh thường nói:
- Tiểu tử, dám nói những lời như vậy. Tao thấy mày chán sống, nếu như muốn chết thì để huynh đệ tao cho mày được thống khoái.
- Ha ha, Thiên ca, dù sao thì huynh đệ chúng ta đã lâu không nhìn thấy máu, không bằng hôm nay lấy tên tiểu tử này để luyện tập đi.
Hai nam nhân kia cũng đứng dậy phụ họa xoa xoa tay.
Về phần Khương Lệ Lệ, nàng cũng cầm đầu ba cô gái kia cười ha hả. Khương Lệ Lệ cầm chai rượu, kiêu ngạo nói:
- Ngu xuẩn, mày thật là không để ý đến sống chết.
Triệu Thái Thiên đang cười to bỗng nhiên khựng lại. Hắn có cảm giác không khí bốn phía của mình bỗng nhiên lạnh xuống, có một hàn khí xông thẳng vào trái tim. Tim của hắn lúc này đập thình thịch, mồ hôi lạnh vã ra. Hắn biết hàn khí này chính là sát khí, người có sát khí thì chắc chắn có khả năng giết người, hơn nữa, sát khí ở đây rất mãnh liệt.
Triệu Thái Thiên nhớ lại năm đó mình đã nghe một lão binh từng ở trong bộ đội nói qua một chuyện. Theo như sự truyền lưu của những người trước thì sát khí sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, sát khí không phải là giả dối mà có được mà sát khí càng mạnh càng chứng minh người đó đã giết rất nhiều người. Khí từ những người đã chết lan vào người giết họ khiến cho người giết không những có sát khí mà cón có mùi vị của sự tử vong.
Triệu Thái Thiên từng là phục viên bộ đội, không ngờ bây giờ lại gặp được sát khí theo lời nói của lão binh kia. Hắn vẫn luôn hoài nghi lời nói của lão binh, nếu như nói đã giết nhiều người, sát khí càng nặng thì chẳng lẽ những người chấp hánh án tử hình chẳng phải là không ai dám tới gần hay sao?
Triệu Thái Thiên tự cho là cảm giác của mình đã sai rồi. Hắn tạm thời quên đi, đạp bàn cầm láy chai rượu lao tới. Không để cho hắn nhìn thấy rõ ràng, chợt nghe có một tiếng kêu thảm thiết, hai tay Hắc Cẩu che lại mắt phải, từng luồng máu tươi từ khe tay chảy ra.
Diệp Lăng Phi đem ngón tay đầy máu của Hắc Cầu rút về, môi thè ra khẽ liếm liếm, rồi cười lạnh một câu. Sau đó hắn xoay người, tránh khỏi chai rượu đánh tới, dùng một tốc độ siêu việt lao tới người đó. Tay phải giơ lên, đánh thẳng vào miệng hắn.
Chợt nghe người kia truyền đến một thanh âm thê thảm, sau đó từ miệng gã phun ra cả máu lẫn rằng. Lần này, cả hàm răng của gã dường như cũng bị gãy sạch.
Tao nói rồ, đây là do bọn mày muốn trả giá đắt, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn. Bất cứ ai làm tổn thương bạn của tao thì cũng sẽ phải trả một cái giá thê thảm.
Toàn thân Diệp Lăng Phi táo ra một sát khí khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Thanh âm của hắn giống như là từ địa ngục phát ra, kết hợp với tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở trong phòng tựa như vang vọng tận vào tim từng người.
Giờ khắc này, Triệu Thái Thiên đã tin lời nói của lão binh kia, càng tin người trước mắt mình hai tay đã nhuốm đầy máu tươi. Triệu Thái Thiên có cảm giác Diệp Lăng Phi giống như là ác ma tới từ địa ngục, khiên cho hắn vô lực phản kháng.