Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang rời khỏi Phấn Hồng Đế Quốc, Dã Thú cười toe toét nói:
-Lão đại, ả đàn bà này không phải người tốt, trông có vẻ bất chính. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
-Lẽ nào mày cho rằng một kẻ dám mở một khu ăn chơi quy mô như vậy là một nhân vật đơn giản sao. Tao thấy người phụ nữ tên Mễ Tuyết thật sự không đơn giãn. Mày về điều tra thân phận của cô ta một chút. Chúng ta không chọc đến người khác nhưng cũng không thể để người khác chọc tới chúng ta.
-Em biết rồi!
Dã Thú đáp.
-Được rồi, bọn mày cũng về đi!
Diệp Lăng Phi đi về phía chiếc Mercedes của mình, Dã Thú cũng theo sau, khi Diệp Lăng Phi định lên xe hắn liền nói:
-Lão đại, bây giờ quan hệ của anh với chị dâu đang không tốt, không bằng buổi tối đi uống rượu với em đi.
-uống cái gì mà uống, buổi tối tao phải về ngủ. Diệp Lăng Phi trừng mắt với Dã Thú nói:
-Mày về trông chừng người phụ nữ của mình cho tốt đi, đừng học theo tao.
-Ha ha, em biết rồi! Dã Thú cười toe toét.
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi Phấn Hồng Đế Quốc, trên đường đi hắn nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình gọi cho mình nhưng cũng không lập tức tiếp điện thoại. Diệp Lăng Phi tuy không phải giun trong bụng Bạch Tình Đình nhưng hắn cũng hiểu tính cách của Bạch Tình Đình, chuyện của hắn và Trương Lộ Tuyết đã làm Bạch Tình Đình bị tổn thương rất lớn. Bạch Tình Đình sẽ không tha thứ cho hắn nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi chờ chuông điện thoại kêu năm tiếng thì mới nhận cuộc gọi:
-Tình Đình, em tìm anh có việc gì không?
Thanh âm của Diệp Lăng Phi có phần lãnh đạm, không còn nhiệt tình như trước,
ở đầu dây bên kia Bạch Tình Đình trầm mặc trong chốc lát, sau đó nàng lạnh nhạt nói:
-Buổi tối anh có rảnh không, cha em muốn anh về nhà ăn cơm.
-A, anh nhớ kĩ là em từng nói...
Diệp Lăng Phi cũng lạnh nhạt đáp:
-Bây giờ chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại, không nên gặp mặt nhau. Không phải em đã nói thế sao?
-Anh
Bạch Tình Đình hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, nàng cảm thấy không biết phải làm sao. Đột nhiên, Bạch Tình Đình hét vào điện thoại:
-Diệp Lăng Phi, anh là tên hỗn đản, cả đời tôi sẽ không ly hôn anh, anh đừng hòng được toại nguyện.
Bạch Tình Đình nói xong, lập tức rập điện thoại.
Nghe thấy tiếng cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu. Hắn dừng xe ở ven đường, đi xuống, tựa lưng vào xe hút thuốc lá. Diệp lăng Phi nghe ra được Bạch Tình Đình đang rất tức giận, chắc là do chuyện của hắn. Tâm tình của Diệp Lăng Phi cực kì phức tạp. Một mặt, hắn rất yêu Bạch Tình Đình, thực sự muốn kết hôn chung sống hạnh phúc với nàng cả đời, mặt khác, hắn lại lo lắng nếu Bạch Tình Đình cả ngày ở cùng với hắn, nếu một ngày lại có người đến gây bất lợi cho hắn nhất định sẽ nguy hiểm đến Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi lo lắng an nguy của Bạch Tình Đình, trong lòng thập phần phiền hà. Hắn lấy điện thoại di động định gọi cho Vu Đình Đình nhưng lập tức gạt bỏ phương án này. Trên phương diện tình cảm Vu Đình Đình cũng không hiểu rõ lắm. Thật ra Vu Đình Đình tuy là một cô bé tinh tế hiểu ý người khác nhưng loại chuyện tình cảm phức tạp này Vu Đình Đình cũng khó có thể giúp gì cho hắn. Diệp Lăng Phi chợt nghĩ đến Trần Ngọc Đình, có lẽ đã lâu rồi hắn cũng không gọi điện cho nàng. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi cho Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi còn chưa mở lời, Trần Ngọc Đình đã giành nói trước:
-Là Diệp đại cổ đông sao, sao ngài bỗng dưng gọi cho tôi vậy, không phải muốn bàn chuyện công việc với tôi đó chứ?
Không biết vì sao khi nghe thấy thanh âm thục nữ dịu dàng của Trần Ngọc Đình, tất cả phiền muộn của Diệp Lăng Phi gần như bị quét sạch, tâm tình lại trở nên tốt đẹp. Diệp Lăng Phi cười nói:
-Ngọc Đình tỷ, chị nói như vậy làm người em này cảm thấy bị tổn thương quá.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Trần Ngọc Đình, có thể tâm tình của nàng rất tốt. Trần Ngọc Đình cười nói:
-Cậu ấy à, tôi đúng là hết cách với cậu. Rõ ràng là cậu có chuyện gạt tôi, coi tôi như đứa ngốc. Bây giờ cậu nói như vậy lại thành ra tôi đùa bỡn cậu à.
Diệp Lăng Phi nghe ra Trần Ngọc Đình oán giận vì hắn cố ý giấu điếm thân phận. Diệp Lăng Phi cười nói:
-Ngọc Đình tỷ, em thực sự không muốn giấu chị, em chỉ không muốn bộc lộ thân phận quá sớm mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em từng nói với chị tại tập đoàn Tàn Á không ai có thể đụng đến em, đây không phải là ám chỉ cho chị sao?
Trần Ngọc Đình nghe xong liền cười nói:
-Tôi cũng biết tôi nói không lại cậu, được rồi, cậu nói xem rốt cuộc cậu có chuyện gì?
-Ngọc Đình tỷ, em muốn gặp chị, đã lâu như vậy chưa gặp nhau, em thấy nhớ chị. Diệp Lăng Phi võ liêm sỉ nói:
-Lẽ nào Ngọc Đình tỷ không nhớ em sao?
Trần Ngọc Đình lại cười một trận, có vẻ như hôm nay tâm tình của Trần Ngọc Đình rất tốt, nàng liên tục cười. Trần Ngọc Đình vừa cười vừa nói:
-Có cần tôi đoán tại sao cậu muốn gặp tôi không?
-Sao vậy, chẳng lẽ muốn gặp Ngọc Đình tỷ còn cần có lý do sao.
Diệp Lăng Phi cố ý mập mờ nói:
-Đã lâu em không gặp Ngọc Đình tỷ, thật sự là không quen. Hôm nay đúng lúc em đang rảnh rỗi, muốn gặp Ngọc Đình tỷ, ồ, Ngọc Đình tỷ, lẽ nào chị sợ em ăn chị sao?
-Cái này không chừng cũng có thể, ngay cả tổng giám đốc Trương cũng bị cậu làm rồi, có cái gì mà cậu không dám chứ. Tôi thấy cậu đúng là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm, rất hay giả bộ, nếu như không cẩn thận, sẽ bị cậu "ăn" lúc nào không biết đó.
Trần Ngọc Đình nói đến đây, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Bây giờ tôi đang ở nhà. Cậu muốn tới đây cũng không sao, nhưng tôi nói trước, tôi cũng bận lắm, nếu như cậu muốn nói chuyện phiếm với tôi thì trước tiên cậu phải giúp tôi làm việc nhà.
-Quyết định vậy đi!
Diệp Lăng Phi đáp ứng ngay lập tức.
-Bây giờ em qua đấy ngay, không phải chỉ là làm việc nhà thôi sao, có cái gì mà em chưa làm qua đâu.
Diệp Lăng Phi trò chuyện với Trần Ngọc Đình xong, tâm trạng thoái mái hơn rất nhiều, nhanh chóng lái xe đến nhà của Trần Ngọc Đình. Đỗ xe dưới nhà Trần Ngọc Đình xong, Diệp Lăng Phi xem qua "căn nhà thô" mà hắn mua cho Đường Hiểu Uyên. Nhớ tới cảnh triền miên với Đường Hiểu Uyên ở trong đó. Diệp Lăng Phi lại cười cười. Cô bé Đường Hiểu Uyên này đã 25,26 tuổi rồi mà trước kia cứ như một tiểu cô nương ngực to không não, nhưng không biết từ lúc nào đã khiến hắn cảm thấy nàng đã trưởng thành.
Diệp Lăng Phi vốn định đi xem qua nhưng suy nghĩ một chút đã bác bỏ ý nghĩ này. Cái "Nhà Thô" này là của Đường Hiểu Uyên, mình tặng nó cho Đường Hiểu Uyên làm quà sinh nhật chính là muốn Đường Hiểu Uyên có một nơi hoàn toàn riêng tư cho nàng.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động, vừa định nhắn tin cho Đường Hiểu Uyên thì chuông điện thoại vang lên. Diệp Lăng Phi gần như xuất phát từ bản năng lập tức nhận cuộc gọi.
Diệp Lăng Phi vừa bấm xong lập tức thấy hối hận, vừa rồi không để ý xem là ai gọi điện. Không biết nên xưng hô chào hỏi thế nào. Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác ngoài việc chờ người kia mở lời từ thanh âm trong điện thoại mà đoán xem đó là ai. Nghe người kia nói một câu, Diệp Lãng Phi lập tức thấy đau đầu. Diệp Lăng Phi không ngờ người gọi điện thoại chính là nhạc phụ đại nhân, tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ, Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi không đoán được tại sao nhạc phụ đại nhân lại đích thân gọi điện cho mình. Diệp Lăng Phi cho rằng Bạch Tình Đình sẽ không nói chuyện của hai người cho Bạch Cảnh Sùng biết. Nói thì như vậy, nhưng bố vợ gọi cho mình để làm gì nhỉ?
Bạch Cảnh Sùng không cho Diệp Lăng Phi thời gian để lo lắng. Ông vừa cười vừa nói:
-Tiểu Diệp, bây giờ con đang ở đâu vậy?
-Con đang ở bên ngoài, nhạc phụ, tìm con có việc gì sao?
Diệp Lăng Phi không lên lầu mà đi ra hành lang. Hắn đương nhiên sẽ không nói mình đang ở đâu. Cũng may Bạch Cảnh Sùng cũng không tiếp tục truy vấn Diệp Lăng Phi đến chỗ nào mà cười nói:
-Tiểu Diệp, có phải con và Tình Đình đang có vấn đề khó giải quyết, đúng không?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cánh Sùng nói những lời này, lập tức tim đập thình thịch. Hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, chẳng lẽ Bạch Tình Đình đã nói hết chuyện của mình và Trương Lộ Tuyết cho ông nên bây giờ Bạch Cảnh Sùng gọi điện chất vấn mình.
Diệp Lăng Phi nghĩ lại, cảm thấy giọng điệu của Bạch Cảnh Sùng không phải đang chất vấn hắn. Hắn không đoán được Bạch Cành Sùng đang nghĩ gì, chỉ cẩn thận che dấu:
-Nhạc phụ, quan hệ của con và Tình Đình vẫn tốt đẹp mà.
-Tiểu Diệp, con không nên gạt cha. Cha chưa già tới mức hồ đồ đâu. Bạch Cảnh Sùng cười nói.
-Tình Đình ở nhà mà con vẫn cứ ra ngoài suốt, lẽ nào như vậy cũng coi là không có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy mới hiểu ra Bạch Cảnh Sùng đoán mình và Tình Đình có một số điểm không hợp lí nên mới hoài nghi quan hệ hai người xảy ra vấn đề, không phải là Bạch Tình Đình nói cho bố vợ chuyện của mình. Diệp Lăng Phi thả lỏng tâm thần, Bạch Tình Đình đã không nói ra thì mình cũng không cần nói gì. Hắn đáp cho có lệ:
-Nhạc phụ, con và Tình Đình không có chuyện gì đâu, đấy là do biệt thự của bọn con bị nổ tạm thời con chưa có nhà mới nên qua nhà một người bạn ở tạm, mấy ngày nữa con đi tìm được căn nhà ưng ý thì tính tiếp.
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
-Tiểu Diệp, cha thấy con lại nói dối rồi. Lẽ nào con cho rằng trò vặt này có thể lừa cha sao. Cha thấy sự tình không đơn giản như vậy đâu. Cha chỉ nhắc nhở, cha không muốn nhúng tay vào chuyện giữa vợ chồng con. Thế nhưng chúng ta đều là người có thân phận, phải chú ý đến hành vi của mình. Cha cho rằng con và Tình Đình cũng không phải trẻ con nữa, tự biết xử lý chuyện giữa hai vợ chồng. Tiểu Diệp, nhất dạ phu thê bách dạ ân ( một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa), con người cuối cùng cũng phải có gia đình. Cha biết tính tình của Tình Đình cũng không tốt, đều là cha không dạy nó tốt. Thế nhưng, bây giờ Tình Đình là vợ con, con nên nhường nhịn nó nhiều hơn.
Bạch Cảnh Sùng nói mấy câu tưởng như vô ý lại như hữu ý giống như tự nói tự nghe. Nhưng Bạch Cảnh Sùng cũng không nói thẳng, chỉ nhắc Diệp Lăng Phi rộng lượng hơn, cố gắng nhường nhịn Bạch Tình Đình. Hai người phải biết bao dung thì về sau mới chung sống hòa thuận được. Diệp Lăng Phi không đoán được Bạch Cảnh Sùng rốt cuộc có biết quan hệ của hắn và Trương Lộ Tuyết không. Hắn chỉ vâng một tiếng, nói:
-Nhạc phụ, con biết rồi. Cha yên tâm đi, con và Tình Đình không có xích mích gì đâu.
-Không có là tốt rồi. Tiểu Diệp, buổi tối con có về nhà ăn cơm không? Bạch Cảnh Sùng hỏi.
-Buổi tối con bận chút việc.
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Cảnh Sùng cũng không ép buộc hắn, chỉ cười nói:
-Tiểu Diệp, đàn ông đi chơi ở bên ngoài cũng không sao nhưng cuối cùng cũng phải về nhà đó.