Bạch Tình Đình vừa hỏi cô gái ấy là ai, Diệp Lăng Phi liền mân mê hồi lâu trên ngực cô rồi mới cười nói:
- Cô ấy à? Nói ra bây giờ cũng dài dòng lắm, em muốn anh nói như thế nào?
- Nói như thế nào á, nói đơn giản một chút.
Bạch Tình Đình đáp.
- Tên cô ấy là Trương Tuyết Hàn, là bạn từ nhỏ của Vu Tiêu Tiếu.
Nói đến đây, hắn lại thở dài rồi mới nói tiếp:
- Mặc dù có tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng thân thể của cô ấy không được khỏe mạnh, từ lúc mới lọt lòng đã mắc bệnh tim bẩm sinh, tóm lại sinh mệnh mong manh như búp bê sứ, lúc nào cũng có thể bị tan vỡ. Ông cô ấy là tư lệnh Trương Dược, cũng là thuộc hạ dưới quyền lão già, lần trước anh đến Bắc Kinh gặp lão già thì cũng gặp cả ông cô ấy. Ông cô ấy luôn mong anh có thể giúp cô ấy một tay nhưng việc này cũng chẳng có cách nào khác. Những người mắc căn bệnh này việc chữa trị không phải đơn giản ngày một ngày hai được.
Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Trương Tuyết Hàn, trong lòng đã thầm kinh ngạc về vẻ đẹp trong sáng thoát tục của cô, đồng thời cũng lo lắng về mối quan hệ của Diệp Lăng Phi với cô gái trẻ này. Nhưng giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lại không khỏi thở dài thương xót.
Chu Hân Mính cũng cảm thấy cô gái ban nãy rất đáng thương, cô ngồi bên trái Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Thật đáng tiếc, cô gái xinh đẹp nhường ấy mà lại mắc phải loại bệnh này.
- Có lẽ là như vậy, anh lúc nào cũng thấy cô ấy rất đáng thương.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Anh ở bên cô ấy nhiều cũng là vì thương cảm, những cô gái như vậy ai cũng thấy thương xót. Còn về chuyện khác, anh nghĩ bọn em không cần phải lo lắng, đến kết hôn cô ấy còn không thể thì làm sao có thể có quan hệ gì với anh được.
“Lo lắng chuyện khác”, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nói trúng tim đen thì mặt mũi đỏ như gấc chín, giơ tay kéo bàn tay đang “làm mưa làm gió” bên trong áo cô, nói:
- Anh mau bỏ tay ra.
Diệp Lăng Phi nào có dễ dàng rút lui, đang sảng khoái, thái độ của Bạch Tình Đình như vậy, càng làm hắn muốn mạnh tay hơn, ép Bạch Tình Đình nằm xuống giường.
Bạch Tình Đình thấy bàn tay hắn đang thuận thế luồn ra sau dò dẫm xuống dưới váy thì liền đặt tay lên người hắn, nói:
- Anh định làm gì? Đừng như vậy!
- Có sao đâu, Hân Mính cũng chẳng phải người ngoài!
Diệp Lăng Phi vẫn không có ý định rút ra. Tay phải hắn luồn vào trong váy Bạch Tình Đình, vuốt ve cặp mông nõn nà của cô. Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở, Trương Tuyết Hàn dắt theo Vu Tiêu Tiếu với khuôn mặt khó đăm đăm bước vào.
Bạch Tình Đình vội vàng ngồi lại. Diệp Lăng Phi lúc này mới rút tay ra khỏi váy cô. Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu bước vào. Trương Tuyết Hàn nhìn Bạch Tình Đình một cái, rồi nở nụ cười nói:
- Chào chị. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
- Gặp nhau rồi?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên. Cô không thể nhớ ra mình đã gặp cô gái xinh đẹp đứng trước mặt này lúc nào.
Trương Tuyết Hàn bấy giờ mới cười nói:
- Em từng tham gia biểu diễn ở bách hóa Việt Dương!
Trương Tuyết Hàn vừa nhắc lại, Bạch Tình Đình mới nhớ ra rằng hai người đã từng gặp nhau. Chẳng trách ngay từ cái nhìn đầu tiên Bạch Tình Đình đã thấy cô gái này rất quen chỉ là nhất thời không nhớ là đã từng gặp cô ấy ở bách hóa Việt Dương mà thôi.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Lúc đầu tôi cũng thấy cô rất quen. Nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Sau đó Bạch Tình Đình lại bổ sung thêm:
- Ban nãy tôi và ông xã mới nhắc đến cô. Lúc đó tôi thấy tên cô nghe quen quá mà chịu, không nhớ ra được. Ôi, đầu óc dạo này chán quá.
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi kể chuyện về Trương Tuyết Hàn, Bạch Tình Đình không còn cảm thấy bất kì thái độ thù địch nào với cô, mà ngược lại rất thương xót cho số phận cô gái yếu ớt. Cô cười nói với Trương Tuyết Hàn:
- Tiêu Tiếu là em tôi. Cô là bạn tốt của Tiêu Tiếu. Vậy chúng ta cũng có quan hệ rất thân thiết, sau này có thời gian mình cùng đi ra ngoài chơi nhé.
Trương Tuyết Hàn không ngờ Bạch Tình Đình lại nói những lời như vậy đối với mình. Cô hết nhìn Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường, lại quay sang nhìn Bạch Tình Đình, do dự nói:
- Cơ thể em không thích hợp với những hoạt động mạnh, chỉ có thể đi dạo thôi.
Bạch Tình Đình cười đáp:
- Không có gì, tôi cũng đâu có thích mấy trò cảm giác mạnh, đi bộ là hay nhất.
Đúng lúc này thì đột nhiên nghe thấy Diệp Lăng Phi chêm vào một câu:
- Bà xã à, lúc nào đó em cũng nên thử trò cảm giác mạnh đi, em và Tuyết Hàn không giống nhau, những trò cảm giác mạnh em sớm muộn cũng phải thử thôi.
Trong mấy cô gái trong phòng bệnh, chỉ có Chu Hân Mính là từng quan hệ với Diệp Lăng Phi nên cô hiểu rất rõ những hành động như rồng như hổ lúc trên giường của hắn, càng hiểu rõ những cú thúc mãnh liệt của hắn làm cho con gái có cảm giác như sắp nổ tung. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, không nói gì. Nhưng phản ứng của Chu Hân Mính làm Bạch Tình Đình chú ý, cô ngờ ngợ được hàm ý được ám chỉ trong câu nói của Diệp Lăng Phi. Rồi Bạch Tình Đình lừ hắn như để cảnh cáo, đợi khi nào anh khỏi bệnh xem em trừng trị anh như thế nào.
Trương Tuyết Hàn không hiểu ý của Diệp Lăng Phi, cô ngập ngừng một lát rồi cũng gật đầu.
Bạch Tình Đình hướng ánh nhìn sang cô gái vẫn đang nổi giận bên cạnh, cười nói:
- Tiêu Tiếu à, sao lại tức giận như vậy hả em, anh ấy toàn như vậy, đừng chấp làm gì, nhọc thân.
Vu Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bất mãn nói:
- Sư phụ, lần này anh quá đáng quá rồi đấy.
Diệp Lăng Phi cười hì hì đáp:
- Anh chỉ tiện mồm nói đùa chút thôi mà, làm gì mà nóng thế, được rồi, thôi, đừng tức giận nữa, mau ngồi xuống đây đi.
- Em không ngồi, em còn phải về trường ngay bây giờ đây.
Vu Tiêu Tiếu nói xong quay ra nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
- Chị không về ạ?
Bạch Tình Đình nhìn sang Diệp Lăng Phi rồi quay qua phía Vu Tiêu Tiếu đáp:
- Tiêu Tiếu, em về trước đi, chị ở lại đây với ông xã chị!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Ban đầu Trương Tuyết Hàn cũng định ở lại chăm sóc Diệp Lăng Phi, nhưng giờ vợ người ta đã đến đây rồi, mình có ở lại cũng chẳng ra sao, thế nên cô về cùng Vu Tiêu Tiếu. Còn Chu Hân Mính có rất nhiều điều băn khoăn khúc mắc muốn hỏi Diệp Lăng Phi, nhưng thấy Bạch Tình Đình đang ở đây nên cũng không tiện hỏi, cô cất tạm những suy nghĩ mơ hồ lại trong lòng.
Đây là quân khu nên Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ không còn gặp nguy hiểm, thế nên Chu Hân Mính cũng về nhà.
Bạch Tình Đình tiễn mấy người này ra đến cửa phòng bệnh xong thì cũng quay nhanh vào bên trong, tiện tay chốt cửa phòng lại. Cô mở túi xách, lấy ra túi hoa quả mới mua ban tối, ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi ân cần gọt táo cho hắn ăn.
Bạch Tình Đình vừa gọt táo vừa hỏi:
- Ông xã à, tối trước đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện tối hôm đó người của trường Tử Vong đến bắt mình, mới sáng nay hắn còn nói với đám Dã Thú chứ đâu, nhưng hắn lại không muốn nói cho Bạch Tình Đình biết, tránh việc cô lo lắng. Với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình chỉ là cô gái sống trong thành phố văn minh, phồn hoa, cô có lẽ sẽ không thể nào tưởng tưởng nổi những chuyện hắn từng trải qua, bao gồm cả việc đối phó với những sát thủ giết người không chớp mắt, những kẻ đó có thể dùng từ hung bạo để hình dung. Diệp Lăng Phi chỉ lo một khi mình nói ra, Bạch Tình Đình sẽ luôn lo lắng cho hắn. Thôi thà cứ để cô hồ đồ một chút cũng không sao.
Nhìn thấy Bạch Tình Đình cúi đầu tỉ mỉ gọt táo, đôi bàn tay nhỏ nhắn cầm con dao gọt sắc nhọn, mà lòng Diệp Lăng Phi tự nhiên cảm thấy bất an. Giờ hắn mới cảm thấy sợ hãi. Nếu như tối hôm đó hắn chết thật thì Bạch Tình Đình sẽ ra sao, còn cả những người con gái có quan hệ với hắn nữa sẽ như thế nào đây?
Hắn cũng thóang rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh nếu hôm đó mà Bạch Tình Đình cũng ở trong biệt thự cùng hắn thì có lẽ giờ đây cô không còn ung dung ngồi gọt táo cho hắn ăn được nữa. Cái suy nghĩ luôn cho rằng mình có thể trở thành người bình thường của hắn bắt đầu bị lung lay, hắn không biết còn bao nhiêu kẻ thù hung hãn đang nấp trong bóng tối chờ đợi hắn sơ sẩy là nhào vô như hổ đói, những kẻ này có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Hắn không ngán gì những kẻ này, nhưng hắn chỉ sợ vì mình mà những người vô tội xung quanh bị thương.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói không biết những kẻ đó là ai thì cô cũng không vặn hỏi nữa, mà đưa quả táo vừa được gọt sạch sẽ cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã à, biệt thự nhà mình bị hư hại nặng, tạm thời em đến ở chỗ ba. Đợi khi nào anh điều trị xong, mình cùng đi tìm căn nhà khác, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trang trí ngôi nhà mới. Chỉ cần anh mạnh khỏe bình an là em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất rồi.
Diệp Lăng Phi cắn một miếng táo, đang nhai dở trong miệng thì nghe Bạch Tình Đình nói câu này, hắn ngừng lại nhìn dáng vẻ làm người ta mê đắm của vợ hắn mà thấy ấm áp trong lòng, hắn không nhịn được thốt lên:
- Bà xã à, có em ở bên cạnh là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm Bạch Tình Đình thấy rất cảm động, cô không ngờ Diệp Lăng Phi bình thường ăn nói tùy tiện cẩu thả là vậy mà giờ lại biết nói những câu vô cùng ngọt ngào. Cô cũng cảm thấy rất ấm áp, nghĩ là vậy nhưng cô lại đáp:
- Đồ xấu xa, anh coi em là đứa trẻ lên ba hay sao mà tưởng nói ngon ngọt vài câu là em phải cảm động rớt nước mắt. Sau này anh ít ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt là được rồi, ai biết câu này của anh là thật hay giả.
- Bà xã à, anh xin thề anh nói thật, giờ anh đang cảm thấy rất hạnh phúc, nếu không tin em thử đặt tay lên ngực anh mà xem.
Diệp Lăng Phi cắn nốt một miếng táo rồi đặt lên chiếc bàn ở gần giường, kéo tay Bạch Tình Đình đặt lên ngực mình. Hắn ấn tay cô xuống rồi nói:
- Bà xã, em có cảm nhận được tình yêu anh dành cho em không?
Bạch Tình Đình nhăn mày, nhìn có vẻ rất kì lạ. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình, cô mới lắc đầu nói:
- Em chả có cảm giác gì cả.
- Sao có thể như thế được, chẳng nhẽ em không thấy tim anh đang loạn nhịp hay sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, ngạc nhiên hỏi:
- Em đang thấy thắc mắc là tại sao không cảm nhận được là tim anh vẫn đang đập nhỉ?
- Không phải chứ, tim anh vẫn đập thình thịch đây nài. Sao em lại không nghe thấy nhỉ?
Diệp Lăng Phi thấy lạ hỏi.
Bạch Tình Đình bỗng nhiên di chuyển tay xuống dưới, thì thầm:
- Chẳng trách em không cảm nhận được, hóa ra em để tay lên xương ức của ông xã