Buổi chiều Diệp Lăng Phi không đi làm, chỉ đến nói chuyện với Tôn Hằng Viễn. Tôn Hằng Viễn biết Diệp Lăng Phi là người không dễ gì mà chọc vào được, mặc cho Diệp Lăng Phi đến hay là không đến cũng không sao.
Diệp Lăng Phi đỗ xe ở bãi đỗ xe của lãnh đạo, khóa kỹ xe, đi vào trong nhà trọ. Diệp Lăng Phi không ấn chuông cửa để đợi Trương Vân mở cửa, mà trực tiếp dùng chìa khóa để mở cửa, vừa mới đi vào phòng khách, thì nghe thấy phòng ngủ bên cạnh của Trương Vân truyền đến một loạt thanh âm kỳ quái. Diệp Lăng Phi không hiểu ra sao, thầm nghĩ:
- Trương Vân đang làm gì vậy?
Hắn đi tới cạnh cửa phòng ngủ của Trương Vân, thì âm thanh kỳ quái lại càng rõ ràng hơn. Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, nhưng âm thanh này rất quen thuộc, chính là tiếng rên rỉ hưng phấn của một nữ nhân. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng nó cũng làm cho Diệp Lăng Phi trở lên rối loạn.
Cửa phòng ngủ của Trương Vân không khóa, chỉ khép hờ, qua cánh cửa chính có thể nhìn thấy được giường của Trương Vân.
Trương Vân không thể ngào ngờ được Diệp Lăng Phi lại quay trở về, trước đó, Diệp Lăng Phi cũng không có bảo cho Trương Vân biết, Trương Vân cứ cho rằng Diệp Lăng Phi giống như những hôm trước, ít nhất cũng phải sáu giờ tối mới về nhà.
Diệp Lăng Phi khẽ nhìn qua cánh cửa, một cảnh tượng khiến cho người hắn nóng bừng. Trương Vân đang mặc nội y nằm ở trên giường, tay phải đặt ở chỗ ***, vẻ mặt ửng đỏ, trong miệng phát sinh những tiếng rên rỉ “Ư, ư…”. Nàng cắn chặt môi không cho những âm thanh phát ra, thế nhưng vẫn có những tiếng rên rỉ rất nhỏ được truyền ra ngoài.
Tay trái nàng đang xoa bóp chiếc áo ngực màu đen, cố sức đè ép bộ ngực sữa trắng mịn, khiến cho bụng dưới phập phồng, hai bắp đùi trắng nõn đang cố sức kẹp lấy bàn tay phải. Trương Vân bỗng nhiên hơi nghiêng thân, lưng nàng hướng ra phía cánh cửa bên này, Diệp Lăng Phi thấy cơ thể đầy đặn, tràn ngập quyến rũ của một thục nữ. Trơn nhẵn, có một chút sẹo lồi ở phía sau lưng nàng, nhưng đường cong lả lướt trên vóc người khiêu gợi, còn có chiếc quần lót màu trắng đang bị kẹp chặt giữa hai cái mông trắng nõn, nở nang của nàng. Cơ thể Trương Vân run run, chiếc quần lót vẽ lên một đường cong, nhẹ nhàng tách hai bên mông của nàng ra.
Hai bắp đùi đang kẹp lại với nhau bỗng banh thẳng ra. Một tia màu đen mờ mờ thấm ra ngoài chiếc nội y màu trắng, càng làm tăng thêm vài phần kích thích.
Diệp Lăng Phi cảm thấy cơ thể nóng bừng, hắn chẳng bao giờ để ý đến cơ thể đẫy đà, quyến rũ của Trương Vân. Nhưng nói như thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là một nam nhân, huống hồ lâu ngày không động đến nữ nhân, thoáng chốc dục hỏa trong người bốc lên, phía dưới quần bắt đầu cương cứng.
Lúc này, trong miệng Trương Vân vẫn không ngừng phát sinh những tiếng rên rỉ, khe khẽ kêu tên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe thấy, tay phải không tự chủ được huých nhẹ một cái vào cửa phòng, khiến cho cánh cửa bị đẩy ra.
Trương Vân vội vàng xoay người lại, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa. Mặt nàng càng đỏ hơn, cuống quít tìm lấy cái chăn để che đi cơ thể mình. Nhưng thật không may, nàng tìm mãi mà không được cái chăn nào, thì ra là lúc nãy nàng hưng phấn quá đã đạp rơi chiếc chăn ra khỏi giường. Trương Vân vội vàng ngồi xuống, khom người lấy chiếc chăn trên mặt đất. Nhưng thật không ngờ dục hỏa trong người Diệp Lăng Phi đã kịch phát rồi, Diệp Lăng Phi trông thấy cái mông trắng nõn, nở nang của Trương Vân, cố gắng dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế duc hỏa đang dâng trào trong người, đang định xoay người đi ra. Đúng lúc này, Trương Vân thấp giọng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi…tôi sai rồi.
Trương Vân dùng chăn che người mình lại, sắc mặt ửng đỏ, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng hổ thẹn nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thật tình không muốn làm như vậy, nhưng…..
Trương Vân không nói gì nữa, nhưng Diệp Lăng Phi đã minh bạch ý tứ của Trương Vân, chồng chết trở thành một góa phụ, dục hỏa trong người Trương Vân bị kiềm chế đã lâu, cần tìm chỗ để phát tiết ra.
Diệp Lăng Phi không nói gì, xoay người sang chỗ khác, đi về phía phòng ngủ của hắn. Trương Vân vội vàng xuống giường, thậm chí không kịp mặc quần áo, chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, quỳ xuống đất nói:
- Diệp tiên sinh, anh đừng có trách tôi, tôi biết tôi sai rồi, lần sau tuyệt đối không dám nữa. Hi vọng anh đừng xa thải tôi, tôi thật không biết đi đâu.
Nói rồi, Trương Vân nức nở đứng lên.
Diệp Lăng Phi cũng không có ý này, hắn chỉ là không muốn bị thân thể tràn ngập quyến rũ của Trương Vân tiếp tục mê hoặc nữa, muốn tạm thời rời khỏi, nhưng không nghĩ Trương Vân lại hiểu lầm như vậy. Diệp Lăng Phi vươn tay kéo Trương Vân lại, sắc mặt bình thường nói:
- Trương Vân không nên nghĩ bậy. Chúng ta đều là người lớn, chuyện này cũng dễ hiểu mà.
Trương Vân được Diệp Lăng Phi kéo lại, nhìn Diệp Lăng Phi bằng ánh mắt cảm kích, liên tục cảm ơn nói:
- Cảm tạ Diệp tiên sinh, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn.
“Người tốt, ta mà là người tốt, hiện tại ta đang bị cô quyến rũ khiến cho dục hỏa sôi sục đây này.”
Trong lòng Diệp Lăng Phi âm thầm cười khổ nghĩ:
“Xem ra, ta phải tìm một nữ nhân khác để phát tiết, nếu để quá lâu, rất dễ làm hỏng chuyện.”
Diệp Lăng Phi không dám ở lại nhà trọ quá lâu, nói dối là mình về nhà lấy một số tài liệu, rồi phải đi ngay.
Mở cửa xe ra, Diệp Lăng Phi không biết đi nơi nào. Có vẻ như lâu lắm rồi không đi đến quán bar, Diệp Lăng Phi tính tối nay phải đến quán bar, tìm một nữ nhân để phát tiết dục hỏa.
Hắn đang tính toán, thì có điện thoại của Tôn Hằng Viễn gọi đến. Trong điện thoại Tôn Hằng Viễn cười ha hả muốn mời Diệp Lăng Phi cùng đi mát-xa, đến lúc đó có một tin tốt muốn báo cho Diệp Lăng Phi.
- Người này có tin tốt gì?
Diệp Lăng Phi tính toán không biết Tôn Hằng Viễn nghe được tin đồn gì, mà lại muốn cùng mình liên hệ tình cảm. Vừa nghĩ đi mát-xa cũng tốt, ít nhất còn có thể thả lỏng một chút, Diệp Lăng Phi bèn đáp ứng ngay.
Trong phòng của trung tâm mát-xa Kim Bích Huy Hoàng, Diệp Lăng Phi cùng với Tôn Hằng Viễn đang nằm trên giường, có gái cô gái trẻ đang xoa bóp cho hai người.
- Lão huynh, nếu như sau này phát tài thì đừng quên vị huynh đệ này đấy.
Tôn Hằng Viễn đang nằm trên giường, quay đầu sang Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát-xa, nghe Tôn Hằng Viễn nói một câu kỳ quái, Diệp Lăng Phi mở mắt ra, không hiểu gì, nói:
- Giám đốc Tôn, anh nói gì vậy, cái gì mà sau này phát tài, hiện tại tôi ngay cả một đồng cũng không có, lấy gì mà phát tài?
- Huynh đệ, vậy là anh không biết rồi.
Tôn Hằng Viễn cười nói:
- Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức nội bộ, những tin tức này đã được chứng thực, tập đoàn Tân Á của chúng ra dự kiến sẽ thành lập một phòng mới, tạm thời lấy tên là bộ tổ chức, quản lý sản xuất và thị trường.
- Quản lý sản xuất và thị trường?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, không giải thích được, hỏi:
- Công ty chúng ta không phải là có phó tổng Trần chuyên môn phụ trách về quản lý sản xuất và thị trường rồi sao, tại sao còn muốn thành lập cái phòng này?
- Tôi không rõ lắm, có thể bởi vì ban quản trị tập đoàn cảm thấy giữa sản xuất và thị trường không có mối liên hệ, nên họ muốn tăng cường mối quan hệ giữa hai người. Theo như lý giải của ta, Trần Ngọc Đình sẽ phụ trách thành lập cái phòng này, nàng làm phó tổng giám đốc, trước đây tuy có liên quan đến phòng thị trường nhưng lại không có thực quyền. Lần này, nàng muốn nhúng tay vào việc này, tôi nghĩ chắc là cô ta muốn mượn cớ này để đối phó với tôi. Sau này thành lập bộ tổ chức thì quyền lực của tôi sẽ bị suy yếu.
Tôn Hằng Viễn nói.
- Có quan hệ cái rắm với tôi.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Trần Ngọc Đình làm gì kệ cô ta, tôi là chủ quản phòng tiêu thụ nhưng không có quan hệ gì với cô ta cả.
- Huynh đệ à, anh nói như vậy là sai rồi.
Tôn Hằng Viễn cười thâm ý nói:
- Biết giám đốc bộ tổ chức là ai không?
- Trần Ngọc Đình.
Diệp Lăng Phi không suy nghĩ gì hết, thẳng thắn thốt ra.
- Sai, giám đốc bộ tổ chức chính là anh, mà có người nói là chính Trần Ngọc Định đã đưa ra quyết định này, thay mặt tổng giám đốc ra quyết định.
Lần này Diệp Lăng Phi cảm thấy choáng váng, hắn không hiểu tại sao đột nhiên mình lại trở thành giám đốc bộ tổ chức.