Diệp Lăng Phi mồ hôi nhễ nhại, Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Ông xã, anh thật lợi hại nha, vừa rồi con thuyền đó chỉ cần một mình anh có thể chèo được, sau nay chúng ta có thể đi chèo thuyền nhiều hơn, ừm, như vậy thì rất có lợi cho sức khỏe của anh đấy! Ông xã, anh thấy em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Chuyện tốt, chuyện xấu đều bị em nói cả rồi, em bảo anh phải nói gì nữa đây?
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, thấy cuộc điện thoại này là của Tưởng Khải Lâm, Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ mông Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Bà xã, em đi xem có thứ đồ gì thích mua không, anh phải nghe điện thoại!
- Chẳng lẽ là điện thoại của phụ nữ?
Bạch Tình Đình hỏi, Diệp Lăng Phi chỉ cười cười, đưa điện thoại ra trước mặt Bạch Tình Đình ý bảo thoáng cô nhìn thử xem, Bạch Tình Đình nhìn thấy tên của người gọi đến trên điện thoại, cô thè lưỡi, nói:
- Em không ngờ là ông ta đấy, ông xã, em mặc kệ chuyện của anh, em đi lo chuyện của em đây, ai da, những thứ ở phía trước kia có vẻ không tệ, em qua đó mua một ít đồ!
Bạch Tình Đình nói xong liền bỏ đi, Diệp Lăng Phi nhìn theo bóng lưng của Bạch Tình Đình, cười cười rồi nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tưởng Khải Lâm:
- Tôi phải chúc mừng ngươi anh rồi, phải nói là tôi đã có thêm một đối thủ rất mạnh!
- Tùy ông thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tưởng bí thư, thật ra thì cả tôi và ông đều hiểu rất rõ, giữa chúng ta hẳn phải là hợp tác chứ không phải đối kháng nhau, chẳng lẽ không đúng sao, tôi tin là Tưởng gia các ông hiện giờ cũng cho là như thế đấy!
Tưởng Khải Lâm bất động thanh sắc, giọng nói của ông ta tỏ ra tỉnh táo lạ thường, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi muốn nói với anh là, Chu Ngọc Địch đã chết rồi, là do anh giết chết!
- Vậy sao, tôi có nói là tôi giết cô ta à?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tưởng bí thư, ông không nên nói lung tung nhé, nhất là những chuyện như vậy, càng không thể nói lung tung được, tôi có làm gì đâu cơ chứ? Tưởng bí thư, chúng ta nên nói những chuyện khác thì tốt hơn, tôi thật sự không ngờ ở tỉnh thành các ông còn có chỗ ăn chơi không tệ đấy, hôm nào đó, tôi thật sự muốn qua đó chơi một chút, Tưởng bí thư, không biết ông cảm thấy thế nào?
Tưởng Khải Lâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, ông ta ngừng lại một lát rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ là trong lòng hai ta đều đã rất rõ ràng, tôi biết giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, nhưng điều tôi muốn nói với anh hiện giờ là, chúng ta có lẽ nên hợp tác chứ không nên là kẻ địch, như vậy thì đối với cả hai bên đều có lời!
- Tôi cũng cho là như vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tưởng bí thư, nếu như lúc trước không phải con của ông nhằm vào tôi thì tôi nghĩ chúng ta căn bản sẽ không thành ra như bây giờ đâu, chỉ có điều, như bây giờ cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất chúng ta có thể ngẫm lại một cách đúng đắn, hai bên chúng ta không cần phải đối địch với nhau!
Tưởng Khải Lâm ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Diệp Lăng Phi, vậy thì cứ thế đi!
- Tốt, vậy thì cứ như thế!
Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Khải Lâm nói xong, hắn để điện thoại di động xuống, tiện tay lấy thuốc lá ra cho lên miệng, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tình Đình đang chọn đồ trang sức ở gần đó, vừa lúc Bạch Tình Đình quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình thấy vẫy cũng giơ tay lên, vẫy vẫy tay với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi hạ tay xuống, vừa hút thuốc vừa đi về phía Bạch Tình Đình, vừa rồi Tưởng Khải Lâm gọi điện thoại cho hắn, không thể phủ nhận trong điện thoại Tưởng Khải Lâm đã nói rất rõ ràng, Tưởng Khải Lâm không có ý định tiếp tục đối kháng với Diệp Lăng Phi như bây giờ nữa, có lẽ là Tưởng Khải Lâm cũng ý thức được nếu tiếp tục đối địch với Diệp Lăng Phi như vậy cũng không có gì tốt lành cả, không cần tiếp tục như vậy nữa. Có lẽ Tưởng gia có kế hoạch khác, bất luận thế nào nói, Tưởng Khải Lâm tỏ thái độ khiến cho Diệp Lăng Phi ý thức được sau này mình có thể cất đi tảng đá trong lòng rồi, không cần phải suy nghĩ về chuyện của Tưởng gia nữa. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đang cầm một thứ đồ trang sức nhỏ ướm ướm ở trước ngực mình, thấy Diệp Lăng Phi đi đến, Bạch Tình Đình khua khua món đồ trang sức của mình trước mặt Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, anh thấy có đẹp không?
Diệp Lăng Phi cầm lấy món đồ trang sức đó, đánh giá một chút rồi cười nói:
- Rất đẹp, bà xã, mua lại đi!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô để món đồ trang sức đó lại chỗ cũ, lắc đầu, nói:
- Em không mua, chỉ muốn xem thế nào thôi!
Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, hai người đi dạo xung quanh hồ nước, ở trước mặt của bọn họ, một nam một nữ đang đi tới, Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi nam nữ đang đi tới, cô tỏ ra hơi sửng sốt, không ngờ lại gặp bọn họ ở chỗ này, đôi nam nữ đang đi tới chính là Trác Văn Quân cùng với người đàn ông tên là Johann Vương kia. Bạch Tình Đình thấy Trác Văn Quân cũng ở nơi đây, tuy trong lòng cảm thấy rất trùng hợp, nhưng dù sao Trác Văn Quân cũng là bạn học của cô, bất luận thế nào cô cũng phải chào hỏi, chỉ là trong lòng Bạch Tình Đình vẫn cảm thấy rất bất ngờ, không thể ngờ được rằng hai người đó cũng tới nơi này. Lúc Bạch Tình Đình đi Trác Văn Quân và Johann Vương vẫn còn đang ở trong phòng triển lãm tranh, thật không ngờ nhanh như vậy họ đã tới đây rồi.
- Tình Đình, thật là trùng hợp a!
Bạch Tình Đình còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Trác Văn Quân đã bắt chuyện với Bạch Tình Đình trước, lúc này, Bạch Tình Đình cũng chỉ có thể đáp lại, Bạch Tình Đình con liếc mắt nhìn qua Johann Vương, chỉ thấy nét mặt Johann Vương vẫn bình thản như cũ, Bạch Tình Đình không biết rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang nghĩ những chuyện gì nữa. Diệp Lăng Phi nhìn đôi nam nữ đối diện với mình, hắn không nhận ra hai người này, nhưng nghe người phụ nữ nói thì hình như cô ta có quen biết với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nhìn về phía Bạch Tình Đình, hỏi:
- Bà xã, bọn họ là ai vậy?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi như vậy, còn không đợi Bạch Tình Đình trả lời, đã nghe Trác Văn Quân giành phần nói trước:
- Tình Đình, đây là ông xã nhà cậu sao?
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:
- Văn Quân, để mình giới thiệu với cậu, đây là chồng mình Diệp Lăng Phi, ông xã, cô ấy là bạn học thời đại học của Trác Văn Quân, còn người đàn ông này......!
Bạch Tình Đình vừa mới nói đến đây, đã thấy Johann Vương đưa tay ra, chủ động giới thiệu:
- Xin chào, tên tiếng Trung của tôi là Vương Tiếu, rất hân hạnh được gặp anh, Diệp Lăng Phi!
Johann Vương vừa nói ra những lời này, Bạch Tình Đình sửng sốt, cô nhớ rõ rất rõ người đàn ông này tên là Johann Vương, nói là mình clấy một cái tên hỗn hợp Anh Trung, không biết sao bây giờ lại tên là Vương Tiếu rồi, điều đó khiến cho Bạch Tình Đình nghi hoặc nhìn về phía Trác Văn Quân, muốn từ chỗ Trác Văn Quân biếtđược một ít manh mối, Bạch Tình Đình thấy Trác Văn Quân vẫn như trước, không hề có phản ứng quá lớn, dường như đã sớm biết rõ cái tên này của Johann Vương, chỉ là không nói ra mà thôi. Phản ứng của Trác Văn Quân khiến cho Bạch Tình Đình có chút nghi hoặc, theo Bạch Tình Đình thấy, có lẽ là Trác Văn Quân đang giấu diếm mình một số chuyện gì đó.
- Vương Tiếu phải không, một cái tên rất hay!
Diệp Lăng Phi bắt tay với Johann Vương, hắn cũng không tỏ ra quá cảnh giác với Johann Vương, trong mắt Diệp Lăng Phi, Johann Vương là một người không khiến người ta cảm thấy đáng ghét, ít nhất là theo biểu hiện của anh ta, tay Vương Tiếu này khiến cho người ta cảm thấy khá có thiện cảm. Johann Vương rút tay về, đột nhiên hỏi:
- Diệp tiên sinh, có phải là anh từng sống ở nước ngoài không?
Johann Vương hỏi câu này khiến cho Diệp Lăng Phi nhíu mày một cái, sau khi trải qua chuyện Chu Ngọc Địch lúc này Diệp Lăng Phi trở nên rất cảnh giác, đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng cẩn trọng.
- Làm sao anh biết?
Diệp Lăng Phi nhìn Johann Vương, từ trong mắt Diệp Lăng Phi toát lên vẻ khẩn trương, chỉ thấy Johann Vương nở nụ cười, nói:
- Tôi nghe anh nói khẩu âm rất không được thuần chất, trong lời nói xen lẫn vào rất nhiều khẩu âm ở Anh quốc, thật xin lỗi, đó có thể là chuyện riêng, có lẽ tôi không nên hỏi quá nhiều!
- Đúng là tôi đã từng sống ở Anh!
Diệp Lăng Phi nghe Johann Vương nói như vậy xong liền bảo:
- Chỉ là tôi cảm thấy rất hứng thú với anh, xin hỏi thân phận của anh là như thế nào?
- Một nhà đầu tư, tôi đầu tư tài chính!
Johann Vương mỉm cười, nói,
- Chỉ là làm ăn nhỏ thôi mà!