Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn giơ chân phải lên giẫm mạnh mấy cái lên mấy mảnh vỡ đang nằm dưới đất, sau khi hắn ngừng lại những mảnh vỡ đó đã hoàn toàn biến thành bụi phấn rồi, sắc mặt Chu Ngọc Địch trở nên trắng bệch, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trừng trừng về phía Diệp Lăng Phi, trong ánh nhìn gần như là phát ra tia lửa, cô ta gằn giọng quát:
- Diệp Lăng Phi, anh có biết mình vừa làm chuyện gì không? Anh làm vỡ một miếng ngọc bội, chẳng lẽ anh thật sự điên rồi sao?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, hắn chẳng hề có phản ứng gì, vẫn nở nụ cười thật tương, hắn lại thò tay vào trong túi áo, Chu Ngọc Địch nhìn chăm chú vào tay Diệp Lăng Phi, cô ta muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi lấy ra một miếng ngọc bội khác, nói với Chu Ngọc Địch miếng ngọc bội vừa rồi chỉ là đồ giả, Diệp Lăng Phi làm như vậy, chẳng qua chỉ là một chút chiêu trò mà thôi. Trong lòng Chu Ngọc Địch rất mong sự thật là như vậy, nhưng lần này cô ta lại phải thất vọng rồi, Diệp Lăng Phi lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc, hắn rút ra một điếu đưa lên miệng, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi biết là tôi vừa làm cái gì, Chu Ngọc Địch, tôi chỉ không rốt cuộc những miếng ngọc ngọc bội có trị giá thế nào, nhưng mà chẳng phải vẫn còn có tám miếng khác ư, chẳng lẽ vỡ mất một miếng thì không thể hoàn thành được?
- Anh có biết không, Cửu Long triều thánh không thể thiếu một miếng ngọc bội nào cả, nếu như vậy thì không thể gọi ra Cửu Long triều thánh được nữa, chẳng lẽ anh điên rồi sao?
- Tôi còn nhớ rõ có người từng nói với tôi, Cửu Long triều thánh là chín miếng ngọc bội, nhưng mà có một miếng ngọc bội có tác dụng không lớn lắm, miếng ngọc bội đó có cũng được mà không có cũng không sao, xem ra tôi bị người ta lừa rồi! Hó ra miếng ngọc bội đó cũng quan trọng như các miếng khác, sớm biết như vậy như vậy thì tôi đã không ném nó đi như thế này, thật sự là rất đáng tiếc! Chu Ngọc Địchm nói như vậy thì phải chăng chúng ta không còn cơ hội để hợp tác nữa?
Chu Ngọc Địch vừa nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong ánh mắt lập tức lóe lên vẻ vui sướng, thậm chí là hạnh phúc, Chu Ngọc Địch hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi lại chơi chiêu thức ấy, Diệp Lăng Phi nói không có sai, trong Cửu Long triều thánh quả thực có một miếng ngọc bội cũng không quan trọng lắm, nếu như miếng ngọc bội Diệp Lăng Phi vừa mới vứt bỏ chính là miếng ngọc bội đó thì cũng còn dễ ăn nói. Chu Ngọc Địch không thể chờ đợi được nữa, lập tức hỏi:
- Miếng ngọc bội mà anh vừa làm vỡ chính là miếng ngọc bội không quan trọng đó hả?
- Tôi nghĩ là như vậy, nhưng mà cũng không rốt cuộc miếng ngọc bội đó là miếng quan trọng hay không quan trọng!
Diệp Lăng Phi lại lấy ra từ trên người một miếng ngọc bội khác, đặt lên mặt bàn, nói:
- Chu Ngọc Địch, cô xem miêng ngọc bội này có quan trọng không?
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng nói như vậy liền nhìn về phía ngọc bội trên mặt bàn, sau đó gật đầu, nói:
- Không sai, không sai, chính là nó!
Chu Ngọc Địch không ngờ ngọc bội lại đến tay dễ dàng như vậy, lúc cô ta đưa tay tới, Diệp Lăng Phi không hề ngăn cản, cứ như vậy mà cầm lấy ngọc bội. Chu Ngọc Địch cầm lấy miếng ngọc bội đó nắm trong bàn tay, cộng thêm miếng ngọc bội này, tổ chức của cô ta đã có bảy miếng ngọc bội rồi, tuy không được nguyên ven, nhưng ít ra cũng đã biết được đại khái, chỉ cần lấy được miếng ngọc bội còn lại thì có thể tìm ra được Cửu Long triều thánh. Sự vui sướng trong lòng Chu Ngọc Địch khó có thể diễn tả thành lời, cô ta tay cầm ngọc bội, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, bộ dạng như đang chờ Diệp Lăng Phi lấy một miếng ngọc bội nữa ra. Nhưng Diệp Lăng Phi lại chậm rãi hút thuốc, không nói năng gì, giống như là không thấy Chu Ngọc Địch đang nhìn hắn, Chu Ngọc Địch không nhịn được, hỏi:
- Diệp Lăng Phi, còn một miếng ngọc bội khác ở đâu?
- À, cô muốn nói đến miếng ngọc bội này phải không!
Diệp Lăng Phi lại lấy ra một miếng ngọc bội khác, trong tay Diệp Lăng Phi chỉ có ba miếng ngọc bội, lúc này Diệp Lăng Phi đã lấy tất cả ra, Chu Ngọc Địch đã luôn chờ đợi giờ phút này, cô ta luôn mơ tưởng có thể tìm được đủ cả chín miếng nhưng mãi mà không có cơ hội, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy ba miếng ngọc bội còn lại, tuy một miếng trong số đó đã bị vỡ, nhưng chỉ cần có hai miếng này là đủ rồi. Chu Ngọc Địch nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội đó, giơ tay ra, vô ý thức mà muốn cầm lấy miếng ngọc bội, đúng lúc đó, lại nghe Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi muốn hỏi cô một chuyện!
- Chuyện gì, anh cứ hỏi đi!
Toàn bộ tâm tư của Chu Ngọc Địch đều hướng vào hai miếng ngọc bội, Diệp Lăng Phi nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, hắn nhìn Chu Ngọc Địch, hỏi:
- Rốt cuộc có phải cô phái lính đánh thuê đến giết tôi không?
Chu Ngọc Địch sửng sốt, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Ngọc Địch gần như là đáp trong vô thức:
- Tôi không liên quan gì đến đám lính đánh thuê đó cả, Diệp Lăng Phi, bây giờ chúng ta đang nói chuyện ngọc bội, không cần phải lôi đán lính đánh thuê đó vào đây. Bây giờ chỉ cần anh giao ngọc bội cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh, giao dịch như vậy rất công bằng!
- Thật sự là như vậy sao?
Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói:
- Tôi thấy chưa chắc đâu, Chu Ngọc Địch, lần này cô căn bản không có muốn để tôi còn sống mà rời khỏi chỗ này, cô định đem cả ngọc bội và số tiền đó đi, nếu tôi nói không sai thì chắc cô đã sắp xếp không ít người ở đây!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô ta rốt cuộc cũng sa sầm mặt, Diệp Lăng Phi nói như vậy là muốn nhắc với Chu Ngọc Địch rằng, hắn đã biết được sự chuẩn bị của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch không cần phải tiếp tục che giấu nữa. Lúc trước điều cô ta lo lắng là ngọc bội không ở trên người Diệp Lăng Phi, hiện giờ nhìn thấy ngọc bội đang ở trong tay Diệp Lăng Phi, cô ta không còn gì phải lo lắng nữa, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh quả là rất thông minh đó, nhưng mà anh có nghĩ được tất cả những người ở đây đều nghe lệnh tôi không!
Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Lúc đi vào tôi cũng đã phát hiện vấn đề này, cô đã sắp xếp rất nhiều người ở đây!
- Nếu đã như vậy thì chắc anh cũng biết, lần này anh sẽ không chạy thoát một cách dễ dàng được đâu! Diệp Lăng Phi, bây giờ anh ngoan ngoãn giao miếng ngọc bội đó cho tôi, tôi sẽ thả cho anh đi, nếu không thì anh đừng hòng rời khỏi đây!
Chu Ngọc Địch hừ lạnh nói,
- Tôi nói cho anh biết, lần này tôi vốn không muốn để anh còn sống mà rời đi, nhưng nể tình anh mang ngọc bội tới, tôi quyết định tha cho anh một cái mạng, để ngọc bội lại đây, anh có thể cút được rồi!
- Tôi còn phải đa tạ Chu Ngọc Địch cô không giết tôi rồi!
Diệp Lăng Phi cười cười, để ngọc bội xuống, nói thầm:
- Thật là lạ quá đi mất, không biết Thanh Nhi và Tử Nhi hai tiểu nha đầu chạy đi đâu rồi, lần này dẫn hai cô nàng đó tới đây là để mở mang kiến thức, nhưng hải tiểu nha đầu này lại thích chạy lung tung, thật là làm người khác phải lo lắng, từ này về sau không thể dẫn họ đến đây nữa! Chu Ngọc Địch này, cô có biết bọn họ đi đâu rồi không?
Chu Ngọc Địch nghe được Diệp Lăng Phi những lời này về sau, sắc mặt của cô tựu là biến đổi, Chu Ngọc Địch không phải đồ ngốc, nếu theo Diệp Lăng Phi những lời này bên trong còn không có nghe minh bạch Diệp Lăng Phi muốn nói với cô " cái con kia nói nói minh cô quá ngu ngốc, Diệp Lăng Phi nói được đã hung cấn trực tiếp.
- Anh …!
Chu Ngọc Địch cho tay vào trong ngực, ngay lúc co ta muốn rút súng, trong tay Diệp Lăng Phi đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng, trực tiếp kề vào cổ Chu Ngọc Địch, Diệp Lăng Phi cười nhạt, nói:
- Chu Ngọc Địch, cô nên biết điều một chút thì tốt hơn!
Chu Ngọc Địch quả nhiên biết điều, hiện giờ tính mạng cô ta đang nằm trong tay người khác, nào dám làm gì, Diệp Lăng Phi kề dao vào cổ Chu Ngọc Địch, lúc này, Thanh Nhi và Tử Nhi cũng đi vào, dao găm trong tay hai người còn dính máu. Diệp Lăng Phi nhổ một bãi nước bọt, nói:
- Chu Ngọc Địch, bây giờ thì cô đã hiểu rồi chứ, khi cô đang hưng phấn xem ngọc bội, hai chị Thanh Nhi đã giải quyết hết đám người mà cô sắp xếp ở xung quanh đây rồi, cô cứ yên tâm, tôi sẽ chiếu cố hai chị em Thanh Nhi thật tốt!
- Anh định...!
Chu Ngọc Địch vừa định mở miệng, con dao găm trong tay Diệp Lăng Phi đã rạch phá cổ của Chu Ngọc Địch, nhân kúc Chu Ngọc Địch còn chưa hoàn toàn tắt thở, Diệp Lăng Phi nói thêm:
- À, tôi còn quên một việc nữa, ngày hôm qua lúc cô nói chuyện điện thoại với Tưởng Khải Lâm, rất không may tôi lại ở ngay bên cạnh Tưởng Khải Lâm, những gì cô nói với Tưởng Khải Lâm tôi đều nghe được cả! Chu Ngọc Địch, cô bảo có phải cô quá ngốc không...!
Chu Ngọc Địch rốt cuộc cũng gục đầu xuống, lúc này, cho dù trong lòng Chu Ngọc Địch hối hận thế nào cũng đã muộn rồi, cô ta không có cơ hội lần thứ hai để sửa chữa sai lầm của mình nữa, nếu không phải vì quá kiêu ngạo thì có lẽ Chu Ngọc Địch vẫn còn cơ hội sống sót.