Biểu hiện của Liêu Hoa Thắng đã hoàn toàn nói rõ rằng trong lòng Liêu Hoa Thắng đã sớm có suy nghĩ về mặt này, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, chỉ là trực tiếp phá vỡ phòng tuyến trong lòng Liêu Hoa Thắng, khiến cho Liêu Hoa Thắng không thể không cân nhắc tình hình trước mắt. Liêu Hoa Thắng không nói thêm gì, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của Liêu Hoa Thắng, hắn nói tiếp:
- Liêu bí thư, tôi tin rằng trong lòng ông hiểu rõ những chuyện này, không cần người ngoài như tôi phải nói quá nhiều, chuyện lần này, tôi nhất định phải truy cứu đến tận cùng, thậm chí có người muốn lấy tính mạng tôi, à, còn cả người của tôi ở trong bệnh viện cũng bị tấn công, nếu không phải tôi đã sớm tính đến chuyện có người không nhịn nổi muốn giết thuộc hạ của tôi, có thể anh ta đã chết ở trong bệnh viện rồi. Ông có thể chơi quy trình pháp luật với tôi, tôi sẽ dựa theo đúng thủ tục pháp lý để chơi với ông, nhưng mà, tôi tin rằng kết quả cuối cùng có thể vượt ra ngoài dự liệu của mọi người đấy. Liêu bí thư, không biết ông cảm thấy tôi nói có đạo lý không?
Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh, nơi này là Chương Châu, không phải ngươi thành phố của anh, anh đã ở Chương Châu thì phải tuân thủ pháp luật của chúng tôi!
Diệp Lăng Phi bật cười, nói:
- Liêu bí thư, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm một việc, pháp luật ở đây phải tuân thủ theo pháp luật của quốc gia chứ nhỉ, nhưng mà ông lại biến nơi này thành chỗ của mình, muốn làm gì thì làm, tôi tin rằng trong lòng ông hiểu rất rõ chuyện này, ông lại càng hiểu rõ rằng, đối với ông tôi là một sự uy hiếp, cho nên, ông mới muốn giết tôi, như vậy thì ông sẽ không còn cảm giác bị uy hiếp nữa. Tôi cho rằng vụ nổ của khách sạn cũng là do ông bày ra, có phải vậy không?
Liêu Hoa Thắng chau mày, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở anh, tôi là bí thư thành ủy, anh phải chú ý lời ăn tiếng nói của mình, đừng tưởng rằng anh có chỗ dựa là có thể dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi, tôi không thích như vậy đâu!
- Liêu bí thư, xem ra ông đây là đang uy hiếp!
Diệp Lăng Phi nhìn Liêu Hoa Thắng, cười lạnh nói:
- Đáng tiếc là ông lựa chọn sai đối tượng rồi, tôi căn bản không lo lắng bị ông uy hiếp, tôi đã dám tới nơi này, điều đó chứng tỏ tôi không sợ ông, mấy ngày nay tôi đã nắm rõ tình hình ở Chương Châu này! Tôi vừa mới nói với ông rồi đấy, có người đã cung cấp rất tin tức đáng tin cậy cho tôi, những chứng cứ mà tôi nắm trong tay hoàn toàn có thể đưa ông ra trước ủy ban kỷ luật, có lẽ ông cũng biết kết quả sẽ là thế nào, không cần tôi phải nhiều lời!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền đứng dậy, nói với Liêu Hoa Thắng bằng một giọng điệu rất không khách khí:
- Liêu bí thư, tôi vốn định nói chuyện tử tế với ông, nhưng không ngờ ông lại không chịu nói chuyện với tôi, thế thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi đảm bảo sau ba ngày sẽ có những lời đồn đại khác nhau, đến lúc đó nó sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không phải tôi có thể khống chế được đâu! Liêu bí thư, ông tự mình ngẫm lại hậu quả đi, ngẫm lại về sau ông sẽ phải làm gì!
Diệp Lăng Phi cất bước định đi, đúng lúc đó, chợt nghe Liêu Hoa Thắng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ là chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh, tôi biết là tôi nói hơi quá, tôi hi vọng lần này chúng ta có thể bình tâm hòa khí trò chuyện. Tôi có thể khẳng định với anh rằng, chuyện ám sát anh thực sự không phải do tôi làm, chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả!
Diệp Lăng Phi nghe Liêu Hoa Thắng nói ra những lời này, trong lòng hắn tin tưởng rằng Liêu Hoa Thắng đã đầu hàng, nói cách khác, những gì mình nói đã phá hủy phòng tuyến tâm lý của Liêu Hoa Thắng, Liêu Hoa Thắng đang định giao dịch với mình, quả thực, với những người có địa vị như Liêu Hoa Thắng, nếu anh thật sự muốn hạ bệ bọn họ, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, chuyện đó cần rất nhiều thời gian, Liêu Hoa Thắng cũng có nhân mạch, ông ta sẽ không thúc thủ chịu trói một cách dễ dàng như vậy đâu, chắc chắn ông ta sẽ phản kháng, đến lúc đó, Diệp Lăng Phi vẫn phải một phen khó nhọc, huống chi, người mà Diệp Lăng Phi muốn đối phó lần này không phải Liêu Hoa Thắng, hắn muốn tính sổ với hai cha con Chu Bội kia, đó mới là mục đích thực sự của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi muốn đàm phán với Liêu Hoa Thắng, tốt nhất là có thể hoàn thành một vụ giao dịch. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, hắn nhìn Liêu Hoa Thắng ngồi đối diện mình, nhẹ nhàng nói:
- Liêu bí thư, ông nói đúng, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện tử tế thì hơn!
Liêu Hoa Thắng gọi một ấm trà, ông ta thích nhất trà ở đây, vừa rồi bởi vì Diệp Lăng Phi, Liêu Hoa Thắng chưa uống trà, tới bây gờ, Liêu Hoa Thắng mới nghĩ đền trà. Sau khi trà được đưa lên, Liêu Hoa Thắng định rót cho Diệp Lăng Phi một ly, nhưng thấy Diệp Lăng Phi xua xua tay, ý tứ đã rất rõ ràng, muốn nói với Liêu Hoa Thắng là hắn không cần uống trà. Liêu Hoa Thắng rốt một ly cho mình, sau khi nhấp một ngụm cho thấm giọng, ông ta hạ giọng, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không biết là có người muốn giết anh, bây giờ tôi là bí thư thành ủy, tôi không thể nào mạo hiểm đến mức làm những chuyện như vậy được, Diệp tiên sinh, có lẽ anh cũng hiểu những điều tôi nói đều là thật lòng, tôi không hề muốn lừa gạt anh!
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Liêu Hoa Thắng, nói:
- Liêu bí thư, không phải tôi không muốn tin tưởng ông, nhưng có lẽ ông cũng biết, tôi vừa thoát được một kiếp, thử hỏi người nào sau khi thoát được một tai nạn lại không có cảm giác nhạy cảm với những chuyện xung quanh chứ. Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng phải xem xét tình hình xung quanh, dù chỉ là chút gió thổi cỏ lay, tôi cũng vẫn cảm thấy bất an!
Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện đó thì tôi hiểu, nếu như đổi lại là tôi thì tôi cũng thần hồn nát thần tính thôi!
- Ông biết là tốt rồi, Liêu bí thư này, ông thấy có phải chúng ta có thể nói chuyện một cách công bằng không, bắt đầu từ vụ nổ ngày hôm nay, tôi tin rằng trong lòng ông đã có sự lựa, ông biết là ai làm chuyện này, có phải vậy không?
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, Liêu Hoa Thắng liền nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta khẽ gật đầu, ý là muốn nói với Diệp Lăng Phi quả thực là ông ta biết rõ, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn Liêu Hoa Thắng, hắn đang chờ Liêu Hoa Thắng nói chuyện, Liêu Hoa Thắng dừng lại một lát, cuối cùng cũng nói:
- Có thể là do Chu Bội làm, tất nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi thôi. Chu Bội đã từng để lộ ra với tôi một chút, lúc đó tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nếu tôi biết được chuyện này sớm hơn thì nhất nhất định sẽ ngăn cản. Diệp tiên sinh, anh phải tin tưởng tôi, tôi không phải một người tâm ngoan thủ lạt, tôi cũng hy vọng có thể làm được một ít thành tích…!
Nét mặt Liêu Hoa Thắng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng ông ta rất rõ ràng, mình đã vướng vào quá sâu, không phải muốn phủi sạch quan hệ với Chu Bội là có thể làm được. Tất nhiên là Diệp Lăng Phi cũng hiểu rõ chuyện này, hắn cười cười, nói:
- Liêu bí thư, chỉ cần ông có tâm ý như vậy là đủ rồi, ông đã từng nghĩ chưa, ông hoàn toàn có thể rửa sạch những chuyện không trong sạch của mình trong quá khứ!
Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi với vẻ không thể tin nổi, hỏi:
- Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa mới định trả lời thì điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua rồi cười, nói:
- Là thủ hạ của tôi gọi tới, Liêu bí thư, tôi tin rằng sắp có kịch hay rồi, tất nhiên, tin tức này với tôi mà nói là tin tức tốt, nhưng đối với Liêu bí thư thì có phải là tin tức tôi không, tôi cũng không biết được!
Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại ngay trước mặt Liêu Hoa Thắng, cuộc điện thoại này là của Vương Vĩnh, Diệp Lăng Phi đã đoán được bên Vương Vĩnh đã có được tin tức mới nhất, quả nhiên, sau khi Diệp Lăng Phi nhận nghe máy, giọng nói của Vương Vĩnh vang lên trong điện thoại, anh ta nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi đã lấy được tin tức từ miệng của những tên mới bắt được lúc tối, những tên đó đều là thủ hạ của Chu La Quân, lần này tới bệnh viện là để giết Tôn Hổ!
Diệp Lăng Phi đã sớm đoán được chuyện này, hắn cầm điện thoại, nói:
- Tôi biết rồi, ừm, đừng thả những kẻ đó, trực tiếp đưa ra khỏi Chương Châu, tôi tin rằng rất nhanh thôi ở đây sẽ có hành động!