Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn nói:
- Anh dựa vào cái gì bảo tôi tin anh, anh đột nhiên xuất hiện, anh cơ bản không có gì để chứng minh thân phận của mình, tôi sẽ không tin lời anh đâu, chị gái tôi đã từng dặn tôi, không được tin lời người khác, tóm lại tôi sẽ không nói với anh bất kỳ thông tin nào có liên quan đến chị gái tôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lương An An, ý cô là tôi phải lấy vậy gì đó để chứng minh thân phận của tôi chứ gì? Muốn chứng minh thì rất đơn giản, tôi có thể nói ra tên thật của Dã Lang, tôi tin là người bình thường không thể biết tên thật của cậu ta, ngoài ra tôi còn có số điện thoại của Dã Lang, tôi có thể gọi điện cho Dã Lang để chứng minh.
- Anh gọi điện cũng chẳng có tác dụng, anh rể tôi đã bị bắt rồi, rút cuộc bị nhốt ở đâu đến chị gái tôi cũng không biết.
Lương An An vừa nói đến đây đột nhiên nhận ra mình đã nói lỡ miệng, cô ta vội vàng im lặng, những lời đằng sau không nói ra nữa. Diệp Lăng Phi chỉ cần nghe câu nói này của Lương An An trong lòng hắn đã biết rút cuộc là chuyện này là thế nào, đây chính là điều Diệp Lăng Phi cần. Diệp Lăng Phi lại không chút thái độ rót cho mình một cốc trà, hắn nhìn Lương An An cười.
Dã Thú mua hai bao thuốc quay lại, đưa hai bao thuốc cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đút một bao vào người, ở bao còn lại rút một điếu, đưa cho Dã Thú trước sau đó tự mình cầm một điếu.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú hút thuốc thì thức ăn được đưa lên.
Lương An An và Dã Thú, Diệp Lăng Phi không có gì để nói, thấy thức ăn đưa lên, cô ta không khách khí cầm đũa gặp thức ăn ăn.
Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc vừa nhìn Lương An An, Lương An An ăn được vài miếng, cô ta đặt đũa xuống miệng lẩm nhẩm:
- Anh nhìn tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi nói:
- Ai bảo tôi nhìn cô. Tôi đang nhìn xung quang.
- Nói dối.
Lương An An lầm nhẩm nói, Diệp Lăng Phi không để ý những gì Lương An An nói, hắn hút hết điếu thuốc bèn cầm đũa lên đang định gắp một miếng thịt không ngờ miếng thịt đó lại bị Lương An An giành gắp trước, Lương An An cố tình gắp miếng thịt đó, Diệp Lăng Phi thấy thú vị, lật tay phải một cái, giữ chặt miếng thịt, giành lấy miếng thịt từ đũa Lương An An.
Lương An An trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng lẩm nhẩm:
- Tôi gặp nhiều người đàn ông nhưng chưa từng gặp người nào không có phong độ như chú.
- Chú?
Dã Thú nghe Lương An An gọi Diệp Lăng Phi là chú, gã há hốc mồm dường như không tin được câu nói đó của Lương An An, gã nhìn Lương An An rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi thấy Diệp Lăng Phi không hề có vẻ tức giận, Dã Thú cười, tay cầm đũa gắp thức ăn.
Diệp Lăng Phi ăn được mấy miếng, hắn đặt đũa xuống nói:
- Lương An An, chị gái cô có phải được cảnh sát bảo vệ vì lo lắng chúng tôi..ồ, vì sự an toàn của chị cô, cảnh sát tiến hành bảo vệ cho cô ta.
- Chị tôi được bảo vệ gì chứ, bị tên khốn Trương Trí Dương nhốt lại rồi, tôi sớm đã nói với chị tôi, không nên tiếp xúc quá nhiều với tên khốn đó nhưng chị tôi không nghe lời tôi còn nói tôi ít tuổi, tôi biết ngay là sẽ xảy ra như bây giờ.
Lương An An dường như phẫn nộ, nói ra mọi chuyện không cần Diệp Lăng Phi hỏi.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Dã Thú, Dã Thú phá lên cười.
Dã Thú cầm chai rượu tự rót tự uống.
Lương An An tự nói chuyện một mình dường như không để ý có Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi bên cạnh nghe cô ta nói.
Theo lý mà nói, trước khi làm rõ thân phận của Diệp Lăng Phi cô ta không nên nói chuyện này ra nhưng những chuyện này đều giữ trong lòng Lương An An khiến cô ta không thoải mái, lần này cuối cùng đã có cơ hội nói ra, Lương An An cứ thế nói không ngớt.
Mãi đến khi Lương An An nói hết những bất mãn trong lòng với Trương Trí Dương xong, Diệp Lăng Phi mới hỏi:
- Cô nói Trương Trí Dương là ai?
Lương An An không cần suy nghĩ nói:
- Là cấp trên của chị tôi, gã ta là...a...!
Lương An An nói đến đây đột nhiên nhận ra không nên nói chuyện này ở đây nhưng cho dù cô ta muốn ngậm miệng lại thì cũng đã muộn rồi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lương An An, cảm ơn cô, tôi hiểu rồi, là cấp trên của chị cô nhốt cô ta lại, nhưng anh rể của cô cũng là do chị gái cô bắt, có phải vậy không?
- Ừ...
Lương An An cúi đầu xuống bộ dạng như gật đầu mà lại cũng không giống gật đầu.
Lương An An tay cầm đũa, muốn đút thức ăn vào miệng để che đi sự xấu hổ nhưng đũa cô ta vừa gắp miếng thịt kết quả trượt tay, miếng thịt rơi xuống.
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- An An, cô đã nói đến mức này rồi, lẽ nào còn cần thiết phải giấu diếm sao? Cứ nói thẳng ra với tôi được rồi, lần này tôi từ Vọng Hải đến Hong Kong chính là muốn cứu Dã Lang và chị gái cô.
- Thành phố Vọng Hải? Các người đúng là đến từ Vọng Hải sao?
Nghe thấy Lương An An nói vậy, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao vậy, lẽ nào cô cho rằng chúng tôi lừa cô? An An, cái này chẳng có gì vui cả, chúng tôi không có thời gian chơi với cô, chúng tôi còn có nhiều việc phải làm.
- Không phải, không phải, tôi chỉ muốn biết các anh có phải đến từ Vọng Hải không thôi, tôi biết chị tôi sống ở Vọng Hải một thời gian, chị nói với tôi Vọng Hải rất đẹp, tôi cũng muốn đến đó chơi.
Lương An An nói đến đây, dừng lại một lát rồi lại nói:
- Chỉ là tôi không có thời gian, tôi phải đi học, cũng phải đi làm...
- Đợi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ dẫn cô đến Vọng Hải nhưng An An, cô phải nói cho tôi biết, chị cô rút cuộc ở đâu, có thể cứu Dã Lang hay không chỉ có thể dựa vào chị cô thôi.
Lương An An nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt dường như do dự không dứt khoát, trong lòng cô ta do dự không biết có nên nói ra hay không?
Cô ta lại nhìn Diệp Lăng Phi cắn môi, hạ quyết tâm nói:
- Chị của tôi bị hạn chế tự do, địa điểm cụ thể chỉ có Trương Trí Dương biết, tên khốn Trương Trí Dương có ý đồ với chị tôi, không...đối với tôi cũng không tốt, gã hạn chế sự tự do của chị tôi, nói để phối hợp điều tra nhưng tôi biết tên khốn đó muốn tiếp cận với chị tôi.
- An An, câu nói của cô tôi không hiểu, nếu cô nói tên Trương Trí Dương đó làm như vậy chỉ nhằm tiếp cận chị cô, thế thì gã không cần thiết phải tốn nhiều công sức đến vậy để bắt Dã Lang lại, điều này dường như không phải là điều mà một kẻ theo đuổi nên làm.
Câu nói của Diệp Lăng Phi nói trúng tâm trạng của Lương An An, Lương An An nói một cách giận dữ:
- Vì vậy, tôi mới nói gã là một tên biến thái, tôi luôn rất ghét tên khốn đó, lần trước chị tôi suýt chút nữa mắc lừa gã, định ở lại chăm sóc gã mà không đi Vọng Hải, lần này tôi sợ là chị tôi lại bị mắc lừa gã.
- Cô nói, chuyện lần trước chị cô đi Vọng Hải phải không?
Diệp Lăng Phi hơi ngây người, hắn nhớ là lần trước trước khi Lương Ngọc đến Vọng Hải, Dã Lang đã từng nghi ngờ tình cảm giữa cậu ta và Lương Ngọc sẽ chấm dứt, Lương Ngọc lúc đó do dự không biết có nên đến Vọng Hải hay không, dường như lúc đó là vì phải chăm sóc một người đàn ông vì cô ta mà bị thương, lẽ nào gã đàn ông đó chính là Trương Trí Dương.
Lương An An gật đầu, nói ra những chuyện mà cô ta biết.
Những điều mà Lương An An nói đã xác minh những suy đoán trong lòng Diệp Lăng Phi, lần trước Lương Ngọc do dự tình cảm giữa cô ta và Dã Lang chính là vì quan hệ với Trương Trí Dương, lúc đó Trương Trí Dương vì bảo vệ Lương Ngọc mà bị thương, Lương Ngọc nhận được tin là cả đời này Trương Trí Dương sẽ phải nằm trên giường không thể tự chăm sóc cho mình.
Lương Ngọc cảm thấy trong lòng day dứt muốn chăm sóc cho Trương Trí Dương.
Nhưng theo cách nói của Lương An An thì đó chẳng qua chỉ là bộ dạng mà Trương Trí Dương cố tình giả vờ bày ra mà thôi.