Diệp Lăng Phi cũng không muốn rời khỏi thành phố Vọng Hải nhanh như vậy, hắn vừa mới quay trở lại thành phố Vọng Hải không lâu đã phải rời khỏi đây để đến Hồng Kông, nếu như không phải lần này Dã Lang gặp chuyện bất trắc, Diệp Lăng Phi thật sự không muốn đến Hồng Kông. Bạch Tình Đình không khuyên can Diệp Lăng Phi nữa, cô đưa Diệp Lăng Phi đến sân bay, Bạch Tình Đình lưu luyến không rời nhìn Diệp Lăng Phi lên máy bay, sau đó mới rời đi. Diệp Lăng Phi phải đi máy bay từ thành phố Vọng Hải đến Thâm Quyến, sau đó lại từ Thâm Quyến đến Hồng Kông. Hắn ngồi trên máy bay, nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ khi đến Hồng Kông thì phải làm gì để hỏi thăm được tin tức của Dã Lang. Trong lúc suy nghĩ mông lung, Diệp Lăng Phi cảm giác trước mắt mình xuất hiện một quầng sáng màu trắng huyền ảo, quầng sáng đó chói lóa khiến hắn không thể nào mở mắt ra được, rồi dần dần quầng sáng đó tản đi, Diệp Lăng Phi nhìn thấy những vết máu lớn, những dòng máu chảy từ trên người hắn xuống, màu máu đỏ tươi kích thích thị giác của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đột nhiên mở mắt, tất cả những gì vừa nhìn thấy đều biến mất, thì ra là đây là một giấc mộng. Diệp Lăng Phi dụi dụi mắt, lúc này, một cô tiếp viên hàng không đi tới chỗ Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiên sinh, ngài có cần gì không?
- Cho tôi đồ uống, cái gì cũng được!
Diệp Lăng Phi không có yêu cầu gì, chỉ muốn uống nước, những hình ảnh vừa rồi khiến cho hắn cảm thấy khát nước, Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc giấc mơ đó có ý nghĩa gì, có thể là báo trước với hắn hành trình đến Hồng Kông đầy rẫy hiểm nguy. Chỉ là, Diệp Lăng Phi đã lên máy bay, mặc dù lần này đi Hồng Kông thật sự rất nguy hiểm, Diệp Lăng Phi không có lựa chọn nào khác. Sau khi đến Thâm Quyến, Diệp Lăng Phi vốn định trực tiếp đến bến cảng La Hồ, nhưng mà, khi hắn đến nơi thì mới biết được vì lý do nào đó mà hôm nay bến cảng La Hồ đóng cửa, nếu như muốn Diệp Lăng Phi vào Hồng Kông qua bến cảng La Hồ thì chỉ có thể đợi ngày mai. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, nói cho Dã Thú biết là hắn đã đến Thâm Quyến rồi, ngày mai sẽ vào Hồng Kông. Hắn không có người quen ở Thâm Quyến, sau khi Diệp Lăng Phi đến Thâm Quyến, hắn vào trọ trong mọt khách sạn năm sao. Dù sao cũng chỉ đợi một đêm, ngày mai hắn có thể vào Hồng Kông rồi. Nằm trong bồn tắm phỏng theo phong cách châu Âu của khách sạn, Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, không biết vì sao, khi hắn nhắm mắt lại thì lại nhìn thấy màu đỏ. Diệp Lăng Phi giật mình mở mắt ra, hắn không thích như vậy. Hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho Angel, nói:
- Angel, em nói thử xem, tại sao hôm nay cứ nhắm mắt lại là thấy màu máu, chuyện này là như thế nào?
- Satan, điều đó thì em không xác định được!
Angel nói,
- Điều mà anh nói có thể chỉ là phản ứng bình thường của thân thể, mọi người ai cũng mơ, cho nên, có thể đó chỉ là một phản ứng bình thường, hoặc là, đó có thể là năng lực thấy trước tương lai, hiện giờ, loại năng lực thấy trước tương lai này còn đang được nghiên cứu, chưa có cách giải thích khoa học nào cho điều này, nhưng mà, từ trưmột số thành quả nghiên cứu hiện giờ có thể thấy, loại năng lực này đã được chứng minh là có tồn tại, em......!
Diệp Lăng Phi ngắt lời Angel, Angel nói những thứ này, đối với Diệp Lăng Phi chẳng có tác dụng gì, Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết tại sao hắn lại có cảm giác như vậy, không ngờ Angel lại lôi ra một đống lý luận, Diệp Lăng Phi nghe mấy cái lý luận về dị năng của con người là cảm thấy đau hết cả đầu, không muốn nghe tiếp nữa, hắn nói:
- Được rồi được rồi, Angel, em đừng có dài dòng với anh nữa, anh biết phải làm sao rồi!
- Chẳng phải là anh hỏi em sao, sao bây giờ lại thành em nhiều lời với anh!
Angel mở miệng oán trách, dường như cực kỳ bất mãn với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã quen với việc Angel oán trách mình rồi, chính vì hắn hiểu rõ Angel, mới hiểu được Angel oán trách hắn chứng tỏ trong lòng cô, Diệp Lăng Phi giữ vị trí hết sức quan trọng, nếu không thì Angel cũng sẽ không oán trách hắn như lúc này.
- Được rồi, Angel, em đừng oán trách nữa, anh biết anh không nên nói như vậy với em, nhưng trong lòng anh rất lo lắng cho Dã Lang, không biết tình hình Dã Lang bây giờ ra làm sao! Angel, bên em có tin tức gì của Dã Lang không?
- Tin tức về Dã Lang thì thật sự không có!
Angel nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Dã Lang, cô nghiêm túc nói:
- Satan, chuyện này thật sự rất kỳ quái, tin tức Dã Lang bị bắt ở Hồng Kông hình như bị phong tỏa, nếu như không phải là Dã Thú gọi điện thoại báo cho tổng bộ biết, tổng bộ cũng không biết được chuyện xảy ra, có lẽ là bởi vì dạo gần đây bên bọn em phải chịu áp lực quá lớn, khiến cho bọn em phải đi ứng đối với đám nghị sỹ của Mỹ, vì thế cho nên không phát hiện kịp thời ý đồ của cảnh sát hình sự quốc tế!
Diệp Lăng Phi nghe Angel nhắc tới tổng bộ của Lang Nha, hắn bèn hỏi:
- Angel, ý em muốn nói nước Mỹ gây ra rất nhiều áp lực với chúng ta?
- Đúng vậy!
Angel nói,
- Không biết mấy nghị sỹ của nước Mỹ như thế nào, hiện giờ, bọn họ đang giám thị mật thiết hành động của chúng ta, mặt khác, dựa vào những tin tình báo mới nhất, một tổ chức liên minh nhắm vào tổ chức Lang Nha chúng ta đang được hình thành, người đứng đầu liên minh này muốn đối phó với tổ chức Lang Nha chúng ta. Dĩ nhiên, mục đích của tổ chức này cũng là vì lợi ích kinh tế, mục đích cuối cùng của bọn họ là trở thành tổ chức buôn bán vũ khí ngầm duy nhất trên thế giới, độc bá toàn bộ con đường buôn bán vũ khí lậu, những tin tức về chuyện này em không biết được nhiều lắm!
- Điều này cũng không có gì lạ, buôn bán vũ khí bản thân là một cách kiếm lợi nhuận siêu khủng, nhất là những quốc gia như nước Mỹ trên danh nghĩa là duy trì hòa bình thế giới, nhưng vì lợi ích kinh tế, bọn họ không chừa thủ đoạn nào để bán vũ khí cho các nước, khi nào trên trái đất này vẫn còn con người, đám mây đen chiến tranh vẫn sẽ chưa biến mất, việc buôn bán vũ khí lậu cũng sẽ không dừng lại, cho nên, có người nhìn trúng cái nghề này, muốn độc chiếm nó, điều này không đáng sợ!
Angel ở đầu dây bên kia bất chợt cất tiếng thở dài, Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, hắn nói:
- Angel, chẳng lẽ những gì anh nói có vấn đề sao?
- Không phải chuyện đó!
Angel nói,
- Satan, em lo lắng cho sự an nguy của anh, anh đừng tưởng rằng cuộc sống của anh bây giờ rất an toàn, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi anh đâu, nếu như cho bọn hắn cơ hội, họ sẽ không khách khí tiêu diệt anh. Satan, em đề nghị anh một chuyện, anh không nên cư ngụ ở thành phố Vọng Hải nữa, trên thế giới này có rất nhiều chỗ có thể ở, tại sao anh cứ khăng khăng lựa chọn thành phố Vọng Hải, bây giờ hành tung của anh đã sớm không còn bí mật gì nữa rồi, anh phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình chứ!
- Chuyện đó tất nhiên là anh hiểu rõ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Angel, em không cần lo lắng, anh biết anh phải làm gì, em cũng mau chóng giúp anh tìm ra được cách điều trị hay là thuốc chữa bệnh cho anh đi, anh lo bệnh tình của mình sẽ có lúc nào đó không thể khống chế được!
- Chuyện này anh có thể yên tâm, em vẫn đang cố hết sức tìm kiếm, nếu như có tiến triển gì mới, em nhất định sẽ lập tức báo cho anh!
Angel nói tới đây còn bổ sung thêm:
- Satan, em nhắc lại những gì em đã nói với anh, anh phải luôn luôn chú ý đến sự an toàn của mình, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, nếu như anh gặp chuyện không may, em không biết sau này em phải sống thế nào nữa.....!
Angel nói như vậy khiến Diệp Lăng Phi không thể chịu nổi, Angel là con gái, nhưng cô nói chuyện rất bộc trực, không hề có sự ngượng ngùng của con gái khi nói những chuyện này, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Angel, em đừng có nói như vậy, chẳng phải anh vẫn bình thường đó sao, nghe em nói cứ như là anh đã gặp chuyện bất trắc thật!
- Dĩ nhiên không phải vậy, em không có ý đó!
Angel vội vàng nói,
- Em chỉ sợ anh xảy ra chuyện mà thôi, không có ý gì đâu, à..... phải nói là em chỉ lo lắng..... ừm, không có chuyện gì đâu. Satan, bao giờ thì anh mới sang Mỹ, em ở bên này chẳng đi đâu được cả, có rất nhiều chuyện cần em xử lý, bận chết đi được!
- Chờ anh giải quyết xong chuyện ở bên anh đã, anh cũng có rất nhiều việc, đừng tưởng rằng chỉ có em bận, chuyện bên anh bắt tay vào làm mới cảm thấy nhức đầu!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bổ sung thêm một câu,
- Gần như lúc nào anh cũng bận cả!
Nói chuyện điện thoại với Angel xong, Diệp Lăng Phi tựa người vào bồn tắm, ánh mắt nhìn lên phía trên, trong đầu nghĩ về những chuyện trong quá khứ. Ngày hôm sau, bến cảng La Hồ mở cửa trở lại, Diệp Lăng Phi qua La Hồ để vào Hồng Kông. Dã Thú đã đến đón Diệp Lăng Phi từ sớm, thấy Diệp Lăng Phi cầm túi xách đi ra, Dã Thú bước mau tới đón, nhận lấy túi đồ từ tay Diệp Lăng Phi, trên đường đi ra chỗ xe taxi, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi về Lương Ngọc.