Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1337-2: Chị hân mính (2)



Gã đàn ông kia nghe thấy vậy, không suy nghĩ gì lập tức cúp điện thoại. Sắc mặt gã ta nhợt nhạt như tờ giấy trắng trông rất đáng sợ, hai chân gã hơi run nhìn người phụ nữ kia. Miệng run run nói:

- Là điện thoại của Tôn Hổ, hắn làm sao lại biết chúng ta ở đây, chúng ta, chúng ta làm thế nào đây?

Người phụ nữ kia cũng mất hết thần sắc, cô ta nghe thấy vậy sắc mặt trắng nhợt như người chết. Hai mắt nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia. Môi cô ta hơi run lên, không nói được lời nào. Gã đàn ông kia lúc này đột nhiên nhớ ra một chuyện, gã nói:

- Chúng ta mau đi thôi, nếu hắn đã biết chỗ này thì chỗ này không còn an toàn nữa, chúng ta nhanh lên, nhanh đến cục cảnh sát.

Gã ta nói đến đây, không nói thêm lời nào nữa vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, không để ý đến việc ăn uống nữa, lúc này tính mạng là quan trọng, đâu còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện ăn uống nữa. Người phụ nữ kia cũng có phản ứng như vậy. Hai bọn họ lấp tức thu dọn, xuống tầng một thanh toán tiền khách sạn rồi vội vàng ra khỏi khách sạn. Lúc này đã là nửa đêm rồi, xe taxi đỗ bên ngoài khách sạn không còn nhiều, một chiếc taxi đi đến trước mặt bọn họ, đôi nam nữ đó không suy nghĩ nhiều lập tức lên xe.

Người đàn ông kia nói:

- Đến cục cảnh sát gần nhất, mau lên. Nhất định phải đến cục cảnh sát gần nhất.

Người tài xế lái taxi không nói gì chỉ tập trung lái xe. Đôi nam nữ đó ngồi ở ghế sau, đến tận lúc này gã đàn ông đó mới thời phào nhẹ nhõm, lấy thuốc lá ở trên người ra, gã ta hút ngấu hiến một điếu, người phụ nữ kia vì có mùi thuốc nên trách: Anh có thể không hút thuốc được không, khắp xe toàn là mùi thuốc, hôi chết đi được. Từ lúc theo anh trốn đến tỉnh thành, em không có ngày nào được yên, đều tại anh, ban đầu anh còn nói anh lợi hại như thế nào cuối cùng cũng chỉ là kẻ vô tích sự.

- Mẹ nó chứ, anh đâu có ngờ rằng thằng chồng em dường như không phải là người.

Gã đàn ông kia mắng, gã vừa mắng được một câu thì chợt nhận ra chỗ này là trong xe taxi, còn có người lái xe ở trong, gã cần chú ý một chút. Hắn thu lại những lời định nói, hút một hơi thuốc rồi nhìn ra ngoài xe, nhìn bên đường, miệng lẩm bẩm nói:

- Anh đang lái đi đâu vậy? Sao tôi nhớ là ở xung quang đây có cục cảnh sát cơ mà, này, tôi nói anh có nghe thấy gì không hả? Gã đàn ông đó gào lên nhưng người tài xế vẫn không nói gì, người phụ nữ kia cảm thấy có gì đó không ổn, thò tay vỗ vào người gã đàn ông kia, đúng lúc đó đột nhiên người lái taxi dừng xe, quay mặt lại, trong giây phút đó, gã đàn ông và người phụ nữ kia trợ tròn mắt, bọn họ không ngờ sự việc lại trở lên như vậy. Người đàn ông mà bọn họ ngày đêm lẩn trốn lại xuất hiện ở đây, xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.

Chu Hồng Sâm nghe điện thoại xong, vừa quay lại bèn hỏi Diệp Lăng Phi rút cuộc chuyện này là thế nào. Quân đội đã bao vậy cục cảnh sát, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra. Chu Hồng Sâm vừa hỏi, không ngờ Diệp Lăng Phi lại hừ lạnh lùng nói nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu đứng ở đằng sau. Lông mày Chu Hồng Sâm nhíu lại, tay cầm đũa vốn định gắp thức ăn nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Chu Hồng Sâm liền đặt đũa xuống bàn, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, chuyện này xảy ra ở tỉnh thành, bố nhất định sẽ có câu trả lời cho con.

- Nhạc phụ, đây không phải là chuyện trả lời hay không, nếu không phải là con có quen biết người ở tỉnh thành, có lẽ cơ bản con không thể ra khỏi đó được, nói không dễ nghe một chút thì con có thể bị phán là kẻ giết người rồi, đến lúc đó, con đã bị một phát súng bắn chết rồi, nhưng cho dù bị kẻ khác hãm hại thì đã sao,hừ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, nhạc phụ con biết bố là thị trưởng, chuyện này bố không tiện ra tay, con không hề muốn bố can thiệp vào, bố không cần phải lo lắng.

Chu Hồng Sâm nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi cảm thấy Diệp Lăng Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, ở đây dù sao cũng là tỉnh thành. Bố lại là thị trưởng, bố làm sao có thể không quản được chứ.Tiểu Diệp, chuyện này bố thật sự không biết rõ, chỉ là vừa mới được biết, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ừm, bố cần phải giải quyết ngay chuyện này, tiểu Diệp, bây giờ con cứ ở đây ăn cơm, bố đến thị ủy một chuyến để hỏi rõ về chuyện này.

Chu Hồng Sâm nói đi là đi ngay, ông ta đặt đũa xuống, đứng lên. Phản ứng của Chu Hồng Sâm hoàn toàn nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi. Nhưng mẹ của Chu Hân Mính thì cảm thấy có phần không hiểu nói:

- Ông sao nói đi là đi chứ, cơm còn chưa ăn xong, ông đã định đi rồi, hơn nữa bây giờ không phải đã tan sở rồi sao, ông còn định đến thị ủy làm gì?

Bà ta đâu có hiểu những điều mà Chu Hồng Sâm nghĩ trong đầu, chuyện này không hề đơn giản, tuyệt đối không thể để quân đội can thiệp vào, như thế chỉ làm cho sự việc càng tệ hơn mà thôi.

Chỉ là những suy nghĩ đó của Chu Hồng Sâm không thể nói ra ngoài được, ông ta tùy tiện tìm một lý do để rời khỏi bữa cơm. Mẹ của Chu Hân Mính đi cùng ra ngoài, trong nhà ăn chỉ còn lại tiểu Linh và Diệp Lăng Phi. Cô gái này trời sinh đã có núm đồng tiền, khi cười má núm đồng tiền hiện lên rất rõ.

- Diệp đại ca, điều ban nãy anh nói là thật chứ?

Tiểu Linh dịch ghế ngồi về phía Diệp Lăng Phi, trước đó cô ta xưng hô với Diệp Lăng Phi là Diệp tiên sinh, bây giờ khi ở đây không có người, tiểu Linh bèn gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca. Đó là một cách xưng hô, theo tuổi tác của tiểu Linh thì gọi Diệp Lăng Phi là chú cũng được.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật rồi.

Tiểu Linh nghe Diệp Lăng Phi trả lời vậy, cô ta cười sung sướng, rồi hoan hô, bộ dạng ấy khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có phần kỳ lạ, Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng hoan hô sung sướng của tiểu Linh hỏi:

- Sao em lại hoan hô lên thế?

Tiểu Linh nói:

- Vì Diệp đại ca bảo tốt. Chính vì như vậy, em cảm thấy rất thú vị, cảnh tượng đó nhất định rất thú vị, Diệp đại ca, sau khi em đến tỉnh thành rất ít đi ra ngoài, em rất muốn ra ngoài nhưng ý của chú em là muốn em ở nhà để em thích nghi với cuộc sống ở đây, chú còn định để em đi học nhưng em không thích đi học, đi học chẳng có gì thú vị cả.

Diệp Lăng Phi nghe tiểu Linh nói vậy, hai mắt Diệp Lăng Phi đột nhiên sáng lên, trước đó Diệp Lăng Phi còn thấy nghi hoặc về thân phận của tiểu Linh nhưng bây giờ có cơ hội, Diệp Lăng Phi đương nhiên phải tóm lấy cơ hội này. Hắn khẽ hỏi:

- Tiểu Linh, nhà em ở đâu?

Tiểu Linh nói vậy xong lại nói thêm một câu:

- Nam Kinh. Nhưng em và mẹ em không ở Nam Kinh bao lâu, sau đó lại đến thành phố Thẩm Dương ở tỉnh Liêu Ninh…

Đến đây mắt tiểu Linh hơi đỏ lên, câu nói của Diệp Lăng Phi khiến tiểu Linh nhớ lại chuyện buồn của cô ta. Diệp Lăng Phi hỏi câu đó không hề có ý gì, không ngờ lại làm tiểu Linh có vẻ buồn. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Tiểu Linh, xin lỗi, anh không có ý gì đâu.

Tiểu Linh đưa tay phải lau mắt sau đó ngẩng khuôn mắt non nớt lên cười nói:

- Không có gì ạ, không sao ạ. Em sống ở nhà bà ngoại em hơn hai năm, lần này chú đưa em về tỉnh thành, nói muốn để em đi học, thực ra, em không hề muốn đi học chút nào.

Dù sao tiểu Linh tuổi vẫn còn nhỏ, khi đối diện với Diệp Lăng Phi, tiểu Linh không hề che dấu gì, nói hết mọi chuyện về cô ta cho Diệp Lăng Phi nghe. Đương nhiên tiểu Linh không hề nói cô ta và Chu Hồng Sâm có quan hệ gì. Có thể bản thân tiểu Linh cũng không biết. Diệp Lăng Phi nghe đến đây đã phần nào hiểu được đại khái rồi. Đối với thân phận của tiểu Linh hắn có phần cảm thông. Diệp Lăng Phi cũng là trẻ mồ côi, bố mẹ hắn cũng đều đã qua đời rồi, tất cả những gì hắn có trước mắt đều là dựa vào bản lĩnh của chính hắn mà có được.

Lại nghe những lời tự thuật của tiểu Linh xong, Diệp Lăng Phi phần nào cảm thấy đồng cảm với cô gái tên tiểu Linh. Điều này có lẽ là cùng cảnh ngộ mà thông cảm với nhau. Diệp Lăng Phi nhìn tiểu Linh nói:

- Tiểu Linh, đợi khi em đến Vọng Hải, anh sẽ dẫn em đi chơi, Vọng Hải rất vui đấy.

- Thật không ạ?

Diệp Lăng Phi gật đầu, thản nhiên nói:

- Đương nhiên rồi. Hơn nữa anh còn dẫn em đi gặp Hân Mính, ồ, cũng chính là chị của em.

Trong câu nói của Diệp Lăng Phi còn có hàm ý khác, chỉ là tiểu Linh không nghe ra mà thôi. Cô ta cười gật đầu nói:

- Vâng ạ, em vẫn luôn muốn đi gặp chị Hân Mính.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv