Trương Thiên Đào lúc đó mới ý thức được trong súng của gã cơ bản không hề có đạn, ban nãy khi Diệp Lăng Phi lấy súng của gã ta đã lấy hết đạn trong súng của gã ra, nếu không, Diệp Lăng Phi sẽ không trả súng lại cho Trương Thiên Đào. Trong lòng Trương Thiên Đào bắt đầu thấy hơi lo, nếu ban nãy gã có hành động nào thiếu suy nghĩ thì Diệp Lăng Phi sớm đã động thủ rồi. Trước đó Trương Thiên Đào chưa từng gặp người nào như Diệp Lăng Phi. Hôm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt.
Trương Thiên Đào không nói gì thêm, tay cầm đạn vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn. Diệp Lăng Phi một mình ở trong phòng thẩm vấn, trong lúc Trương Thiên Đào vừa đi khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, hắn đi ra cửa phòng thẩm vấn, giơ tay ra đẩy cửa thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa. Diệp Lăng Phi cười quay lại chỗ ngồi.
Không lâu sau, có hai người cảnh sát từ bên ngoài đi vào, hai người cảnh sát đó vừa vào, không giống như Trương Thiên Đào, bọn họ bộ dạng dữ dằn, lông mày dựng ngược lạnh lùng nói với Diệp Lăng Phi:
- Khai mau, nếu không...
Lời của bọn họ còn chưa nói xong, thấy tay Diệp Lăng Phi không đeo còng, một trong hai người đó lập tức đứng lên đang định đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lúc đo lại đứng lên, không đợi gã cảnh sát đó động thủ, hắn đã ra tay trước rồi.
Chu Ngọc Địch ngồi trong văn phòng, Trác Việt đứng trước mặt cô ta, trong tay cầm một tờ tài liệu in trên giấy A4. Trác Việt đưa tờ giấy cho Chu Ngọc Địch nói:
- Bà chủ, đây là danh sách hội viên hiện nay của chúng ta, trong đó...
Trác Việt báo cáo với Chu Ngọc Địch. Đối với những chuyện này Chu Ngọc Địch không đặc biệt quan tâm, cô ta nghe Trác Việt báo cáo xong chỉ thản nhiên nói:
- Trác Việt, chuyện ở đây do anh phụ trách, sau này không cần báo cáo với tôi, vé máy bay tuần sau đã đặt cho tôi chưa?
-Bà chủ, đã đặt xong rồi. Là chuyến bay vào thứ sáu của hãng hàng không quốc gia, cất cánh lúc bốn giờ chiều.
Chu Ngọc Địch gật đầu, tỏ ra rất hài lòng. Trác Việc cầm lại tờ giấy A4, nhìn Chu Ngọc Địch khẽ nói:
- Bà chủ, Chân Cơ vẫn còn ở tỉnh thành, bà xem có cần...
Trác Việt nói chuyện tỏ hết sức cẩn thận, sợ làm Chu Ngọc Đích tức giận, Chu Ngọc Địch nghe Trác Việt nhắc đến Chân Cơ quả nhiên sắc mặt có phần khó coi, “bạch” một tiếng, Chu Ngọc Địch vứt cái bút trên tay xuống bàn, lưng cô ta dựa vào thành ghế, miệng nói:
- Lần này Chân Cơ làm tôi quá thật vọng, lại không thể xử lý được tên cảnh sát nhãi nhép ấy, bản thân lại bị người ta đâm cho bị thương.
Trác Việt nghe khẩu khí của Chu Ngọc Địch rất tức giận, lúc này, gã vốn định nói tốt vài câu cho Chân Cơ, nhưng lại sợ mình sẽ chọc giận Chu Ngọc Địch, lời đã đến đầu môi rồi đành phải thu lại, thận trọng lắng nghe Chu Ngọc Dịch nói:
- Trác Việt, mặc dù tôi rất không hài lòng về Chân Cơ, nhưng dù sao cô ta cũng theo tôi lâu rồi, vì tôi mà nỗ lực không ít. Chuyện lần này cũng là do Chân Cơ không cần thận gây nên, ừm, anh để Chân Cơ ở tỉnh thành dưỡng thương, dưỡng thương xong thì đi Thẩm Quyến, nếu tôi có việc sẽ thông báo với cô ta sau.
Trác Việt nghe Chu Ngọc Địch nói vậy xong, trong lòng mới thấy yên tâm. Gã vội vàng nói:
- Vâng, bà chủ tôi biết phải làm thế nào rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.
Trác Việt nói xong đang định quay người đi thì nghe thấy Chu Ngọc Địch gọi lại:
- Hai bọn họ đến tỉnh thành chưa?
-Ồ, bà chủ, bà nói chị em Thanh Nhi ư, bọn họ sớm đã đến tỉnh thành rồi. Tôi nghĩ bây giờ có lẽ đã đi lấy chìa khóa rồi.
-Ừm, tôi rất yên tâm với cách làm của bọn họ. Hai bọn họ theo tôi lâu rồi, làm việc luôn khiến tôi rất yên tâm, lần này nếu có thể thuận lợi lấy được ngọc bội thì mọi việc đều tốt, nếu không lấy được ngọc bội thì thiệt hại của tôi sẽ rất lớn, Jacques lại bị chết ở tỉnh thành, hài, thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại có sự cảnh giác cao đến vậy, tôi vẫn có phần đánh giá thấp Diệp Lăng Phi.
-Bà chủ, tôi thấy sự thất bại lần này của Jacques và bản thân cậu ta có liên quan rất lớn.
Những lời này Trác Việt đã giấu trong lòng từ lâu, sau khi biết tin Jacques đã chết, Trác Việt đã muốn nói những điều này với Chu Ngọc Địch nhưng lại lo Chu Ngọc Địch nổi giận, do vậy Trác Việt luôn giữ những lời đó trong lòng không dám nói ra, bây giờ, nghe thấy Chu Ngọc Địch chủ động nhắc đến Jacques, Trác Việt bèn nhân cơ hội nói những lời đó ra, gã đi thêm nửa bước về phía Chu Ngọc Địch sau đó khẽ nói:
- Bà chủ, dù sao Jacques cũng không phải là người Trung Quốc, nếu để cậu ta làm việc ở Trung Quốc sẽ rất không tiện, rất dễ để người khác nhìn thấy vấn đề ở bên trong. Tôi thấy, không phải là do Diệp Lăng Phi lợi hại như thế nào mà là do Jacques tự làm lộ thân phận của cậu ta, do vậy tôi cho rằng chúng ta nên để những chuyện đó…
Trác Việt không cần nói hết, Chu Ngọc Địch đã hiểu Trác Việt muốn nói gì, Chu Ngọc Địch gật đầu dường như rất đồng tình với những lời mà Trác Việt nói.
Chu Ngọc Địch nói:
-Trác Việt, anh nói rất đúng, trước đây, tôi đã không suy nghĩ kỹ về điều này. Thế này đi, anh thông báo cho các thành viên tổ chức nước ngoài khác rời khỏi Vọng Hải, ở đây có thể điều các thành viên của các tổ chức ở Hông Kong, Đài Loan đến.
-Bà chủ, tôi sẽ đi thông báo ngay.
Sauk hi Trác Việt ra khỏi văn phòng, Chu Ngọc Địch bèn lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại. Khi điện thoại kết nối, Chu Ngọc Địch nhẹ nhàng hỏi:
- Bí thư Tưởng, không biết bây giờ có tiện nói chuyện với tôi không?
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười của Tưởng Khải Lâm nói:
- Chu phu nhân, nếu là người khác gọi điện đến, tôi sẽ nói với họ bây giờ tôi rất bận không có thời gian nhưng chị thì lại khác, cho dù tôi không có thời gian, tôi cũng phải tranh thủ thời gian.
- Bí thư Tưởng, anh thật sự rất nể mặt tôi. Lần này may mà nhờ có anh, sau này tôi sẽ đích thân đến tỉnh thành cảm ơn bí thư Tưởng.
- Chúng ta cũng là giúp đỡ lẫn nhau, lẽ nào không phải sao?
Tưởng Khải Lâm nói đến đây lại nói thêm:
- Tôi nghe anh tôi nói đã từng có giao hẹn với chị, anh tôi ở chốn quan trường nhiều năm, gan cũng nhỏ đi nhiều rồi…
Tưởng Khải Lâm còn chưa nói hết, nhưng cho dù như vậy ý của Tưởng Khải Lâm cũng đã biểu đạt rất rõ ràng rồi, Chu Ngọc Địch nghe Tưởng Khải Lâm nói vậy xong, cô ta khẽ cười nói:
- Bí thư Tưởng, tôi hiểu ý anh, từ trước đến nay tôi luôn tuân thủ theo pháp luật, hơn nữa tổ chức mà tôi đại diện là một tổ chức luôn tuân thủ theo pháp luật, ồ, phải nói là môt nhóm các nhà đầu tư, mục đích của chúng tôi chỉ là muốn tìm những dự án có thể giúp chúng tôi kiếm được nhiều tiền, trong đó chúng tôi rất hứng thú với việc đầu tư chính trị vì vậy chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ luật pháp Trung Quốc, ồ, bí thư Tưởng, tuần sau tôi sẽ rời khỏi Vọng Hải và ở nước ngoài khoảng bốn năm ngày, đến lúc đó tôi sẽ từ nước ngoài đến thẳng tỉnh thành thăm bí thư Tưởng, đương nhiên nếu bí thư Tưởng muốn ra nước ngoài tôi cũng có thể gửi giấy mời đến bí thư Tưởng, không biết bí thư Tưởng chọn cách gặp mặt nào?
Đầu kia điện thoại, Tưởng Khải Lâm nghe Chu Ngọc Địch nói vậy, gã ta ngừng lại giây lát rồi chậm rãi nói:
- Chuyện này thực sự là một việc rất khó xử, nếu chị đến tỉnh thành, vạn nhất bị kẻ khác nhìn thấy thì không hay. Ra nước ngoài gặp mặt, đó là một ý kiến không tồi, chỉ là không biết nên chọn đi đâu, tôi là bí thư thành phố, nếu đột nhiên ra nước ngoài rất dễ làm người khác hiểu nhầm, đến lúc đó khó tránh có lời ra tiếng vào, như thế không được hay lắm, giả dụ có tổ chức nước ngoài đưa ra lời mời, tôi có thể dẫn đoàn đi khảo sát, như thế tình hình sẽ khác…
Tưởng Khải Lâm không nói rõ nhưng ý của gã đã biểu đạt rất rõ rồi. Người như Tưởng Khải Lâm chắc chắn sẽ không bao giờ nói rõ ý đồ, Chu Ngọc Đich đã hiểu rõ ý của Tưởng Khải Lâm, Chu Ngọc Địch cười nói:
- Bí thư Tưởng, nếu đã như vậy thì chi bằng tôi sẽ mời anh…ồ, phải nói là mời các nhân viên liên quan trong bộ máy chính quyền của các anh đến Paris được chứ, chúng tôi lấy danh nghĩa của hiệp hội thương mại nước pháp mời các anh đi khảo sát, không biết bí thư Tưởng thấy thế nào?
- Ừm, khảo sát thương mại, quả thực là một các không tồi, vậy được, cứ quyết định như vậy đi, tôi còn phải chuẩn bị một chút không biết khi nào thì có thể phát giấy mời?
- Chuyện này sẽ rất nhanh thôi. Tuần sau tôi sẽ rời khỏi Trung Quốc, khoảng ba bốn ngày sau là có thể thông qua hiệp hội thương mại Paris đưa ra giấy mời, còn về việc khi nào bí thư Tưởng có thể ra nước ngoài thì phải xem thái độ của phía các anh như thế nào, chỉ cần bí thư Tưởng xác định thời gian, bất cứ khi nào tôi cũng sẵn sàng đợi anh ở Paris.
Tưởng Khải Lâm đồng ý nói:
- Vậy được, cứ quyết định như vậy đi. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Paris.
- Được!
Chu Ngọc Địch nói xong bèn cúp điện thoại, cô ta quay ghế ra phía cửa sổ nhếch mép cười lạnh lùng.