Nghe Diệp Lăng Phi nói những lời đó, Tiểu Triệu hơi chần chừ, chậm rãi nói:
- Diệp ca, ý của anh là cục trưởng đã biết chuyện này rồi?
Diệp Lăng Phi cầm cốc bia lên uống một hớp nhỏ, sau đó hắn để cốc bia xuống, nhìn Tiểu Triệu, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Triệu, cậu nói thử xem? Theo ý cậu thì Triệu Đào có thể biết được chuyện này không?
Giờ phút này trong lòng Tiểu Triệu đã thấy hơi sợ, vừa rồi, cậu ta còn cho là Triệu Đào không biết, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cậu ta mới nghĩ đến chuyện này có liên quan đến cục trưởng. Tiểu Triệu nào biết cái gì về đạo làm quan trong chốn quan trường, Tiểu Triệu cho rằng, đã làm lãnh đạo thì nên theo lẽ công bằng mà làm việc, chuyện nên làm thì sẽ làm, không nên suy nghĩ đến những thứ khác. Đây đương nhiên chỉ là suy nghĩ của Tiểu Triệu mà thôi. Tiểu Triệu rót đầy cốc bia, lại nâng cốc uống một ngụm cạn sạch, sau đó Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp ca, anh bảo em phải làm thế nào bây giờ? Bây giờ em con mẹ nó bị cách chức tạm thời rồi, nếu như thật sự là có người hãm hại em, lần này em bị kẻ đó chỉnh chết rồi!
Nói ra những lời thô tục như thế này, rõ ràng là trong lòng Tiểu Triệu đã hiểu ra được, cậu ta bị kẻ khác đâm một dao sau lưng. Vẻ mặt Diệp Lăng Phi vẫn dửng dưng như cũ, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy mấy món ăn hắn gọi vừa được đưa lên. Diệp Lăng Phi không trả lời chuyện mà Tiểu Triệu vừa hỏi, mà trước tiên bảo nhân viên phục vụ để đồ ăn xuống. Diệp Lăng Phi gọi bốn món, tuy chỉ có hắn và Tiểu Triệu hai người ăn cơm, nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy bốn món vẫn còn hơi thiếu, chờ sau khi nhân viên phục vụ bày biện món ăn xong, Diệp Lăng Phi cầm đũa, nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, đừng khách sáo, ăn cơm, ăn cơm đi, nếu mấy món này còn chưa đủ thì cứ bảo anh gọi thêm!
Tiểu Triệu nào có thể nuối trôi cơm được, cậu ta chỉ mải uống bia, chai bia kia nhanh chóng hết nhẵn, Tiểu Triệu lại mở chai bia còn lại, rót đầy một cốc, sau đó Tiểu Triệu đốt một điếu thuốc, thở dài nói:
- Diệp ca, em không giống như anh, anh có tiền, không có công việc này cũng không sao, em thì không thể làm thể được. Em chỉ trông cậy vào công việc này, nếu như thật sự bị điều tra, sau này em...!
Tiểu Triệu còn chưa nói hết, lại uống bia tiếp. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiểu Triệu, cậu nói xem cậu có gì mà phải buồn chứ, nếu như cậu không đi làm cảnh sát nữa, anh giới thiệu cho cậu một công việc là được, có gì mà phải lo chứ!
Diệp Lăng Phi cầm đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, hắn ăn mấy miếng nữa xong rồi nói:
- Thật ra thì anh thấy, chuyện này cũng không có gì không tốt cả, cái gọi là điều tra kia chẳng qua chỉ là ra vẻ thế mà thôi, chẳng lẽ cái tên Tôn Dược Đông kia thật sự cho rằng hắn làm như vậy là có thể dối trời qua biển sao? Quả thực là một suy nghĩ kỳ lạ, vớ va vớ vẩn!
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, Tiểu Triệu từ trong lời nói của Diệp Lăng Phi nghe ra được một ít chuyện, hắn không tiếp tục uống bia nữa, dịch người sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp ca, ý của anh là chuyện này còn có chỗ để xoay sở sao?
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, cười nói:
- Tiểu Triệu, nếu anh nói như vậy, cậu nói có còn đất để xoay sở không?
- Đương nhiên là có rồi!
Tiểu Triệu vội vàng nói,
- Diệp ca, em tin tưởng anh nhất định có biện pháp, nếu không thì em cũng sẽ không nói chuyện này cho anh biết. Diệp ca, lần này, bất luận thế nào anh cũng phải giúp em đấy!
Diệp Lăng Phi sao có thể không biết Tiểu Triệu gọi điện thoại cho hắn, mục đích là muốn nhờ Diệp Lăng Phi hỗ trợ. Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm nói:
- Tiểu Triệu, anh bảo cậu nhé, cậu không cần phải sốt ruột, nếu như người ta muốn cậu rút lui khỏi tổ điều tra, vậy thì cậu cứ rút lui khỏi tổ điều tra, coi như là nghỉ phép cũng được!
- Diệp ca, nếu như mọi chuyện thật sự là như vậy thì em có gì mà phải trình bày nữa, nhưng mấu chốt vấn đề là ở chỗ cấp trên muốn điều tra em!
Tiểu Triệu vẻ mặt như đưa đám, nói:
- Bị điều tra có thể xảy ra chuyện lớn lắm, sao em có thể không lo lắng cho được?
- Tiểu Triệu, ý cậu là cậu cũng đã từng làm một số chuyện không thể để người khác biết, sợ bị điều tra ra được?
- Không có, không có đâu!
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cậu ta vội vàng phân bua.
- Diệp ca, thật sự không có mà, em chỉ sợ có người hãm hại em, loại chuyện này muốn nói rõ cũng khó!
Tiểu Triệu nói tới đây, bổ sung thêm một câu:
- Em không quyền không thế, thế mà lại còn bị điều tra, đúng thật là xui xẻo!
- Ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói,
- Tiểu Triệu, anh hiểu chuyện này rồi, thế này đi, để anh gọi điện thoại cho cục trưởng của các cậu, xem ông ta có muốn hỏi đến chuyện này không. Chúng ta không nói mấy thứ này nữa, quan hệ giữa cậu và bạn gái thế nào rồi?
Tiểu Triệu sửng sốt, cậu ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi về chuyện giữa cậu ta và bạn gái, sau khi ngập ngừng một lát, Tiểu Triệu đáp:
- Rất tốt, Diệp ca, tình cảm của bọn em cũng không tệ!
- Vậy thì tốt rồi!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,
- Tiểu Triệu, coi như lần này là cục cảnh sát cho cậu nghỉ phép, đi chơi với bạn gái nhiều hơn. À, đúng rồi, cậu có hứng thú đến tỉnh thành du lịch một lần không? - Đến tỉnh thành du lịch ấy ạ?
Tiểu Triệu đột nhiên nghe Diệp Lăng Phi hỏi cậu ta có muốn đến tỉnh thành du lịch, Tiểu Triệu cảm thấy rất khó hiểu, cậu ta đang cầm đũa định gắp thức ăn ở trên bàn, nhưng nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, tay của Tiểu Triệu dừng lại, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hỏi: - Diệp ca, nếu bây giờ em đến tỉnh thành thì rất dễ bị người ta hiểu lầm là em muốn chạy trốn, em không đi thì tốt hơn, tránh để bị người khác hiểu lầm!
- Tiểu Triệu, cậu có nghĩ là, nếu như bây giờ cậu chủ động xin nghỉ phép để đi du lịch, không những không có ai hiểu lầm cậu chạy trốn, ngược lại, những thứ điều tra nhằm vào cậu sẽ tự động bị hủy bỏ đấy!
- Không thể nào!
Đối với những lời này của Diệp Lăng Phi Tiểu Triệu tỏ ra cực kỳ không tin, cậu ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp ca, chuyện này sao có thể chứ?
- Dĩ nhiên là có thể rồi!
Diệp Lăng Phi chậm rãi nói,
- Tiểu Triệu, cậu nghĩ kỹ lại xem, tại sao cậu muốn điều tra chuyện của Chu Ba thì lại có người tố cáo cậu, cấp trên lại muốn điều tra cậu, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao. Có lẽ những người này không muốn để cậu đi điều tra, nói cách khác, có người cho là sự tồn tại của cậu gây trở ngại đến bọn họ, cho nên, bọn họ muốn để cậu rời khỏi tổ điều tra, nếu bản thân cậu chủ động rời khỏi tổ điều tra để đi du lịch, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Tiểu Triệu, không biết những gì anh vừa nói cậu có hiểu không?
Tiểu Triệu không phải là kẻ ngốc, cậu ta trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên Tiểu Triệu nở nụ cười, nói:
- Diệp ca, em hiểu rồi, sao vừa nãy em lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ, những người đó chỉ muốn buộc em ra khỏi tổ điều tra, không có ý gì khác. Diệp ca, cảm ơn anh, ngay bây giờ em sẽ đi xin nghỉ phép!
Tiểu Triệu nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, nói:
- Nhưng mà, Diệp ca à, có một chuyện em vẫn còn chưa rõ, tại sao em lại phải đến tỉnh thành du lịch chứ?
Diệp Lăng Phi ra vẻ thần bí, không lập tức giải thích với Tiểu Triệu, hắn uống cạn bia trong cốc của mình, sau đó Diệp Lăng Phi lại gắp thức ăn nhấm nháp. Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi chậm rãi ăn uống, trong lòng hết sức khốn hoặc và nghi ngờ, không rõ đât rốt cuộc là chuyện gì. Diệp Lăng Phi hỏi cậu ta có muốn đến tỉnh thành du lịch không, tuyệt đối không phải là hỏi suông, Tiểu Triệu cảm thấy đằng sau còn có chuyện. Tiểu Triệu cứ nhìn như vậy Diệp Lăng Phi, chờ Diệp Lăng Phi nói chuyện. Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:
- Tiểu Triệu, sở dĩ anh bảo cậu đến tỉnh thành là bởi vì anh có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, dĩ nhiên, cậu đến tỉnh thành lần này tất cả mọi chi phí đều do anh chi trả. Tiểu Triệu, cậu có thể dẫn bạn gái cậu đến tỉnh thành chơi một chuyến, cậu thấy thế nào?
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cái trong lòng coi như cũng hiểu ra một chút. Tiểu Triệu tựa người vào thành ghế, cầm điếu thuốc, nói:
- Diệp ca, bảo em đi tỉnh thành không có vấn đề gì, bây giờ em sẽ lên đường ngay, nhưng vấn đề là em không biết em có thể giúp anh được hay không!
- Tiểu Triệu, chuyện này cậu không cần phải lo!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh tin rằng nhất định cậu có thể làm được, à, bây giờ anh gọi điện thoại cho cục trưởng của các cậu, chuyện này còn phải nhờ vào ông ta đấy!