Auner là cựu cục trưởng CIA của nước Mỹ, trong lúc tại nhiệm đã đắc tội với không ít người cho nên rất nhiều kẻ thù của nàng đã tìm đến tận cửa. Lần này ông hành trình đến Trung Quốc, có một kẻ thù công khai ra giá lấy tính mạng của ông.
Orde Wingate chính là sát thủ nhận được đơn đặt hàng này, hắn đã sớm lẻn vào trong thành phố Vọng Hải cùng với đồng bọn nhằm ám sát ông.
Orde Wingate cùng với Ne Win chính là những người nằm trong sổ đen của hình cảnh quốc tế. Còn Suu Kyi mới kết bái cùng với hai ca ca này cho nên hình cảnh quốc tế không có bất kỳ tư liệu nào về cô ta.
Lần này Orde Wingate an bài Suu Kyi ám sát Auner bởi vì Suu Kyi có thể tiếp cận Auner mà không bị người khác để ý. Nhưng Ne Win lại lo lắng Suu Kyi sẽ gặp phải bất trắc gì đó. Hắn cùng với Suu Kyi không chỉ là huynh muội kết bái với nhau mà còn thân thiết hơn thế nữa. Orde Wingate cũng biết Ne Win và Suu Kyi quân hệ rất thân mật, nhưng hắn cũng biết rằng xác suất để Suu Kyi ám sát Auner thành công là rất cao.
- Nhị đệ, đệ phụ trách việc hỗ trợ tam muội.
Orde Wingate không muốn tranh luận vấn đề này thêm nữa, hắn đứng dậy, nhìn khẩu súng ngắn bên hông Suu Kyi nói:
- Suu Kyi, em nhớ kỹ, sau khi xử lý mục tiêu xong phải lập tức rời đi, không được dây dưa.
- Anh yên tâm, em sẽ xử lý lão già kia.
Suu Kyi ngẩng đầu lên, nàng lạnh lùng cầm lấy khẩu súng trong tay nói:
- Chỉ cần một phát súng là đủ.
- Tốt lắm, anh về phòng trước đây, anh sẽ chuẩn bị sẵn đồ đạc, sau khi chuyện này thành công, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Orde Wingate nói xong liền đi ra tới mở cửa phòng rồi quay đầu nhìn Ne Win nói:
- Nhị đệ, em cũng phải cẩn thận một chút.
Hắn nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Orde Wingate vừa rời khỏi phòng, Ne Win đã ném khẩu súng xuống bàn, đi đến sau lưng Suu Kyi ôm lấy nàng ta. Miệng của hắn dán vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Suu Kyi, thì thầm nói:
- Suu Kyi ngày mai hãy để anh đi, anh sẽ xử lý lão gia hỏa đó.
Bàn tay của Suu Kyi vẫn đang nắm khẩu súng. Bởi vì Ne Win hôn hít cái cổ trắng của nàng cho nên nàng liền nghiêng cổ, cười nhạt nói:
- Không cần, em sẽ xử lý lão già đó, anh không cần phải lo lắng cho em. Giết người đối với em dễ như trở bàn tay, em cũng đâu phải chưa làm qua chuyện này.
Ne Win liền đưa hai tay sờ soạng bộ ngực của Suu Kyi, thở dốc nói:
- Anh không muốn em mạo hiểm, em là của anh, anh không thể mất em.
Cuối cùng, Suu Kyi cũng quăng khẩu súng trong tay đi. Hai tay của nàng ôm lấy đầu của Ne Win, bờ môi dán vào môi của hắn. Ne Win vừa ôm Suu Kyi vừa đi tới giường, sau khi đưa Suu Kyi lên giường, hắn liền nằm đề lên người nàng.
Bộ ngực của Suu Kyi phập phà phập phồng, hai tay nàng nắm chặt lấy bả vai của Ne Win. Ne Win thô bạo cởi quần Suu Kyi ra, cả quần lót cũng bị hắn cởi xuống, sau đó hắn vùi đầu vào hạ thân của nàng. Suu Kyi liền phát ra từng thanh âm rên rỉ.
.............................................................
Đêm qua cùng với Bạch Tình Đình ước hội với nhau. Tuy hai bên không có tiếp xúc gì thân mật nhưng sau khi cùng với Bạch Tình Đình trở về nhà, Diệp Lăng Phi cũng đã có thể ngủ ngon, tối thiểu hắn cũng đã biết rằng nàng không còn giận hắn nữa.
Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp. Hắn có một ý muốn từ nay về sau tiếp xúc thân mật với Bạch Tình Đình hơn nữa. Kỳ thực, Bạch Tình Đình là một cô gái rất tốt, chỉ là Diệp Lăng Phi khi dễ nàng, cho nên nàng mới đối xử với hắn như vậy.
Buổi sáng, Diệp Lăng Phi rời khỏi giường, hắn nhìn đồng hồ thì đã thấy là chín giờ. Diệp Lăng Phi thầm tính toán, bây giờ cho dù có đến công ty thì cũng chẳng làm gì. Hắn đâu cần phải trông coi bộ tổ chức, đã có Trần Ngọc Đình lo liệu tất cả. Đã như vậy chi bằng gọi điện thoại cho nữ trợ lý của mình, bảo với nàng ta nói với Trần Ngọc Đình là hôm nay mình không đi làm.
Quyết định chủ ý như vậy, Diệp Lăng Phi liền gọi một cú điện thoại cho Từ Oánh, nói một câu “hôm nay tôi không đi làm” rồi cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng biểu lộ của Từ Oánh khi nhận được điện thoại này của mình sẽ thế nào, nhất định sẽ bất mãn với vị lãnh đạo thiếu trách nhiệm này.
Diệp Lăng Phi ngáp ngáp rồi đi xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê. Hắn định đi ra khỏi phòng ngủ thì điện thoại lại reo vang lên.
- Không phải là Trần Ngọc Đình gọi tới chứ?
Diệp Lăng Phi tưởng rằng Trần Ngọc Đình sẽ chất vấn tại sao không đi làm, nhưng khi cầm điện thoại lên thì thấy đó chính là số của tiểu nha đầu Tần Dao.
- Tiểu nha đầu này không phải là lâu rồi chưa thấy anh cho nên nhớ anh đấy chứ?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Diệp đại ca, em cùng với Đình Đình đã tìm được căn phòng phù hợp, hôm nay chuẩn bị chuyển đồ tới đó.
Tần Dao do dự nói:
- Diệp đại ca, anh có rảnh rỗi không?
Diệp Lăng Phi dĩ nhiên nhớ lời nói của mình lúc trước là tiền phòng của Tần Dao sẽ do mình lo liệu. Vừa nghĩ đến Tần Dao ngày thường tham tiền này thì chuyện này xem ra cũng không khó để lý giải. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến điều này, huống chi hắn cùng với Tần Dao đã có những tiếp xúc thân mật. Cho nên Diệp Lăng Phi không hề lo nghĩ, lập tức đáp ứng, ước định thời gian và địa điểm gặp nhau với Tần Dao rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng rửa mặt sau đó thay một bộ đồ màu đen rồi đi xuống dưới lầu.
- Diệp tiên sinh, điểm tâm đã chuẩn bị xong.
Cô Ngô trông thấy Diệp Lăng Phi chuẩn bị rời khỏi cửa thì vội vàng nhắc nhở.
- Cô Ngô, tôi không ăn, tôi còn có việc phải làm.
Diệp Lăng Phi vừa mới rời khỏi cửa thì bỗng nhiên quay lại nói với cô Ngô:
- Tình Đình?
- Tiểu thư sáng sớm hôm nay đã rời khỏi nhà, hình như hôm nay ở nhà có khách cần tiếp đãi.
- Khách ư?
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm, đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay là ngày nào. Hằn cười cười thầm nghĩ:
- Auner, ông quả nhiên không phải là người bình thường, khiến cho thành phố Vọng Hải này phải huy động nhiều nhân lực như thế, thậm chí lão bà của tôi cũng phải đi sớm để gặp ông. Khụ, dù sao chúng ta cũng tính là lão bằng hữu của nhau, xem ra khuya nay tôi phải đi gặp ông.
- Cô Ngô, tôi đi ra ngoài đây, khuya nay tôi cũng không trở về ăn cơm.
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ đến lời sẽ nói tối nay của mình với Auner. Auner chỉ sợ đến lúc đó sẽ mừng rỡ, nói không chừng sẽ mời mình về nhà cũng nên.
- Diệp tiên sinh, trên đường cần phải chú ý.
Cô Ngô nói với theo.