Đồ Nhi Vô Lại, Cưng Chiều Ngươi Đến Nghiện!

Chương 3-1: Bị bán (1)



Cô bé này sao lại có miếng ngọc bội này? Nàng và hắn có quan hệ gì? Chẳng lẽ là … Còn có, ai lại nhẫn tâm làm thương tổn một nữ hài tử nhỏ bé như nàng, còn vứt đến nơi núi hoang dã thú thường hay lui tới?

“ Ngươi tên là gì?” Ông nói gà bà nói vịt. Mộ Thần lúc này chỉ muốn biết nàng có quan hệ gì với hắn.

“ Diệp Sở.”

“ Dạ Sở.” Xem ra, hắn đã đoán đúng, quả nhiên là đệ tử đích truyền của hắn. Nhưng nhìn nàng mạnh mẽ, quật cường, ánh mắt luôn nhìn thẳng, không giống người ngu ngốc, nhát gan, nhu nhược, yếu đuối, vô năng trong lời đồn?

“ Tại sao ngươi lại ở đây?” Mộ Thần lấy một lọ thuốc mỡ ném cho Diệp Sở, thờ ơ hỏi.

“ Nhìn ta như vậy, chắc ngươi cũng đoán ra rồi?” Diệp Sở nhận lấy lọ thuốc, nói tiếng cảm ơn rồi không chút khách khí, bắt đầu ngồi xuống chữa trị thương tích.

Nhìn thương tích trên người, Diệp Sở thề, nàng nhất định phải tìm ra kẻ đã làm hại nàng, nhất định khiến cho kẻ đó phải sống không bằng chết, thật là ngay cả súc sinh cũng không bằng, đối với một tiểu cô nương tay trói gà không chặt mà cũng có thể hạ độc thủ như vậy.

“ Ngươi ở đâu? Nếu tiện đường, ta có thể xem xét đưa ngươi đi một đoạn.” Đưa nàng trở về là chắc chắn, nhưng không có nhanh như vậy được, cũng không cần hắn tốn công đưa đi, phải khiến cho cái người vô cùng keo kiệt kia bỏ ra chút gì mới được.

“ Không phiền ngài đại giá, nơi nào có người ở là được, dù sao ta cũng không nhớ rõ cái gì.” Hắn thật đúng là “có lòng”, nói tiện đường lại còn phải suy nghĩ một chút. Nếu bây giờ trong thân thể này là trí nhớ kiếp trước của nàng, thế thì cứ giả vờ là mất trí nhớ đi. Hiện tại, nàng đi đâu cũng được. Dù sao, nàng cũng không biết mình là ai, càng không biết mình đang ở đâu? Cứ tùy tiện tìm một chỗ ở lại rồi từ từ tìm hiểu.

“ Được, vậy chúng ta đi tiếp. Đừng quên, ân của ngươi còn chưa báo đâu.”

“ Trả lại cho ngươi.” Dùng xong giọt thuốc cuối cùng, Diệp Sở ném cái lọ lại cho hắn. Thật là đáng giận, vừa rồi còn muốn cảm tạ thuốc tốt của hắn, hiện tại có lẽ không cần. Thật đúng là quỷ hẹp hòi.

Nhìn bình thuốc trống rỗng, Mộ Thần giật giật khóe miệng. Đây chính là Bách hiệu cao giá trị vạn lượng chuyên trị vết thương đao kiếm, trị sẹo, làm đẹp da, từ vạn dặm xa xôi Đông Lăng chuyển tới. Một lọ này mười người dùng cũng không hết mà lại bị nàng lãng phí như vậy. Quên đi, dùng cũng đã dùng hết rồi, nàng dùng một lọ, hắn tìm người nào đó đòi lại hai lọ.

Bôi thuốc xong, cảm thấy hơi đói, lại nhìn một bàn đầy mỹ thực, Diệp Sở không để ý đến hình tượng, ăn ngấu nghiến, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất, hình tượng cái gì, lễ nghĩa cái gì, đều là đồ bỏ đi hết.

“ Cái giường này quá nhỏ, không ngủ được hai người, hay là các người cứ “hành sự”* ở phía dưới đi, như vậy tương đối an toàn, ít nhất cũng không rơi khỏi giường, nha, được rồi, ta tiếp tục làm không khí, hắc hắc.” Ăn uống no đủ, Diệp Sở vứt lại một câu làm người ta hộc máu liền chiếm lấy cái giường duy nhất ở đây, để lại một nữ tử đang thẹn thùng cùng một Mộ Thần đang kinh ngạc.

(*) Hắc hắc, hành sự là gì chắc ai cũng hiểu a ;))

Lúc đang lơ mơ ngủ, Diệp Sở cảm thấy xe ngựa một đường lắc lư hình như đã dừng lại, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, Diệp Sở nghĩ bọn họ chắc đã xuống xe, nàng vốn định chờ bọn họ đi xa lén lút trốn đi, nhưng vì quá mệt, cuối cùng nàng ngủ quên mất.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Sở nhớ lại những chuyện mình đã trải qua tối hôm trước, tự nhiên lẩm bẩm một tiếng, đợi thấy rõ cảnh tượng trước mắt vẫn là xe ngựa xa hoa, tráng lệ, rất là thất vọng, vừa rồi nàng vẫn còn ôm chút hy vọng, hy vọng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Aizz, đã đến rồi thì cứ yên tâm ở lại đây đi, cho dù nàng quay lại được thì sao, nơi kia cũng chẳng còn gì để lưu luyến.

Đã không còn sớm, ngoài xe, mặt trời đã lên cao chiếu rõ mặt người, thật là đáng giận mà, nam nhân yêu nghiệt kia vậy mà lại đem nàng ném ở đây cả một đêm. Thích ứng với ánh sáng chói mắt, Diệp Sở phỏng đoán đây là một tửu lâu, hơn nữa còn là một tửu lâu có danh tiếng, đình đài lầu các, giả sơn, lưu thủy, hoa viên, có thể nói là đầy đủ mọi thứ để nói chuyện ngắm hoa, một nơi tốt để uống trà, ăn cơm. Nhưng đã trễ thế này, sao cả một bóng người cũng không có, tiệm này làm ăn sẽ không kém như vậy chứ.

Linh quang chợt lóe, Diệp Sở nhớ tới một chuyện, nàng vẫn còn thiếu nam nhân yêu nghiệt kia một ân tình, nàng cũng không phải là không muốn báo ân, chẳng qua cảm thấy, nam nhân yêu nghiệt này quá giảo hoạt, rơi vào tay hắn khẳng định không có kết cục tốt đẹp, cho nên vẫn là tranh thủ thời gian chuồn đi thì hơn.

Đi qua núi giả, lại xuyên qua hoa viên, tới tiền thính, nhìn thoáng qua cách bài trí của tửu lâu này, Diệp Sở cảm thấy kỳ quái. Đây là tửu lâu sao? Sao lại có cảm giác giống như là kỹ viện? Đi tới trước cửa, Diệp Sở nhẹ nhàng kéo cửa gỗ ra, một chân bước ra khỏi cửa, đang muốn nhảy cẫng hoan hô, vung người chạy trốn thì một thanh âm hung ác, xám xịt như tiếng vịt chết vang lên sau lưng Diệp Sở: “ Đứng lại, ngươi đang làm cái gì? Sao lại lén lén lút lút như vậy?”

“ Đứng lại? Dựa vào, đứng chờ một đại đầu quỷ như ngươi?” Nghe được thanh âm độc ác, ngoan tuyệt kia, Diệp Sở bỏ lại một câu, chạy thẳng một mạch, không quay đầu lại.

Ngay khi Diệp Sở đang vui vẻ chạy, thậm chí còn quay đầu lại làm mặt quỷ với lão bà kia, thì đột nhiên đụng phải một bức tường thịt rắn chắc, chậm rãi ngẩng đầu lên, Diệp Sở thấy nam nhân này lớn lên cũng quá kinh khủng đi, hai mắt phẫn nộ, râu ria xồm xoàm, lưng hùm vai gấu, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt với nàng.

“ Xin lỗi, đã đụng phải ngươi, phiền ngươi nhường đường được không?” Bộ dáng giống như một tiểu hài tử, Diệp Sở áy náy nói xin lỗi, nhưng vừa mới lách người vượt qua, cổ áo liền bị người ta túm lại, “ Còn muốn chạy đi đâu?” Biết là phản kháng cũng vô dụng, Diệp Sở thành thật nằm ngay đơ, không nhúc nhích. Vừa mới chạy ra ngoài, lại bị hắn xách ngược vào tửu lâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv