[ Tiếp
-Anh.....Quân.....cô ta.....-Quang vẫn run run nói.
Lúc này anh mới quét đôi mắt màu cafe tìm nguyên nhân khiến cậu em yêu quý của anh sợ hãi như vậy.
Đôi mắt màu cafe chợt dừng lại trước một cô gái có khuôn mặt thiên thần nhưng điều anh càng bất ngờ hơn với đôi mắt sâu hút và lạnh giá kia.Anh chợt thấy rùng mình.
"Đôi mắt đó, sao lại..."
Anh lấy lại tinh thần và tiến lại chỗ Quang.
-Nếu em tôi có làm gì sai thì mong cô bỏ qua cho nó.-Quân
Cô nhìn người con trai đứng bên cạnh Quang.
"Đôi mắt màu cafe"
-Phiền phức-Cô vẫn giọng lạnh băng.
Cả lớp ai cũng nhìn cô khó hiểu.Quân và Quang cũng không ngoại lệ, hai kẻ nhìn nhau rồi lại nhìn cô khó hiểu.
Đôi mắt sâu hút nhìn hai kẻ đó một lượt rồi lại quay ra phía cửa sổ ngắm nhìn những bông hoa hướng dương.
Mọi người nhìn thấy cô quay đi thì thở phào nhẹ nhõm,oxi trở lại với tất cả mọi người.Không khí dần ấm lên.
Tất cả lại tiếp tục việc học cao cả.
Quang cũng rời khỏi chỗ chết người đó.
-Em trả chỗ ngồi lại cho anh đó,anh ráng mà chịu ác qủy đi nhé.-Quang rùng mình.
Anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.Đôi mắt cafe nhìn cô chăm chú.
"Cô ấy đúng như một thiên thần vậy, nhưng trong đôi mắt sâu hút kia đang cố che đi một nỗi đau."
-Cô là người đã giúp tôi ở ngọn đồi?-Quân
-........-Im lặng.
Tại sao cô lại giúp tôi?-Quân.
-........-Im lặng.
Cô vẫn mặc cho một kẻ đang độc thoại,đôi mắt sâu hút kia vẫn ngắm nhìn những bông hoa hướng dương nhưng không hề có một cảm xúc nào biểu hiện trên khuôn mặt thiên thần kia.
Về phía anh thì thấy cô không trả lời nên không hỏi nữa.Đôi mắt màu cafe nhìn cô chăm chú.
"Giá như đôi môi anh đào kia nở một nụ cười thì đẹp biết bao"
Nhâm vật mới:Nguyễn Hào Quang 17t là em sinh đôi với Quân.
Reng..........reng.
Tại lớp 11A1.........
Tiếng chuông nghỉ giữa giờ của các tiết vừa reo thì tất cả
mọi người vui mừng hò hét.Không vui sao được khi cuối cùng sau những giây phút ngạt thở,lạnh giá đã kết thúc.Học sinh nữ vây quanh Quang.
- Anh Quang tối nay đi chơi với em nhé.-Học sinh nữ 1
- Anh Quang ăn bánh đi, bánh ngon lắm- Học sinh nữ 2
-Anh đừng ăn của nó, anh ăn của em nè.- Học sinh nữ 3
................
-Nhung đến rồi gọn ra đi mọi người.-Các học sinh nói.
Tất cả học sinh dẹp sang một bên cho người được gọi là Nhung kia đi. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Nhung căm ghét có,sợ hãi có và kính nể có.
Nhung sở hữu khuôn mặt xinh xắn, thánh thiện.Khuông mặt đó đánh lừa tất cả mọi người chính bởi sự thánh thiện đó nhưng có ai biết sau cái sự thánh thiện kia lại là một con ác quỷ.
Những lời bàn tán bắt đầu nổi lên.
- Cô ấy cũng xinh.-Học sinh nữ 1.
- Em ý xinh thật đó, ước gì em ý là của tôi.-Học nam 1.
- Tôi thấy ông trên cao quá xuống đi không té đau.- Học sinh nữ 2.
- Xinh nhưng chắc chắn một là ác quỷ.-Học sinh nữ 1.
Cô vẫn không để ý bất kỳ điều ngoài những bông hoa hướng dương.Đôi mắt sâu hút thoáng trở nên đáng sợ nhưng rồi lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
Anh vẫn ngồi bên cạnh cô quan sát từng cử chỉ và ánh mắt thoáng đáng sợ của cô anh đã nhìn thấy, anh rùng mình trước ánh mắt đáng sợ đó. Anh không biết rằng có một khuôn mặt thánh thiện đang nhìn cô với ánh mắt căm thù.
" Tại sao anh lại nkìn cô ta như thế, chưa bao giờ nhìn em với ánh mắt trìu mến cả.Cô sẽ không được yên đâu"
Đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười gian tà. Nhung cố tình lướt qua anh và tiến lại phía cô.
- Chào bạn! Chúng ta có thể làm bạn được không? -Nhung.
Anh nhíu mày nhìn Nhung khó hiểu.Đáp lại anh là nụ cười tươi.
-........-Im lặng.
Nụ cười tươi trên môi Nhung vụt tắt.Ánh mắt Nhung nhìn cô bực tức nhưng không ai nhìn thấy được ánh mắt đó cả kể cả anh Nhung thật xuất sắc trong việc giấu mọi cảm xúc.
Mọi người trong lớp dồn ánh mắt về phía Nhung họ sợ hãi thay cho Nhung khi Nhung đang tiếp xúc với ác quỷ mà mọi người đâu biết rằng Nhung mới là ác quỷ thật sự.
- Mình tên Nhung. Bạn tên gì?- Nhung lại cười tươi nói.
-.........-Im lặng.
Thấy cô lơ đi không trả lời mình Nhung rất tức giận nhưng vẫn tỏ ra bình thường. Nhung bước tới phía trước chắn tầm nhìn của cô. Đôi mắt sâu hút lạnh giá mang những tia băng đáng sợ kia đang nhìn Nhung.Bộ não Nhung ngừng tiếp nhận thông tin trong vài giây.
Bộ não bắt đầu hoạt đông trở lại Nhung lúc này mới ý thức được rằng đôi mắt sâu hút lạnh giá kia đang nhìn mình với tia băng chết người.
Không khí lại trở lại âm độ. Mọi người ai cũng lạnh sống lưng.
Nhung cố tỏ ra bình tĩnh, Nhung nở một mụ cười ấm áp.
- Bạn xinh thật đó.Chúng ta làm quen nhé!-Nhung.
-........-Im lặng.
Đôi mắt sâu hút lạnh giá vẫn xoáy sâu nhìn Nhung.
- Chúng ta làm bạn nhé!-Nhung nhắc lại câu nói và vẫn nở một nụ cười ấm áp.
- Giả tạo.-Cô lạnh lùng nói.
Đôi mắt sâu hút kia vẫn nhìn Nhung.
Nhung hoảng hốt khi có người đã nhìn thấy bộ mặt của mình sau nụ cười ấm áp và khuôn mặt thánh thiện.
Mọi người nhìn cô khó hiểu,cả Quang và anh cũng không khác nhưng vài học sinh nữ thì nhếch môi cười khinh bỉ.
- Bạn đang nói gì mình không hiểu.-Nhung cố tỏ ra ngây thơ.
- Bộ mặt hiện rõ hai chữ " giả taọ ".-Cô lạnh lùng nói.
Khuôn mặt thánh thiện của Nhung dần biến sắc.
- Bạn......bạn quá đáng rồi đó.-Nhung tức giận nói.
Nhung tức giận nhưng vẫn giữ hình ảnh thánh thiện trước mặt Quân và Quang.