Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 52: Không phải niềm vui mà là nỗi đau



Một ngày mới bắt đầu với những tia nắng vàng tươi. Nắng lên xua ta đi những đám mây xám xịt, nắng lên xua tan đi sự u ám và lạnh giá của những cơn mưa dài trong vài ngày qua. Ánh nắng làm cho lòng mỗi người ấm áp hơn. Bướm đủ màu sắc bay lượn trên bầu trời tạo nên những bông hoa bay lượn giữa không chung. Chim cất tiếng hót vui tươi chào ngày mới. Mọi người tấp nập đi lại trên đường phố, ai cũng bận rộn với công việc của mình. Trên đường đâu đó còn đọng lại những vũng nước mưa làm mọi người đi qua nước bắn tung toé. Một ngày mới thật vui tươi và tràn đầy những hi vọng. Mọi vật bên ngoài vui tươi là thế nhưng trong biệt thự nhà họ Hoàng thì lại khác. Không lấy một tiếng cười nói mà chỉ là một sự tĩnh lặng, u buồn.

Ông Hoàng bước đi trên những ô gạch lát trên nền đất trong vườn. Một buổi sớm trong lành nhưng tâm trạng ông lại rất nặng nề. Gió thổi mang theo mùi hương thơm thoang thoảng. Hoa trong vườn vẫn nở nhưng nó lại dập nát và thiếu đi sức sống. Vài tán lá còn vương lại những giọt nước mưa kết hợp với ánh nắng làm cho chúng lấp lánh như những viên ngọc trai quý giá. Ông Hoàng vẫn bước đi và cảm nhận sự trong lành, đôi mắt hiền từ mang một nét buồn.Có lẽ ông đang lo lắng cho con gái của mình. Lúc này trái tim ông là hàng vạn vết thương đang rỉ máu. Xa xa tiếng nước chảy “ tóc... tách “ nghe thật êm tai. Đôi chân ông Hoàng vô thức tiến lại nơi có tiếng nước chảy. Trước mắt ông những bông hoa hồng trắng tinh khiết đang nở rộ cả một góc vườn, mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng bay thoang thoảng. Tiến gần hơn chút nữa là một con suối nhỏ với dòng nước trong veo đang chảy nước xuống một cái hồ nhỏ. Vài chú cá thi nhau bơi tới đầu nguồn - nơi nước đang chảy xuống. Chúng như đang háo hức chờ đợi điều gì đó. Tất cả cảnh vật và âm thanh nơi đây tạo nên càng làm cho ông đau. Ông rất sợ cảm giác sẽ mất đi đứa con gái yêu quý của mình. Kí ức ùa về làm sống mũi ông cay cay, mắt ông càng nhoè đi thì kí ức càng hiện rõ hơn.

“ Giữa những khu đất trống một cô bé nhỏ nhắn đang cặm cụi trồng những cây xanh xuống nơi đất trống. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô bé, bàn tay nhỏ bé đã đỏ lên nhưng bàn tay đó vẫn không ngừng cầm dụng cụ xới đất. Từ xa một người đàn ông đi lại gần cô bé.

- Con đang làm gì vậy con gái?- Người đàn ông tiến lại chỗ cô bé và ngồi xuống cùng.

- Thưa ba! Con đang trồng những cây hoa hồng tại khu đất trống này!- Cô bé quay sang nhìn ba và nở nụ cười.

- Đưa tay ba xem nào! Tay con xưng hết lên rồi!- Người đàn ông cầm tay cô bé lên mà xót xa.

- Con không sao ba à! Con muốn sau này nơi đây sẽ lên những bông hồng tuyệt đẹp. Chúng sẽ toả mùi hương thơm ngát kết hợp với hương mát lành của làn nước suốt tất cả sẽ tạo nên không khí trong lành. Tiếng suối chảy “ róc... rách “ hoà với hương thơm và màu sắc của hoa sẽ khiến con người thư thả.- Cô bé nở một nụ cười thiên thần trong ánh nắng sớm.

- Con gái ba lớn thật rồi! Ba sẽ cùng làm với con.- Người đàn ông cười hiền và bắt tay cùng làm với cô bé.

Trong ánh nắng ban mai nụ cười của họ thật hạnh phúc. Nụ cười đó tưởng chừng sẽ không bao giờ mất đi.”

Ông Hoàng đứng lặng người, nước mắt ông đang rơi, dòng kí ức lại ùa về khiến tim ông quặn thắt. Ông luôn cố gắng bảo vệ nụ cười đó nhưng ông lại không thể bảo vệ được.

- Ba xin lỗi con! Ba đúng là người ba vô dụng không thể bảo vệ được những thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Nhưng ba sẽ làm mọi cách cho dù là tính mạng của ba thì ba vẫn phải đổi lấy sự sống cho con.- Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt.

Quay gót bước đi mà không một cái nhìn lại. Ông Hoàng bước vào trong biệt thự.

Từ xa xa ông Hoàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến ông kinh ngạc và trong lòng có chút lo lắng. Phía xa xa là một cô gái với khuôn mặt nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh thoát. Mái tóc ngang vai, đôi mắt đen huyền bí khiến cho người nhìn có cảm giác say mê. Trên tay cô gái kéo chiếc vali đang đi vào trong biệt thự. Thấy ông Hoàng cô gái vui mừng chạy ùa tới.

- Bác Phúc!- Chạy tới thả chiếc vali xuống, ôm chầm lấy ông Hoàng.

- Sao cháu lại về đây?- Ông Hoàng vuốt mái tóc cô gái.

- Tại bên đó cháu có một mình buồn quá nên về đây với chị Nhi và Moon.- Cô gái buông ông Hoàng ra và nở nụ cười.

- Nhi... Nhi.- Ông Hoàng ấp úng không nói nên lời.

- Ủa sao vậy ạ? Mà sao cháu gọi cho chị Nhi và Moon không ai trả lời là sao ạ? Cả anh Sky và Scorpio nữa. Họ kì cục thật.- Cô gái tỏ vẻ giận dỗi.

- Thư à!- Ông Hoàng xót xa nói.

- Có chuyện gì sao bác? Mà chị Nhi với Moon đâu rồi cháu nhớ họ quá à! Cháu mong gặp họ quá.- Cô gái tràn đầy niềm vui và hi vọng.

- Ta xin lỗi!- Giọt nước mắt lăn trên má ông Hoàng.

- Sao bác lại khóc? Bác hôm nay kì ghê. Bác không cần phải xúc động khi gặp cháu vậy đâu ạ! Cháu vẫn khoẻ mạnh mà.- Cô gái cười tươi.

- Cháu nghe cho kĩ đây Thư!- Ông Hoàng đôi mắt ngấn lệ nói.

- Bác nói đi ạ! Cháu đang nghe.- Thư vẫn hồn nhiên trả lời mà trong lòng thì có chút lo lắng.

- Cái... Nhi... nó đã...- Ông Hoàng nói không thành lời.

- Chị Nhi làm sao ạ?- Thư mở to mắt nhìn ông Hoàng trong lòng có chút lo sợ.

- Cái Nhi nó đã... chết... lâm sàng rồi!- Ông Hoàng xót xa nói.

- Chị Nhi... đã... cháu không tin. Bác gạt cháu. Chị ấy rất giỏi mà sao có thể? Không phải thế!- Thư vùng vằng trong đau đớn chạy thẳng vào trong biệt thự.

Ông Hoàng buồn rầu nhìn theo bóng Thư khuất dần mà trong lòng nhói đau.

Thư chạy thẳng vào trong biệt thự gọi lớn trong tâm trạng hoảng loạn. Hai hàng nước mắt chảy dài.

- Chị Nhi ơi! Chị Nhi! Em Sun của chị về rồi nè! Chị Nhi ơi ra đây đi! Đừng trốn em mà! Em hãi lắm!- Thư hoảng loạn chạy khắp trong biệt thự.

Các cô hầu gái thì xót xa nhìn theo bóng Thư vừa chạy vừa gào khóc gọi tên Nhi. Bao ánh nhìn thương cảm dành cho Thư và một nỗi buồn trào dâng trong họ. Vú Tâm từ trong phòng của cô đi ra với đôi mắt ngấn nước. Bà vào dọn dẹp phòng cho cô nhưng không thể kìm được nước mắt khi nhớ đến cô. Vừa bước ra bà nghe thấy tiếng gào khóc gọi tên cô khiến bà giật mình vất xô nước lau sàn chỏng trơ chạy đi tìm người đang gào khóc kia. Bà chạy xuống tầng ba và tìm người đang gào khóc. Khi thang máy mở, bà bước ra trước mắt bà là Thư đang vừa khóc vừa gọi tên cô và chạy khắp mọi phòng tìm cô.

- Chị Nhi... chị đừng trốn em mà! Em hãi lắm! Chị ra đi!- Thư gào lên trong vô vọng.

- Thư!- Vú Tâm gọi to.

- Vú Tâm!- Thư thấy vú Tâm thì chạy ùa tới.

- Vú ơi! Chị con đâu?- Thư nhìn bà đầy tia hi vọng.

- Tiểu thư đã...- Bà cúi gằm mặt xuống giấu đi đôi mắt ngấn lệ.

- Chị con đâu? Con phải tìm chị ấy! Chị ấy trốn kĩ quá!- Thư lại tiếp tục bước đi.

- Ta sẽ đưa con đi gặp tiểu thư!- Bà quay lại nhìn Thư.

- Thật ạ! Vậy vú mau lên ạ! Con mong gặp chị ấy quá!- Thư cười trong nước mắt.

- Đi theo ta!- Vú Tâm lững thững bước đi mà trong lòng đau vô cùng.

- Dạ!- Thư thì háo hức.

Thư bước theo sau vú Tâm, trong lòng xem lẫn vui buồn. Dừng tại tầng 5, hai hàng vệ sĩ đứng kín cả hai bên hành lang. Thư thì ngờ ngợ ra điều gì đó bàn tay đan vào nhau run run. Dừng trước căn phòng số 8 vú Tâm mở cửa phòng bước vào theo sau là Thư. Trong phòng vệ sĩ đứng vòng xung phòng, ở giữa phòng là một chiếc lồng kính. Vú Tâm lại chạm tay vào chiếc lồng kính không đó tự động một căn hầm mở ra. Bước xuống căn hầm là không khí lạnh bao chùm khiến người ta phải rùng mình khi vào đây. Thư bước theo chân vú tâm và dừng tại một căn phòng.

- Căn phòng này lả sao ạ?- Thư quay sang hỏi vú Tâm.

- Tiểu thư trong đó!- Vú Tâm xót xa nói.

- Sao chị ấy sao lại ở nơi lạnh thế này làm gỉ?

Vú Tâm không trả lời mà chỉ cho bàn tay lên màn cảm ứng cách cửa xác nhận mật khẩu vả từ từ mở ra. Bên trong còn lạnh hơn nữa khi cách cửa mở ra và khí lạnh thoát ra ngoài. Nơi đây hàng loạt thiết bị tiên tiến phục vụ cho ngành y được đặt tại đây. Trước mắt Thư là một chiếc lồng kính trong suốt, bên trong là một người con gái đang nằm yên giấc trong đó. Vẫn là khuôn mặt thiên thần này, vẫn đôi mắt đó, đôi môi đó nhưng giờ chúng cũng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ như chủ nhân chúng. Thư bước từng bước từng bước nặng nề lại phía chiếc lồng kính và trong tâm trí Thư thì cầu mong người nằm kia không phải cô. Nhưng Thư hoàn toàn suy sụp khi nhìn thấy cô đang nằm bất động trong chiếc lồng kính đó. Nước mắt rơi nhoè đi hình ảnh trước mặt, mọi thứ xung quanh Thư như sụp đổ hoàn toàn.

- Chị ơi! Tại... sao... chị...- Thư từ từ ngã ra và ngất lịm đi trên sàn đất lạnh lẽo kia. Vú Tâm thì lo lắng chạy lại đỡ Thư.

Có lẽ trái tim Thư đang rất đau! Thư không ngờ rằng người mình yêu quý nhất lại xa mình. Đau đớn đến tột cùng. Bầu trời đẹp là thế, cảnh vật bên ngoài đẹp là thế nhưng trong tim mỗi người trong ngôi biệt thự nhà họ Hoàng lại là đau. Người ta nói cảnh vật như theo tâm trạng của con người nhưng sao cảnh vật trước mắt những người thân của Nhi nó lại đẹp và chứa đầy bi thương đến thế?

Màn đêm từ từ buông xuống, cái giá lạnh bao phủ khắp mọi nơi. Từ xa ngôi biệt thự là muôn vàn ánh sáng của bóng đèn thật lung linh và huyền ảo như một toà tháp lung linh. Tuy đẹp và lung linh trong đêm thế nhưng nó lại mang một nỗi buồn và sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Gió lạnh lùa vào trong phòng làm chiếc chuông gió kêu “ leng keng “khiến cả căn phòng đầy âm thanh vang vọng. Sun ngồi trên giường, bàn tay vuốt nhẹ khẽ run run khi lướt trên khung ảnh. Một giọt, hai giọt,... nước mắt rơi trên khung ảnh. Sun đang khóc! Trong khung ảnh là một bức hình ba cô gái, họ đang khoác tay nhau rất vui và hạnh phúc, ai cũng có nét đẹp riêng. Trước mắt Sun ba hình ảnh đó nhoè dần đi!

- Tại sao chứ? Tại sao?- Sun hét lên trong vô vọng nhưng đáp lại Sun chỉ là sự lãnh lẽo của màn đêm.

- Tại sao? - Hét lên, mém chiếc khung ảnh xuống nền đất.

Xoảng.

Âm thanh thủy tinh vang lên vỡ nghe thật chói tai. Chiếc khung ảnh nằm trên nền đất đầy vết nứt, thủy tinh vỡ bắn văng ra xung quanh. Bức ảnh vẫn còn đó chỉ có thứ bao bọc nó là vỡ. Cũng như họ vậy! Ba cô gái với sự yêu thương và quý trọng nhau mà họ đã là chị em thân thiết như ruột thịt thế nhưng một sự chở ngại đã làm cho tình cảm chân thành đó sụp đổ. Để rồi trái tim họ ai cũng mang một nỗi đau sẽ mãi mãi không thể lành lại được. Sẽ mãi mãi là một khoảng cách mà họ không tới gần được.

Vú Tâm đang bước từng bước nhẹ nhàng trên dãy hành lang trên tay là khay thức ăn và thuốc. Dừng chân trước căn phòng số 3 của tầng 5, nhẹ nhàng bước mở cửa bước vào. Trong phòng ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ thấp thoáng trong bóng tối. Sun đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm mịt mù kia. Gió lạnh thổi vào làm cho thân hình Sun run lên vì lạnh. Đôi mắt chăm chú nhìn ra không gian bao la của màn đêm. Liếc mắt nhìn lên bầu trời, muôn vàn các vì sao đang lấp lánh trên cao. Chúng thật trong sáng thuần khiết và chúng vô tư, tự do. Giọt nước mắt lăn dài trên má, trái tim đau thắt. Vú Tâm nhìn trên nền đất là chiếc khung ảnh đã vỡ, xung quanh vô vàn mảnh thủy tinh nhỏ đang phát ra những ánh sáng nhỏ nhoi nhờ ánh đèn yếu ớt kia. Khẽ thở dài vú Tâm bước vào đặt khay thức ăn lên bàn, bước lại phía Sun.

- Đứng đây lạnh lắm đó! Để ta đóng cửa cho khỏi lạnh.- Đi lại phía cửa sổ.

- Con muốn đứng chút nữa!- Sun vẫn nhìn ra khoảng không vô định.

- Con ăn một chút và uống thuốc đi! Có như thế mới khoẻ được.

- Vú à! Tại sao lại thế chứ?- Sun vẻ buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Ta hiểu cảm giác của con lúc này! Nào lại đây với vú.- Ngồi xuống giường và đập nhẹ tay xuống vị trí bên cạnh.

Sun tiến lại phía vú, nằm gối đầu lên đùi vú Tâm.

- Tại sao Moon lại làm thế với chị Nhi? Moon rất yêu quý chị Nhi mà?- Sun đôi mắt ngấn nước.

- Đừng buồn nữa con! Mỗi người đề có lí do riêng của mình. Ta tin rồi Moon sẽ suy nghĩ lại thôi!- Vú Tâm đưa ta lau đi giọt nước mắt cho Sun.

- Con buồn và đau lắm vú à!- Sun khóc nức nở trong lòng vú Tâm.

- Rồi sẽ ổn thôi con!- Khẽ vuốt những ngọn tóc rối cho Sun, vú khẽ nhẹ nhàng vỗ tay vào lưng Sun đều đều và hát.

Tiếng hát ru dịu dàng mà êm ả của vú Tâm làm cho Sun như một đứa nhỏ trong lòng mẹ từ từ chìm vào giấc ngủ. Có lẽ là do quá mệt mỏi rồi nên Sun ngủ rất ngon lành trong vòng tay ấm áp của vú Tâm. Khi Sun đã ngủ vú Tâm nhẹ nhàng đặt Sun lại giường, đắp chăn lên cho cô. Đứng lên nhìn Sun ngủ, vú Tâm thở dài buồn bã sau đó thì đi dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.

- Chị... chị ơi!- Sun gọi trong lúc mê sảng đầu đau đớn.

Vú Tâm nhìn Sun mà xót xa, nhặt chiếc khung ảnh vỡ trên sàn nhà mà lòng đau cắt. Ngoài kia trời vẫn đẹp lấp ánh chỉ có màn đêm là lạnh giá mịt mù, tối tăm. Liệu màn đêm kia có hiểu được tâm trạng con người?

( Nhân vật mới: Vương Kiều Thư còn gọi là Sun. Có được nhắc tới trong

P/s: Chương mới sẽ có hàng tuần vào thứ 6 trên sàn truyện và chủ nhật sẽ có chương trên trang. Trên trang chương sẽ có trước. Khi nào mình bận mình sẽ báo hoãn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv